Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 56: Cho đến vĩnh viễn



Bởi vì phát hiện ra một cái bí mật kinh thiên động địa mà không thể nói ra ngoài, Lâm Cường sầu đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Ngay cả chơi game cũng chẳng có hứng.

Nhân vật game dần có dấu hiệu rớt máu nhanh chóng, đồng đội hắn nóng nảy " Mẹ nó mày có đang online không vậy thằng kia!"

"Đm! Lâm Cường ngẩn người cái gì nữa! Lão tử bị mày kéo thua rồi này!"

Lại thua thêm một hồi thi đấu, Hạng Thiệu Kiệt bắt lấy bả vai Lâm Cường hoảng loạn "Lâm Cường tỉnh táo lại chút đi! Thua thêm 2 trận nữa chúng ta sẽ bị loại đó! Đến lúc đó đừng có đòi đi đấu giải trực tiếp!"

Lâm Xuyên "Này, không phải là bị người ta đá chứ, mày nhìn bộ dạng người không ra người này của nó kìa. Hồn nó hình như không ở đây."

Qua hồi lâu đến khi Bùi Hướng Dương đi từ phòng tập đàn về, Lâm Cường mới tìm được tiêu cự chậm chạp nhìn cậu.

Hắn giống như nhìn thấy vị cứu tinh vọt đến bên cạnh Bùi Hướng Dương hai tay giựt hai nắm tóc nhìn rối rắm.

"Đây là tật xấu gì?"

"Bị bệnh chó dại?"

"Còn là chỉ có giáo hoa trị được?"

Cuối cùng Lâm Cường cũng không thể nào chiến thắng được sự nhiều chuyện "Dương Bảo, tớ có việc muốn hỏi cậu chút."

"Được"

"Hai người có chuyện gì mà thần thần bí bí vậy, còn không thể nào nói cho chúng tôi nghe sao"

Bùi Hướng Dương cũng tò mò, Lâm Cường này lấm lét thế là có chuyện gì. CHờ khi nghe rõ câu hỏi xong, bùm một cái mặt cậu đỏ lựng.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của cậu Lâm Cường tự hiểu rồi: "Ôi cái đcm! Hai người đúng là đang ở bên nhau!"

Hắn không tin vào số mệnh mà còn ráng hỏi lại lần nữa "Cậu và Hạ Sanh á?"

Bùi Hướng Dương gật đầu.

Thế giới quan Lâm Cường lại sụp đổ lần nữa, nói giỡn là một chuyện, suy đoán lại khác, còn lần này lỗ tai nghe thấy đương sự thừa nhận là một chuyện khác nữa.

Cả thế giới của hắn như có một tia sấm khổng lồ bổ ngang.

Xong rồi. Hôm nay hắn thật sự phải đeo lên người một cái bí mật to bằng trời.

Bùi Hướng Dương nghiêm túc quan sát vẻ mặt khiếp sợ và biểu tình có hơi nứt toạt của hắn trong lòng cậu lại khẩn trương kì lạ.

Cậu không biết vì sao Lâm Cường phát hiên được, nhưng mà, cậu ấy sẽ cảm thấy bọn cậu ghê tởm sao?

Thật ra mấy chuyện yêu đương này, Bùi Hướng Dương cũng không cảm thấy đáng xấu hổ gì hết. Chỉ là từ nhỏ đến lớn bên cạnh cậu chỉ có mình Hạ Sanh, sau khi lên cao trung lại có thêm bạn bè khác là Hạng Thiệu Kiệt, Lâm Cường, Lâm Xuyên. Bùi Hướng Dương biết bọn họ nhiệt tình đối xử tốt với cậu, lại còn để ý đến cảm xúc cậu. Khi cậu không vui cũng sẽ tìm cách làm cậu vui vẻ, đây là tình bạn trân quý mà cậu chưa từng có được.

Tuy bình thường ba người thường thích giỡn với cậu, nhưng cả 3 đều là thẳng nam. Bùi Hướng Downg không tưởng tượng được được phản ứng của bọn họ là như thế nào.

Qua 2 năm sau đất nước mới chính thức thừa nhận hôn nhân đồng tính, nhưng mà ở hiện tại vẫn còn nhiều người chưa thể tiếp nhận chuyện này. Huống chi bọn họ vẫn là học sinh yêu sớm.

Nếu bọn họ cảm thấy ghê tởm hay phản đối Bùi Hướng Dương vẫn sẽ không hối hận. Từ khi cậu đâm thủng lớp giấy giữa cậu và Hạ Sanh cậu đã hạ quyết tâm rồi. Vô luận đối mặt với điều gì đi nữa cậu sẽ không bao giờ rời xa Hạ Sanh.

Lâm Cường hồi thần lại, nhfin thấy khuôn mặt Bùi Hướng Dương dè dặt lập tức khống chế biểu tình, vội nói "Dương, Dương, Dương Bảo này không phải nói chứ. Tớ không phải nói tớ khoong chấp nhận hôn sự này của các cậu đâu, Á. Tớ đang nói cái gì vậy trời. Thật ra cũng rất bình thường thôi, không phải không thể tiếp thu. Tớ không thấy kì lạ gì hết, cũng không thấy khẩn trương nên cậu cũng đừng khẩn trương. Cậu yên tâm đi, chuyện này tớ chưa nói cho ai biết hết."

Hắn nói năng lộn xộn giây tiếp theo đã lấy điện thoại bấm bấm gì đó, sau đó ném lên nền tuyết. May mắn là tuyết dày nên di động chưa bị vỡ.

Lâm Cường nhặt di động về có chút chật vật. Hắn cảm thấy biểu hiện vừa nãy thật ngu ngốc, rõ ràng là mình đi hỏi Bùi Hướng Dương mà bản thân khẩn trương cái gì.

KHi đối diện với ánh mắt cẩn thận thăm dò của Bùi Hướng Dương trong lòng lại hụt hẫn. Trời ơi, hắn thật là ngu..

Một hồi nháo loạn đã qua, không khí an tĩnh lại.

Bùi Hướng Dương là người phá vỡ trầm mặc. "Thật ra tớ không muốn gạt các cậu đâu, chỉ là chưa tìm thấy thời điểm tốt để nói mà thôi."

Giọng nói cậu lần nữa mềm xuống, cẩn thận giống như chỉ cần lớn tiếng chút sẽ bị chán ghét "Vậy nên, cậu sẽ xem thường chúng tớ sao?"

Lâm Cường không giữ nổi bình tĩnh "Đm!"

Bùi Hướng Dương hoảng sợ, Lâm Cường thấy vậy vội giải thích "Câu này của tớ chỉ là một câu cảm thán thôi nhé, cậu đừng nghĩ nhiều." hắn đột nhiên quay lại dáng vẻ nghiêm túc "Dương Bảo chuyện này không có gì đáng bị coi thường hết. Bất luận cậu thích Hạ Sanh hay người nào khác, chúng ta vẫn là bạn bè đây là sự thật không thể thay đổi được. Bạn bè chân chính đều sẽ không bởi vì người cậu thích mà coi thường cậu."

"Nói thật lúc vừa mới biết tớ xác thật là có khiếp sợ. Sau khi lấy lại bình tĩnh rồi lại cảm thấy hình như cũng chẳng có gì lạ, thậm chí tớ còn cảm thấy rất bình thường. Cậu cũng cảm thấy kì lạ đúng không, tớ cũng không biết vì sao. Khi biết cậu và Hạ Sanh ở bên nhau tớ cảm giác rất là bình thường thậm chí còn thấy hai người vốn là đã ở bên nhau từ lâu."

"Hai người các cậu từ bé đã dính bên nhau, Hạ Sanh không thèm để ý đến ai khác trong lớp cố tình chỉ nói chuyện với một mình cậu. Cậu không biết đâu lúc hắn phụ đạo cho cậu khiến thành tích cậu tiến bộ thấy rõ, cả lớp tuy không nói ra nhưng thật ra rất hâm mộ cậu."

"Cái tên Hạ Sanh đó tuy lớn lên nhìn đẹp trai, thành tích tốt. A không không không, tớ không có muốn khen hắn tí nào. Hôm nay nể mặt mũi cậu nên mới khen vài câu thôi. Nhưng mà tính tình hắn lại xấu xa, hơn nữa hắn đã làm những chuyện kia. Nói thật, ai mà dám yêu đương với hắn cơ chứ. Lúc ấy chúng tớ đều thảo luận không biết người nào có thể thích Hạ Sanh được đây. Thời điểm biết được người đó là cậu tớ lại cảm thấy không phải là không có khả năng. Nói thế nào nhỉ, hai người các cậu gọi là....." não Lâm Cường có hạn nên nghẹn lại một chút mới thốt ra mấy chữ " Duyên trời tác hợp!"

"Cho nên cậu không cần phải lo lắng và sợ hãi gì hết. Không chỉ riêng mình tớ mà cả Hạng Thiệu Kiệt, Lâm Xuyên có biết cũng vẫn sẽ làm bạn với cậu."

"Ooioiii cậu khóc cái gì chứ. Cậu mà khóc chút nữa quay về Hạng Thiệu Kiệt chắc chắn sẽ đánh tớ mất. Hắn vẫn luôn tự nhận là anh trai của cậu, tớ bảo hắn biến thái chính mình không có em liền tự ảo tưởng làm anh trai cậu."

Bùi Hướng Dương lau nước mắt, hít hít mũi nỗ lực kềm nén. Lần đầu tiên cậu cảm thấy rất biết ơn có thể gặp được những người bạn đối xử tốt với cậu như vậy.

Sau khi quay về mũi Bùi Hướng Dương vẫn có chút hồng hồng, Hạng Thiệu Kiệt nhìn thấy đã lấy cái gối đầu đánh người "Có phải cậu khi dễ Dương Bảo không."

Bùi Hướng Dương nói "Không phải đâu là do ngoài trời nhiệt độ lạnh quá, nên mới bị đông lạnh."

Lực của gối đầu nhẹ hơn một chút nhưng vẫn nện lên người Lâm Cường "Ai cho cậu dẫn giáo hoa nhà chúng ta ra ngoài để bị trúng gió! Cậu ấy mà bị cảm cậu sẽ lãnh đủ đó!"

Lâm Cường cười hề hề "He he, sao mà đến lượt tớ phụ trách được."

Ý thức được mình vừa nói cái gì hắn nhanh chóng bịt miệng lại mới cản được. Vừa rồi bọn họ nói chuyện, việc kể ra cho hai bọn họ chỉ là sớm hay muộn nhưng Bùi Hướng Downg lại muốn tìm cơ hội chính mình nói với họ.

Biết rõ ràng chân tướng chỉ đạt được giải tỏa tạm thời, chính là hắn đã biết chuyện rồi bây giờ để trong lòng cứ muốn nói đến.

Lúc này mới qua vài tiếng đồng hồ, Lâm Cường quay về kí túc xá của mình đã nhắn tin cho Bùi Hướng Dương.

Học tập cường đại: Dương Bảo, cậu định khi nào mới nói ra.

Hắn tìm không thấy người tám chuyện cùng bây giờ trong lòng đang thật sự nghẹn đến không chịu nổi.

Bùi Hướng Dương từ những hàng chữ cảm giác được sự cấp bách của Lâm Cường, bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra chuyện đến bước này cậu phải mau chóng công khai thôi.

Bùi Hướng Dương vẫn chưa nói chuyện Lâm Cường đã biết cho Hạ Sanh nghe, hai người nhắn chúc ngủ ngon như thường lệ. Bùi Hướng Dương đang định tắt di động đi ngủ lại nhận được một tìn nhắn từ Lâm Cường.

Hiện tại mỗi lần thấy mấy chữ "Học tập cường đại" là cậu lại đau đầu.

Học tập cường đại: Dương Bảo, cậu ngủ rồi à?

Học tập cường đại: Tớ thấy cậu vẫn còn online, chắc chắn cậu vẫn chưa ngủ!

Học tập cường đại: Dương Bảo, trả lời tớ đi!

Sun:......

Học tập cường đại: Rốt cuộc cậu cũng trả lời tớ!

Học tập cường đại: Đừng phiền nha. Đây là vấn đề cuối cùng rồi, thật sự, tớ bảo đảm là cái cuối cùng!

Sun: Cậu hỏi đi.

Học tập cường đại: Hai ngón tay chọt chọt.jpg

Học tập cường đại: Mà hỏi câu này thì thấy ngượng ngùng ghê.



Sun: Đi ngủ sớm một chút.

Học tập cường đại: Tớ hỏi! Tớ lập tức hỏi!

Học tập cường đại: Tớ muốn hỏi là, cậu nói rằng học kỳ này cậu mới hẹn hò với Hạ Sanh. Có phải là nếu tớ xuống tay trước cũng có thể giành được giáo hoa dúng không.

Bùi Hướng Dương lúc này mới phát hiện kết luận lúc trước của cậu còn quá sớm.

Không phải chỉ có mỗi Hạ Sanh có thể làm cậu bực bội. Mà lúc tin nhắn Lâm Cường vang lên lần nữa, Bùi Hướng Dương vô cùng lãnh khốc vô tình mà viết.

Sun: Cút!!!

Còn dùng ba dấu chấm than.

Nhóm Hạng Thiệu Kiệt trong đội ngũ " Lăng Nam kiếm khách" tại vòng bán kết bị loại. CÓ nghĩa là bọn họ đã làm lỡ mất cơ hội đi đến địa điểm thi đấu trực tiếp.

Hạng Thiệu Kiệt cực kì bi thống, ngày bị loại ba đứa trẻ to xác đánh nhau ỏm tỏi trong kí túc xá. Nhưng cũng không thể nào thay đổi được kết quả bọn họ bị thua cuộc.

Hạng Thiệu Kiệt che mặt khóc rống kêu trời gọi đất " Dương Bảo, anh trai không thể dẫn cậu đi Ma Đô chơi rồi."

Bùi Hướng Dương thật ra lại cảm thấy không có chuyện gì lớn, " Không sao cả, cố gắn hết sức là dược rồi các cậu có thể chơi đến vòng bán kết là thật sự rất giỏi rồi."

hạng Thiệu Kiệt " Vẫn là Dương Bảo nhà chúng ta giỏi an ủi người khác."

Nhưng vừa nghĩ đến lúc trước bọn họ thề non hẹn biển đáp ứng với Bùi Hướng Dương, Hạng Thiệu Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định "Lâm Xuyên nhà các cậu ở Ma Đô không phải có mấy người thân họ hàng sao. Cậu đến đó nói bọn họ giành mấy vé cho chúng ta đi."

Lâm Xuyên nói "Ủa mắc gì, nếu để cha tôi biết được tôi ở trường không ngoan ngoãn học tập mà ngày nào cũng muốn đi chơi game, ông ấy sẽ đánh chết tôi mất."

TRong kí túc xá lại vang lên tiếng sói tru quỷ gào.

Chạng vạng ngày hoom sau Lâm Cường đột nhiên thần bí mà kéo ba người bọn họ lại gần.

"Lấy điện thoại ra đi."

"Còn chưa tan học nữa, nếu bị lão Vương bắt được bị tịch thu điện thoại là chuyện nhỏ. Nhưng đến khi đó truyền đến tai ba tôi ông ấy mà hỏi điện thoại của tôi đâu đến lúc đó không cần sống tiếp nữa."

Lâm Cường mở điện thoại bấm một cái điện thoại đã nhảy đến giao diện trang web trực tuyến.

Nhìn thấy rõ giao diện trên màn hình! Lâm Xuyên không nhịn được chửi một câu.

Hắn chợt bình tĩnh lại "Đây có khi nào là bọn lừa đảo không."

Bọn họ đấu bao nhiêu trận như vậy mới giành được 4 vé vào cửa, vậy mà cái trang web này chỉ cần có bạn tốt hỗ trợ là có thể có 3 lần rút thăm.

"Chỉ cần không điền thông tin thẻ ngân hàng, ai mà lấy được tiền chứ!"

"Cũng đúng nhỉ"

"Mau mau mau, mở điện thoại lên đi."

"Đây, mở liền nè giục cái gì mà giục. Cũng đâu có gấp trút thời gian đến vậy đâu."

"Có 3 đứa bạn tốt hỗ trợ, Lâm Cường thành công có 3 cơ hội.

Ngón tay ấn vào màn hình, giao diện vòng quay bắt đầu xoay tròn.

Lần đầu tiên rút thăm, thất bại.

Lần thứ hai rút thăm, thất bại.

Lần thứ ba rút thăm, vẫn thất bại như mấy lần trước.

Lâm Xuyên, " Hừ.... nhìn đi, quả nhiên là làm trò gạt người. Nếu đây mà là sự thật thì cũng không đến lượt mấy người chúng ta hưởng đâu."

"Dù sao cũng không bỏ tiền ra cứ thử lại xem thế nào. Nói không chừng có bất ngờ, mọi người có muốn đi xem trực tiếp trận đấu không." Lâm Cường thúc đẩy niềm tin yêu và hi vọng, một lần nữa bọn họ lại bắt đầu thay phiên nhau rút thăm trúng thưởng.

Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên đã cùng nhau bỏ mình. Cuối cùng chỉ còn còn mỗi số điện thoại của Bùi Hướng Dương, vừa nhập số điện thoại vào đã vang lên âm thanh trúng thưởng.

"Đm! Dương Bảo! Sao mà cậu may mắn dữ vậy! Lần đầu tiên mà đã trúng thưởng rồi này!"

Chỉ thấy giao diện trang web hiện ra dòng chữ " Hai vé vào cửa."

Bùi hướng Dương lại tiếp tục bốc thăm hai lần nữa, lại trúng thêm hai vé là vừa đủ 4 vé. Lúc này Lâm Cường đã cảm nhận được có chút kì lạ, bọn họ có 4 người lại có 4 vé quả thật là không giống như việc trùng hợp thông thường.

Hạng Thiệu Kiệt đã vui đến quên mất trời đất, thiếu chút nữa bế Bùi Hướng Dương lên quay mấy vòng. "Dương Bảo, cậu đúng là tuyệt thế vận may!"

Lâm Xuyên nói "Giả không mất gì, thật thì được hời."

Sau khi điền địa chỉ nhận thưởng rồi chỉ cần chờ đợi.

Trước Nguyên Đán lại là một kì kiểm tra tháng khác.

Việc đoạt được 4 vé vào cửa ngày đó có thể nói là một kinh hỉ ngoài ý muốn. Hạng Thiệu Kiệt ở trong kí túc xá ôm Bùi Hướng Dương quay mấy vòng. Chờ đến khi bình tĩnh lại Lâm Cường không tự giác nhìn qua Bùi Hướng Dương một cái.

Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng lắm. Tựa như là có người cố tình gửi cái tin nhắn kia đến điện thoại hắn, sau đó người đó cố ý để cho Bùi Hướng Dương nhận được 4 vé vào cửa.

Bút tích thế này, giống với lần bọn họ gặp dữ hóa lành trong chuyến du lịch vừa rồi quá nhiều đúng không?

Tuy rằng khi đó Lâm Cường phải nằm viện không thể vào tham gia được, nhưng sau khi nghe Lâm Xuyên và Hạng Thiệu Kiệt trong tin nhắn cố gắn thổi phồng câu chuyện là bọn họ may mắn đến mức nào. Nhưng Lâm Cường tuy nhiều chuyện nhưng lại không hề mê tín.

Sau khi biết được việc giữa Hạ Sanh và Bùi Hướng Dương, hắn lại càng hoài nghi hơn.

Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên không quen biết Hạ Sanh, nhưng Lâm Cường cũng được xem là bạn học thời tiểu học và đã từng tiếp xúc trực tiếp với hắn. Lâm Cường mặc dù chỉ đứng ngoài hóng chuyện nhưng lại cảm thấy, Hạ Sanh này đối với bọn họ căn bản không phải là người cùng cấp bậc với thế giới này. Dám giết người thì không nói đi, kiểu như Hạ Sanh có làm ra việc gì Lâm Cường đều không cảm thấy kì lạ.

Một ý nghĩ lớn mật đã hiện lên trong lòng hắn. Nhưng Lâm Cường lại không dám nói ra. Trong phạm vi hiểu biết của hắn, đặt máy nghe trộm gì đó trên người khác quả thật là có chút quá biến thái. Hạ Sanh sao mà có thể điên cuồng đến trình độ này được.

Hắn nghĩ sang một hướng khác, có lẽ là Bùi Hướng Dương nói với Hạ Sanh là bọn họ muốn đi xem trận đấu trực tiếp. Có lẽ lần này trúng thưởng cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trước Nguyên Đán một ngày, Bùi Hướng Dương đã rời giường từ sớm để thu xếp quần áo. Cậu và mấy người Hạng Thiệu Kiệt cùng nhau bắt tàu điện đi đến Ma Đô.

Tàu điện chỉ mới được xây dựng, tốc độ nhanh hơn nhiều so với tàu lửa. Lại không qua mấy năm nữa lại sẽ có rất nhiều thứ thay thế tàu điện, tàu cao tốc lại càng nhanh hơn nữa từ Lăng Nam đến Ma Đô chỉ mấy 1 tiếng rưỡi.

Ngồi hai tiếng tàu điện, khách sạn đã phái xe đến đón.

Thấy chiếc siêu xe trước mắt, nhóm học sinh vẫn không thể ngừng kinh ngạc.

Tuy nhà bọn họ đều có tiền nhưng cũng rất ít khi được ngồi chiếc siêu xe bản giới hạn như thế này.

Lâm Xuyên ngồi trong xe hưng phấn nói "Dương Bảo cạu may mắn quá, đã được vé vào cửa lại bao cả lộ phí đi và nơi ở. Cho đến bây giờ tớ vẫn không dám tin, cứ cảm thấy đây là do ai đó sắp xếp và giây tiếp theo chúng ta bị đóng gói bán đi."

Bọn họ ngồi siêu xe đến khách sạn năm sao cao cấp, phòng được đặt trước chính là phòng tổng thống được đặt ở tầng cao nhất.

Bùi Hướng Dương chọn căn phòng nhỏ bên cạnh, nơi này nhỏ hơn một chút so với những phòng còn lại nhưng lại có thể nhìn thấy toàn bộ kiến trúc và phong cảnh xinh đẹp của Ma Đô.

Ma Đô và Lăng Nam - nơi chỉ được xem là một thành phố nhỏ quả thật là một trời một vực. Chỉ đi qua một góc phố Ma Đô mà bọn họ đã bị sự phồn hoa nơi đây làm cho lóa mắt.

Thời gian thi đấu liên tục diễn ra trong vòng một tháng, mà Bùi Hướng Dương bọn họ chỉ có 3 ngày nghỉ, ngày cuối cùng còn phải quay về trường học.

Ngay tại sân thi đấu trực tiếp, Bùi Hướng Dương ngồi ở giữa Lâm Cường và Hạng Thiệu Kiệt, đến khi MC đang giới thiệu bên cạnh hai người đã náo nhiệt đến đỉnh điểm. Bùi hướng Downg bình thường rất ít khi tiếp xúc với vấn đề này cho nên chỉ lẳng lặng nghe bọn họ phổ cập kiến thức.

Sau một hồi thi đấu, Bùi Hướng Dương cũng bị các chiêu thức và kỹ thuật làm cho nhiệt huyết sôi trào hơn.

Trên đường về ba người kia vẫn còn túm tụm thảo luận về trận đấu vừa nãy. Lâm Cường và Lâm Xuyên ở hai phe khác nhau nên suýt chút nữa là đánh nhau.



Hạng Thiệu Kiệt siết chặt nắm tay "Quá đã, cảm giác xem thi đấu trực tiếp này thật sự là hoàn toàn khác biệt. Sau khi lên đại học tớ muốn làm một gamer chuyên nghiệp như thế này."

Lâm Cường nói "Đại học trong nước nào mà có dạy trở thành gamer chuyên nghiệp."

Hạng Thiệu Kiệt bị dội một gáo nước lạnh, bất quá cuối cùng hắn vẫn bị ba hắn an bài cho đi du học. Nhưng Hạng Thiệu Kiệt cũng không hề muốn thừa kế gia nghiệp ước muốn của hắn là chơi game.

Chính vào ngày Nguyên Đán, vừa đúng 12 giờ bên ngoài đã bắt đầu bắn pháo hoa.

Bùi Hướng Dương bị đám Hạng Thiệu Kiệt lôi kéo đi ra ngoài, lúc bọn họ xuất phát là 9 giờ. Không ngờ đi sớm 3 tiếng mà ngoài đường đã tấp nập người qua lại.

Vì tránh cho người dân dẫm đạp lên nhau, cảnh sát đã bắt đầu sơ tán từng đám đông tụ tập.

Chờ đến hơn 11 giờ, dòng người ngày càng nhiều. Đám người càng chen chúc.

Bùi Hướng Dương được các bạn bảo hộ trong vòng vây, đứng yên ổn định không bị người khác chạm đến.

12 giờ đúng, vận khí bọn họ tốt tìm được một vị trí tốt. Xem rõ ràng cảnh pháp hoa lóa mắt.

Bùi Hướng Dương hứng thú bừng bừng chụp ảnh gửi cho Hạ Sanh xem.

[ Hạ Sanh ơi, hôm nay em đã ra ngoài xem pháo hoa nè.]

[ Chỗ này náo nhiệt lắm. Có Hạng Thiệu Kiệt, Lâm Cường, Lâm Xuyên bên cạnh em nữa.]

[ Năm mới vui vẻ nhé Hạ Sanh!]

[ Sau này năm nào em cũng muốn xem pháo hoa cùng anh.]

Buổi tối khi về khách sạn đã là 2 giờ sáng.

Đám Hạng Thiệu Kiệt đã sớm quay về ổ chăn, Bùi Hướng Dương lại có chút không ngủ được.

Cậu đẩy cửa sổ muốn nhìn mặt trời mọc lại phát hiện ra hiện tại ở Ma Đô đã có tuyết rơi. Bông tuyết không to như ở Lăng Nam, trước mắt cậu như có một màn sương bạc hết sức đẹp.

Bùi Hướng Dương hưng phấn, mặc áo khoác liền chạy xuống dưới tầng xem tuyết rơi.

Tuy đã là đêm khuya nhưng ở Ma Đô vẫn rất nhộn nhịp, có không ít người vẫn còn đi tới tới lui lui trên đường.

Bùi hướng Dương chụp ảnh tuyết đang rơi dưới ánh đèn đường gửi cho Hạ Sanh.

[ Hạ Sanh có tuyết rơi ở Ma Đô. ]

Rất nhiều cặp đôi nắm tay đi ngang qua, Bùi Hướng Dương còn nhìn thấy một cặp đôi đồng tính.

Trong đó có một người con trai dừng lại trước cô bé bán hoa, khom lưng chọn một cành hồng đưa cho người bên cạnh.

Bùi Hướng Dương vừa nhìn đã cảm thấy hạnh phúc.

Lúc đôi tình nhân đó rời đi, Bùi Hướng Dương nhịn không được chụp một bức ảnh hai người họ nắm chặt tay và dựa sát vào nhau.

Có thể là quá trễ rồi Hạ Sanh vẫn chưa nhắn tin trả lời cậu. Bùi Hướng Dương đè nén nỗi mất mát trong lòng mà thu điện thoại về.

Bùi Hướng Dương xoay người quay về khách sạn.

Nhưng vừa quay đầu lại cậu liền thấy dưới ánh đèn lộng lẫy, giữa bầu trời đầy tuyết xuất hiện một thiếu niên.

Thân hình hắn cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sắt bén và đôi mắt đen nhánh sâu hút.

Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, lại nhìn thấy vô vàn ôn nhu được cất giấu bên trong.

Giống như không thể tin vào mắt mình, hàng mi Bùi Hướng Dương run run chớp mắt vài cái mới dám xác định.

Đúng thật là Hạ Sanh.

Cậu không khỏi mừng rỡ, mặc kệ tuyết rơi chạy vội về hướng Hạ Sanh. Hạ Sanh vươn tay vững vàng mà đón lấy người lao vào lồng ngực hắn.

Bùi Hướng Dương vùi đầu trong ngực hắn thật lâu, chóp mũi cọ đủ mùi hương của thiếu niên. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn về thiếu niên thanh tuấn.

Vui sướng ngay lập tức lan tỏa khắp lồng ngực "Sao anh lại ở chỗ này thế?"

Hạ Sanh dừng lòng bàn tay vuốt ve đuôi mắt đỏ lên của cậu, nhẹ giọng nói "Em đến đây chơi cùng bạn bè, tôi không nên đi cùng với em đến đây. Nhưng em nói muốn ở cùng tôi vì vậy tôi mới không nhịn được mới đến đây gặp em."

Thời điểm 12 giờ vừa nhận được tin nhắn và ảnh chụp của Bùi Hướng Dương, Hạ Snah rốt cuộc không thể kìm chế được bắt chuyến xe sớm nhất phóng đến đây.

Bùi Hướng Dương như con cún con ngửi ngửi trên người hắn.

Hạ Sanh bật cười "Em ngửi cái gì đấy?"

"Ngửi xem anh có gạt em không?" Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn nói " 4 tấm vé vào cửa kia là anh đưa đến, khách sạn cũng là do chính anh chuẩn bị đúng như thế không?"

Ánh mắt Hạ Sanh sáng quắc, không thể nề hà mà thở dài một hơi "Không có gì có thể qua mắt được em."

"Anh có vé vào cửa từ đâu vậy?"

"Gia đình Hoắc Siêu là nhà tài trợ đặc biệt nhất của trận thi đấu này."

A, khó trách.

Bên cạnh có người đi ngang, nhìn thấy hai nam sinh đang ôm nhau thì không khỏi có hơi tò mò.

Hạ Sanh hít sâu một hơi nói với chính mình.

Nơi này không phải Lăng Nam không có ai biết bọn họ.

Hắn có thể phóng túng chính mình một lần.

Hạ Sanh cầm tay dắt Bùi Hướng Dương đến chỗ cô bé bán hoa. Giống như muốn mua một cành hồng như tất cả các cặp đôi khác trên đường, chỉ khác duy nhất là Hạ Sanh mua hết tất cả hoa còn lại của cô bé.

Bùi Hướng Dương ôm hoa, bị người qua đường nhìn khiến mặt cậu đỏ bừng.

"Mua, mua nhiều thế để làm gì."

Hạ Sanh rũ mắt, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc nhìn cậu nói " Em cầm hoa nhìn rất đẹp."

hắn nhìn về phía Bùi Hướng Dương ánh mắt thật cẩn thận như đối với một giấc mộng có thể tỉnh giấc bất cứ khi nào.

"Dương Dương, tôi hy vọng em sẽ mãi mãi vui vẻ."

Bùi Hướng Dương lại đỏ mặt "Có anh ở bên cạnh em, em, em cũng đã rất vui vẻ rồi."

Dưới bầu trời tuyết, ánh mắt thiếu niên dường như nhóm lên một ngọn lửa nóng rực.

"Em có còn nhớ bộ truyện thứ 7 của Harry Potter không?"

Bùi Hướng Dương đương nhiên là nhớ rõ, có một chương nói về chuyện xưa của một phù thủy. Nó viết Severus có tình cảm với Lily.

Cậu rất nhanh đã hiểu được Hạ Sanh muốn nói gì với mình.

Bùi Hướng Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Sanh "Em cũng giống như thế."

Hạ Sanh vươn tay, cả mười ngón tay đã được đan chặt lấy nhau nhẹ nhàng nói " Always"

Tôi vẫn sẽ luôn yêu em

Cho đến vĩnh viễn.