Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 48: Đối với lời cầu cứu của cô làm như nghe không thấy



Đối với lời cầu cứu của cô làm như không nghe thấy.

Trạm Kình đợi một hồi lâu không thấy Diệp Tri Thanh nói thêm gì nữa, khẽ nhíu mày thúc giục, "Sau đó thì sao?"

Diệp Tri Thanh nhìn hắn một cái, bắt gặp ánh mắt không cho cô trốn tránh của hắn, cô vội làm xong việc, rồi xoay người nhảy xuống giường, mặc dù chỉ có một chân cử động nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, thích ứng vô cùng tự nhiên, dường như việc dùng một chân để di chuyển đã trở thành một thói quen.

Trạm Kình híp híp mắt.

Diệp Tri thanh đơn giản thu dọn lại đồ vật của mình, một bên kiểm tra cho Trạm Kình, một bên lại lạnh lùng mở miệng nói, "Sau đó Diệp Tri Thanh ở lại Hải thị hai năm."

"2 năm?" Ánh mắt của Trạm Kình hơi cụp xuống, tất cả mọi người đều cho rằng khi ấy bọn bắt cóc đã đưa Diệp Tri Thanh rời khỏi Hải thị, cho nên Diệp gia mới không thể nào tìm thấy cô. Báo cáo mà hắn nhận được cũng cho thấy như thế, mà sự thật lại là, Diệp Chi Thanh sau đó được giữ lại ở Hải thị những hai năm trời?

"Đúng vậy." Diệp Tri Thanh không nhìn Trạm Kình, sắc mặt thanh lãnh, giống một bộ dạng bác sĩ chuyên nghiệp chỉ là đang kể chuyện của một người khác vậy, "Hai năm đó, Diệp Tri Thanh không dưới 100 lần tìm cơ hội xuất hiện bên cạnh những người thân ở Diệp gia, không dưới 100 lần hướng người họ Diệp cầu cứu nhưng những người họ Diệp đó giống như bị mù vậy, hoàn toàn làm ngơ đi lời cầu cứu ấy."

"Bọn họ đúng là không thấy gì hết, bởi vì trong mắt của họ chỉ có Diệp Tri Vận, chú tâm che chở cho Diệp Tri Vận, che chở công chúa nhỏ của họ, trong mắt trong lòng mình chỉ có một người, nâng trong lòng tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan, tất cả mọi người đều thấy được, Diệp Tri Vận là công chúa nhỏ, thấy được sự che chở của nhà họ Diệp đối với Diệp Tri Vận."

Trạm Kình cau chặt mày, nhìn cô chăm chú, "Chuyện gì đã xảy ra?" Cô ấy đã từng xuất hiện trước mặt người nhà họ Diệp, đã từng cầu cứu trước mặt họ, nhưng họ lại làm như không thấy?

Diệp Tri Thanh ngồi trên ghế, ngồi thẳng lưng, lạnh lùng thờ ơ nhìn Trạm Kình, "Lúc ấy, người xuất hiện trước mặt họ là một cô bé ăn mày 4 tuổi."

Đồng tử của Trạm Kình co rút lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh tanh của cô, hắn đại khái cũng biết cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Sau khi bọn buôn người bắt cóc thì biến cô thành một đứa xin ăn, sau đó hết cách cô mới đi tìm nhà người họ Diệp cầu cứu nhưng kết quả những người mà cô trông đợi ngày ngày lại không nhận ra mình.

Ngay lúc đó chắc hẳn cô rất khổ sở, rất đau lòng?

Người nhà của cô, cô vẫn luôn tìm kiếm họ, thế nhưng họ lại không nhận ra cô, đối với những lời cầu cứu lại làm ngơ đi, bỏ qua lời cầu khẩn đau đớn ấy, cứ như vậy làm ngơ đi sự tồn tại của cô, lướt qua cô mà cất bước rời khỏi.

Nhưng chính cô chưa từng từ bỏ, vẫn nghĩ rằng sẽ nhận lại được người thân, một lần không được liền tiếp tục nỗ lực, nỗ lực nghĩ mọi cách xuất hiện trước mặt người nhà họ Diệp, cố gắng hướng về phía họ cầu cứu, nhưng mỗi một lần cầu xin lại nhận lại một lần họ làm ngơ.

Cô đã cố gắng không dưới 100 lần, mỗi lần phải trả cái giá đắt, không biết đã trải qua bao nhiêu đau đớn, mà đổi lại là sự thờ ơ của người nhà, cô vẫn chờ mong trong đợi ở họ nhưng tới một lần đưa tay ra giúp họ cũng không làm được.

Cố gắng nhiều lần, chờ đợi vô số lần, kết quả, lần lượt làm cô thất vọng, lòng cô ngày càng lạnh đi, kèm thêm tăm tối, cuối cùng cô không mong đợi điều gì nữa, không cần dựa dẫm vào ai hết, tự mình dựa vào chính mình, cuối cùng biến thành bộ dạng hiện tại.

Hết thảy tất cả những thứ này không phải không có nguyên nhân, cô biến thành bộ dạng như thế này, thành một người không hề chờ mong vào ai, cô không có cảm tình với người nhà họ Diệp, không thích cái thành thị này, đều có nguyên nhân của nó.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới câu hỏi lúc trước của mình, "Bởi vì mong chờ quá nhiều lần rồi lại thất vọng quá nhiều lần cho nên không mong chờ gì nữa sao?" Đúng là vô cùng tàn nhẫn, quả thật hắn đã rạch mạnh một đường lên vết sẹo trong lòng cô, làm vết thương ấy loét ra, máu tươi chảy đầm đìa.

Diệp Tri Thanh nhìn ra được sự áy náy cùng không đành lòng của hắn, cũng không có ý muốn lùi bước, ngược lại còn lạnh lùng hỏi lại, "Anh còn muốn biết tiếp thêm cái gì nữa không?"

Trạm Kình nhìn vào mắt cô, nhìn cái vẻ kiên cường của một cô gái, tự bảo chính mình, nỗ lực dựng lên phòng thủ của bản thân, để mình không bị khi dễ, không hiểu sao trong lòng hắn dường như có gì đó đang nhói lên, nhưng mà càng cảm thấy vui mừng vì cùng đồng cảm được với cô.

Trạm Kình chợt nở nụ cười nhìn Diệp Tri Thanh, hoàn toàn không che giấu sự tán thưởng dành cho cô, "Diệp Tri Thanh, em rất tuyệt! Anh rất khâm phục em! Ai có quy định chúng ta nhất định phải dựa vào người khác? Chúng ta không cần dựa vào bất luận kẻ nào, giống như chúng ta vậy tự dựa vào chính mình để có được cuộc sống thoải mái tự tại, có lẽ so với người khác chúng ta đã sống tốt hơn họ rất nhiều lần!"

Diệp Tri Thanh nhẹ nhàng nhướng mày, đối diện với ánh mắt đơn thuần mang ý tán thưởng mình, cảm nhận được trên người hắn cũng có chí hướng giống mình, cô thu khí lạnh trên người lại vài phần, nhìn hắn mở miệng nói, "Trạm Kình, anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không làm anh mất đi sự kiêu ngạo, anh vẫn sẽ là người trước đây, một người đỉnh của chóp."

Để trở thành một người lớn mạnh như thế không phải chuyện một sớm một chiều, bên trong phải trả một cái giá rất đắt bằng cả mồ hôi và máu thịt mà cô là người hiểu rõ nhất điều đó, hiểu sâu sắc cái tư vị đó, cho nên cô tuyệt đối sẽ không làm anh phải uổng phí những nỗ lực đã bỏ ra ấy.

"Anh tin em!" Trước nay Trạm Kình chưa hề ngoài nghi lời hứa của cô, trước đây không hoài nghi và bây giờ càng tin tưởng, tin tưởng người con gái đã trả qua những chuyện gần giống như hắn, nhất định cô sẽ không phụ hắn, và hắn cũng không phụ cô.

Hai người nhìn nhau, giây phút này, hai người dường như có một sợi dây tương đồng cộng minh nhau, trong một nháy mắt này họ như hiểu đối phương hơn, như thể tìm được một người bạn tri kỷ, thán phục nhau.

"Các người tránh ra cho tôi! Các người có biết tôi là ai không? Tôi là mẹ của Trạm Kình, ai dám ngăn tôi lại? Lập tức tránh ra hết cho tôi, tôi muốn vào xem con trai tôi."

Bỗng nhiên một âm thanh sắc bén phá vỡ đi bầu không khí tốt đẹp này, nghe thấy âm thanh này, tâm trạng vừa mới tốt lên của Trạm Kình đột ngột biến mất thay vào đó là một tia sáng u ám xẹt qua đáy mắt, "Không cần để ý tới bà ta!" Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, giống như hôn mê đi.

Diệp Tri Thanh khẽ nhướng mày, mấy ngày nay cô cũng biết ít nhiều về Trạm Kình, tuy Trạm Kình là người nhà họ Trạm nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Trạm không được tốt, nhất là những ngày ở bên hắn, cô chưa từng nghe hắn nhắc tới việc của người nhà họ Trạm, và không ai chủ động tới thăm hắn, Thừa Thừa hình như cũng chưa từng nói tới người bà nội này.

Trạm gia ở Hải thị là gia đình hào môn trong bốn gia tộc lớn, mặc dù có xuống dốc hơn những gia tộc khác nhưng vẫn nằm trong top hào môn hiển hách, người dòng họ khá nhiều, ngoại trừ gia đình Trạm Kình đã có tới 6 anh chị em, trong đó có ba người không cùng một mẹ sinh ra.