Đa Danh Chi Hậu

Chương 152



Không ngoài dự đoán, buổi thượng triều hôm đó đã kết thúc rất trễ.

Hoàng Phủ Minh Phong đã đích thân trao vào tay Cố Tịch Hy lệnh bài quận chúa Đại Sở, cũng ban cho nàng rất nhiều của hồi môn, để nàng có thể diện tốt nhất mà đi Hương quốc.

Ngày khởi hành đi Hương quốc cũng đã được ấn định, đó mùng một tháng mười, tức sau khi ban lệnh chỉ hôn năm ngày.

Cố Tịch Hy không về Tựu Nguyệt điện nữa, thay vào đó nàng được Lý công công đưa thẳng tới dịch quán, thường dùng là nơi nghỉ lại của bậc khách quý các nước lân bang, nằm ở phía Tây hoàng cung.

Nghe nói A Cát Kỳ cũng đang ở đây, nhưng từ đầu tới cuối nàng đều không gặp y. Không gặp cũng tốt, nàng vốn dĩ là không muốn gặp.

Suốt thời gian ở đó, nàng rỗi tay sẽ nghịch của hồi môn do đích thân Lý công công mang đến.

Hoàng Phủ Minh Phong cho nàng thể diện cũng lớn thật, thứ gì cũng có, kỳ trân dị bảo nhiều đến mức không đếm sao cho xuể.

Thời gian này, Cố Tịch Hy thường xuyên nghĩ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ. Nàng nhớ lần đầu tiên mình nhập cung, bị vây quanh bởi tường xanh ngói đỏ bát ngát, Hoàng Phủ Minh Phong mặc hỷ phục, cao cao tại thượng hất khăn hỷ trên đầu nàng xuống.

Đó là lần đầu tiên nàng trông thấy dung mạo của hắn, vốn dĩ tưởng chỉ là một kẻ anh tuấn bất phàm, không ngờ lại khiến nàng một đời vương vấn.

Nàng nhớ những ngày nàng và hắn đồng sàng dị mộng, mỗi người một phía, ôm lấy tâm tư và suy tính của riêng mình

Họ đi Lũng Nham, trong ngày giỗ của Trần Chiêu Thủy, nàng đã trông thấy bóng lưng cô độc của hắn bên bờ Bạc thủy, uống rượu nhớ cố nhân.

Nàng nhớ cả khi nàng muốn thay hắn đỡ một mũi tên, sau đó hắn lại xoay người, hứng trọn lấy mũi tên đó, trúng độc. Cả hai đã cùng nhau trải qua đêm dài ngàn cân treo sợi tóc.



Nhiều quá, nếu kể lại, Cố Tịch Hy cho rằng mình có thể kể lại bằng cả đời. Mà mỗi lần kể sẽ là một cung bậc cảm xúc khác nhau.

Tựa như lúc này, tưởng rằng sẽ rất đau, nhưng tâm lại bình lặng như nước.

Song cũng có lúc, tưởng đâu cảm xúc đã tê dại, song lại bất chợt đau đến điếng người, đến ngỡ như khắp thân mình đang túa máu ra!

Trước hai ngày xuất cung, Lý công công đột ngột đưa Trữ Nhi đến dịch quán gặp nàng. Ông ta kính cẩn nói:

“Quận chúa, nô tỳ này khẩn xin cùng người bồi giá đến Hương quốc, hoàng thượng đã chấp thuận.”

Cố Tịch Hy chau mày nhìn Trữ Nhi, nói:

“Ngươi đang làm gì vậy, không phải ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi sao?”

Nàng ta dập đầu trước nàng:

“Quận chúa, khẩn xin người cho nô tỳ được đi theo hầu hạ người. Nô tỳ không có bất kỳ vọng tưởng nào khác!”

Cố Tịch Hy giương mắt nhìn nàng ta, lẩm bẩm:

“Hà cớ gì phải đâm đầu vào tuyệt lộ…”

Nàng nhìn Trữ Nhi:

“Vì A Cát Kỳ sao?”

Không phải chỉ là một lời nói, một câu hỏi danh xưng thôi sao?

Trữ Nhi nhìn nàng, mím môi một hồi lâu, sau cùng mới chậm rãi lên tiếng:

"Nô tỳ không dám to gan phủ nhận mình có tư tâm… Nhưng mà, quận chúa, Trường gia đối với nô tỳ ơn nặng như núi, và cả người, người đối đãi với nô tỳ như ao nước đầy. Bây giờ chỉ khẩn xin người cho nô tỳ tiếp tục theo người hầu hạ.

Đối với điều mà nô tỳ ngưỡng mộ, nô tỳ dám thề chỉ dám nhìn từ xa. Nếu có ý đồ bất chính, xin thề chết không yên thân, thác xuống bị vạn quỷ giữ mình, vạn kiếp bất siêu sinh!"

Cố Tịch Hy giật nảy mình nhìn nàng ta, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.

Nàng chợt nhớ chính mình lúc trước, vì muốn chứng minh sự trong sạch đối với Hoàng Phủ Minh Phong, nàng cũng đã khụy gối, dập đầu, buông lời thề độc như thế.

“Trữ Nhi, ngươi…”

Nàng vỗ vỗ đầu, nhẹ giọng nghi vấn:

“Ngươi chắc chắn mình không hối hận?”

“Nô tỳ không hối hận.”

“Đến Hương quốc, có thể mãi phải làm nha hoàn, hoặc cũng có thể thành thân, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể trở về cố hương.”

“Nô tỳ không cha không mẹ, ở Đại Sở chỉ còn mỗi Trường gia để báo đáp ân tình.”

“…”

Đến rốt cục, Cố Tịch Hy vẫn hoài bất lực.

Nàng mím chặt môi nhìn Trữ Nhi, tự hỏi vì sap nữ nhân luôn phải chịu nhiều oan thương tới như vậy.

Điên cuồng, cố chấp, bất chấp… Ha, tới cuối cùng, nữ nhân như các nàng đã nhận lại được gì?

**

Buổi tối ngày cuối cùng, trước khi khởi hành đi Hương quốc, có một người không mời mà tới lẻn vào dịch quán của Cố Tịch Hy.

So với lần đầu tiên, lần này, nàng đã nhận ra là ai đang tới. Nhìn bóng người bên ngoài ô cửa sổ, nàng nhẹ giọng lên tiếng:

“Từ quản gia tới có việc gì?”

Chính là Từ Phúc, quản gia của phủ Thái sư, đồng thời cũng là thân tín của Trường Khánh Diên.

Ông ta cung kính cúi người, thận trọng nói:

“Quận chúa, thái sư muốn gặp người.”

Cố Tịch Hy nhíu chặt đôi mày, đã là giờ phút này, Trường Khánh Diên còn muốn gặp nàng, có thể giải quyết được gì nữa hay sao?"