Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 206: Giao Hẹn Ba Năm



Lúc này, Âu Dương Hạo mới nhớ tới Minh Hiên đã biến thành người thực vật. Cái này làm cho hắn vốn hưng phấn lập tức hạ xuống. Ngẩng đầu dùng ánh mắt tràn đầy đau lòng nhìn Lăng Vũ, Âu Dương Hạo nói.

"Vũ ca ca, Hiên ca ca khi nào sẽ tỉnh lại?"

Vốn còn đang thẹn thùng, Lăng Vũ nghe được Âu Dương Hạo nói những lời này, biểu tình tức khắc cứng đờ.

Chậm rãi buông Âu Dương Hạo, Lăng Vũ đi đến bên Minh Hiên, thâm tình nhìn người trên giường, nói.

"Sẽ tỉnh lại, chẳng qua yêu cần chút thời gian!"

Lăng Vũ nói những lời này không chỉ là nói với Âu Dương Hạo, cũng là nói với chính mình. Lăng Vũ tin tưởng vững chắc Hiên sẽ tỉnh lại, sau đó cùng nhau sống hạnh phúc.

Nghe được Lăng Vũ nói, Âu Dương Hạo gật gật đầu. Xốc lên chăn, Âu Dương Hạo xuống giường đi đến trước giường Minh Hiên, nói.

"Hiên ca ca, anh phải nhanh tỉnh lại nga, bằng không Vũ ca ca chính là của một mình em!"

Âu Dương Hạo "uy hiếp" Minh Hiên xong liền chậm rãi rời khỏi phòng bệnh. Hắn biết Vũ ca ca cùng Hiên ca ca cần không gian an tĩnh với nhau.

Rời khỏi phòng bệnh, Âu Dương Hạo lập tức bị kinh hách.

"Hừ, nhóc con giảo hoạt!"

Âu Dương Hạo nhanh chóng xoay lại nhìn người phía sau. Liền biết người này nói câu kia là có ý tứ gì, vì thế Âu Dương Hạo liền lộ ra đắc ý tươi cười nói:

"Như thế nào? Ghen ghét! Ghen tị! Hâm mộ!"

Âu Dương Hạo đắc ý nói lập tức chọc giận Lam Phi.

"Nhóc con đừng ở trước mặt anh đây đắc ý! Hừ!"

Nhìn hai người lại bắt đầu đối chọi, Lãnh Giác lập tức liền lên tiếng ngăn cản nói:

"Đừng ồn! Nơi này là bệnh viện, không phải ở nhà, đừng làm Lăng Vũ khó xử, an tĩnh một chút đi!"

Lãnh Giác nói, thành công làm hai người im miệng, sau đó ánh mắt có lỗi nhìn Lăng Vũ bên trong.

Nhìn hai người trong phòng bệnh, Lãnh Giác cảm thấy Hiên lão đại đã có được hạnh phúc mong muốn. Mà hắn cũng thực hy vọng Hiên lão đại có thể nhanh tỉnh lại.

"Cho bọn họ một chút thời gian đi!"

Lãnh Giác nhìn trong phòng bệnh, nhàn nhạt nói với hai người bên cạnh.

Nghe được Lãnh Giác nói, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo có chút không rõ nhìn Lãnh Giác. Vì thế cả hai đều nhìn về phía Lãnh Giác, hy vọng hắn có thể nói rõ ràng.

Nhìn thấy hai người nghi hoặc khó hiểu, Lãnh Giác lại tiếp tục nói.

"Chúng ta hãy cho bọn họ thời gian ba năm, mặc kệ ba năm sau Hiên lão đại có tỉnh hay không, chúng ta đều có thể trở lại bên cạnh Tiểu Vũ. Đương nhiên là ai còn yêu Tiểu Vũ, bằng không cũng không cần trở lại."

"Vì cái gì?"

"Vì sao?"

Loading...

Âu Dương Hạo cùng Lam Phi đồng thời khó hiểu hỏi Lãnh Giác.

"Bọn họ bỏ lỡ quá nhiều thời gian, hiểu lầm trong mười năm, các người nói chúng ta có nên cho bọn họ ở riêng cùng nhau không?"

Lãnh Giác dừng một chút lại nói.

"Ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng lại có thể khảo nghiệm tình cảm một người. Mà Hiên lão đại chính là tấm gương. Mười năm tình cảm của hắn đối với Tiểu Vũ chưa từng thay đổi! Nếu ba năm này, chúng ta đều giống nhau, không có thay lòng đổi dạ, vậy chúng ta đều có tư cách ở bên cạnh Tiểu Vũ, các người nói đúng không? Lại nói, so với Hiên lão đại một mình chờ đợi mười năm, chúng ta giao hẹn ba năm tính là cái gì!"

Lãnh Giác nhàn nhạt giải thích.

Nghe được Lãnh Giác nói, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo đều cúi đầu, nhìn dưới chân. Không biết bọn họ giờ phút này suy nghĩ cái gì, nhưng có thể biết, hai người cũng đang suy nghĩ lời Lãnh Giác vừa mới nói.

Lãnh Giác cũng không ép buộc bọn họ lập tức trả lời, dù tính bọn họ không đồng ý, hắn cũng sẽ rời đi ba năm. Hắn cho Tiểu Vũ cùng Hiên lão đại một cơ hội ở chung. Ba năm sau, hắn lại trở về, đến lúc đó sẽ không lại rời đi.

Lam Phi cùng Âu Dương Hạo giờ phút này đều suy tư, trong lòng cũng rối rắm về đề nghị của Lãnh Giác.

Ở trong lòng cẩn thận suy nghĩ một hồi, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo liền cùng ngẩng đầu lên, sau đó đối với Lãnh Giác nói.

"Tôi đồng ý!"

"Tôi tán thành!"

Sau khi tự hỏi, bọn họ cảm thấy hiện tại bọn họ đều quá non nớt, không kinh nghiệm sống, không thành thục làm sao có thể bảo hộ tốt cho Lăng Vũ. Hơn nữa như Lãnh Giác nói, Minh Hiên đã trải qua mười năm, bọn họ giao hẹn ba năm thì tính là cái gì. HunhHn786 Cho nên bọn họ sẽ lợi dụng ba năm này tôi luyện chính mình, làm chính mình trở thành chỗ dựa vững chắc cho Lăng Vũ. Bọn họ yêu Lăng Vũ, cho nên bọn họ muốn là người Lăng Vũ tin cậy được.

Lãnh Giác tán thưởng nhìn hai người. Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, Lãnh Giác lộ ra nụ cười ý vị không rõ. Sau đó, hắn đối với hai người nói:

"Đến lúc đó tôi đi liên hệ với Bách Tiêu! Hắn cũng là một thành viên trong chúng ta, cho nên không thể bỏ qua hắn!"

Lãnh Giác mới vừa nói xong, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo lập tức liền hiểu rõ bật cười.

Đúng vậy! Tên kia cũng không thể bỏ qua. Giao hẹn ba năm hắn cũng phải tham gia! Không thể chỉ là bọn hắn chịu nổi khổ ba năm tương tư a!

Vì thế ba người liền cùng đạt thành hiệp nghị. Lãnh Giác nhận nhiệm vụ gọi điện cho Bách Tiêu ở nước ngoài "an ủi", thuận tiện nói hắn ở nước ngoài lâu một chút.

Mà giờ phút này Bách Tiêu đang ở nước ngoài không thể hiểu được cảm giác sống lưng ớn lạnh, tự giác kéo kéo áo khoác, trong miệng lẩm bẩm:

"Thời tiết này sao càng ngày càng lạnh a!"

Vài ngày sau.

"Hiên, hôm nay em đi siêu thị, thời điểm ngang qua một cửa hàng thời trang có nhìn thấy một bộ quần áo rất hợp với anh! Cho nên em liền mua, chờ anh tỉnh lại, liền có thể mặc nha!"

"……"

"Hiên, A Giác, Tiểu Hạo, Phi còn có Tiêu Tiêu, bọn họ không biết sao lại như thế. Đột nhiên gần đây bọn họ đều bận rộn, nói một thời gian thật dài sẽ không đến đây xem chúng ta! Thật không biết bọn họ đang làm cái gì!"

"……"

"Đúng rồi, Hiên, lần trước em đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ, bên trong vừa lúc có người đàn bài hát em rất thích. Em còn nhớ rõ lúc trước em ép buộc anh chơi cho em nghe! Ngũ âm không được đầy đủ, anh đã làm em cười đau bụng! Hiện tại ngẫm lại em cũng muốn cười đó! Ha ha...."

"……"

"Hiên, chờ anh tỉnh lại, mỗi ngày em nấu cơm cho anh ăn. Anh còn chưa biết thôi, em đã học nấu ăn nga! Tuy rằng… Hương vị không phải rất tốt! Nhưng em sẽ cải thiện. Anh phải tin tưởng em! Chờ anh tỉnh, khẳng định có thể ăn món ngon, em sẽ làm bữa tiệc lớn! Hì hì……"

"……"

Tuy rằng vẫn luôn chỉ có Lăng Vũ một mình tự quyết định, nhưng Lăng Vũ lại cảm thấy thực thỏa mãn. Bởi vì người yêu giờ phút này an tĩnh ở bên cạnh, tiếp thu mình cẩn thận chiếu cố.

Từ khi Lãnh Giác, Âu Dương Hạo, Lam Phi đột nhiên chào từ biệt, Lăng Vũ vẫn luôn một mình đi tới đi lui giữa bệnh viện và nhà.

Lăng Vũ không biết vì cái gì bọn họ đột nhiên rời đi, mà Tiêu Tiêu cũng gọi điện thoại về nói có khả năng qua mấy năm mới có thể về nước. Nhưng thông qua lời nói của họ, Lăng Vũ có thể cảm nhận được không nỡ cùng ngập tràn yêu thương. Cho nên dù hiện tại, bọn họ đều không ở bên cạnh, Lăng Vũ vẫn cảm thấy thực hạnh phúc.

Đầu xuân, cây cối đâm chồi, không khí trong trẻo tràn ngập sức sống.

Lăng Vũ đứng ở bên cửa sổ phòng bệnh nhìn ra ngoài, tâm trạng vui vẻ rộng mở thông suốt.

Mùa xuân tới, một năm mới lại bắt đầu rồi!

Hai năm sau.

"Hiên, em đã tới trễ. Ôi! Mệt mỏi quá! Vừa mới rồi em gặp cướp bóc. Anh biết không, lúc ấy em anh dũng lắm, lập tức khống chế kẻ cướp, hắc hắc!"

Lăng Vũ mồ hôi đầm đìa cầm khăn lau, vừa lau vừa kể chuyện mạo hiểm hôm nay.

"Hiên, hiện tại nóng quá! Mùa hè em ghét nhất sắp tới rồi. Vừa rồi em đi ngang qua một cửa hàng, bên trong có thật nhiều bánh ngọt, các loại kem đều có. Bất quá em nhịn xuống, không đi mua! Ha ha… Kỳ thật em biết anh không thích em ăn quá nhiều đồ ngọt!"

Lau xong mồ hôi, Lăng Vũ rốt cuộc cảm thấy thoải mái rất nhiều. Vì thế Lăng Vũ liền xoay người đem khăn bỏ vào trong phòng tắm. Nhưng mà khi Lăng Vũ xoay người rời đi, Minh Hiên trên giường vẫn luôn ngủ say đột nhiên giật giật ngón tay, mí mắt cũng mấp máy một chút. Khi Lăng Vũ từ phòng tắm đi ra, hết thảy lại khôi phục thành nguyên trạng, chỉ có khóe miệng Minh Hiên tràn đầy ý cười.

Nhưng mà Lăng Vũ lại không có chú ý tới một loạt biến hóa, vẫn tiếp tục như bình thường bắt đầu mát xa, thực cẩn thận mát xa cho Minh Hiên.

Đây là điều bác sĩ đã dặn dò. Bác sĩ nói nếu muốn người bệnh tỉnh lại không bị teo cơ bắp, mỗi ngày cần mát xa cho người bệnh. Vì thế Lăng Vũ mỗi ngày đều mát xa cho Minh Hiên, phi thường cẩn thận.

Lăng Vũ vẫn giống thường, vừa mát xa cho Minh Hiên vừa nói một ít chuyện hôm nay nhìn thấy nghe thấy.

"Hiên, anh biết không, hiện tại người trẻ tuổi thật sự sinh hoạt không tốt! Tuổi còn nhỏ liền bắt đầu hút thuốc! Thật sự không biết cha mẹ bọn chúng dạy dỗ như thế nào. Em khi cỡ tuổi đó không chạm vào thuốc đâu!"

"……"

"Oa, Hiên cánh tay thật cường tráng nga!"

Lăng Vũ lại giống bình thường nắm cánh tay Minh Hiên liền bắt đầu kinh ngạc cảm thán. Sau đó lại nâng lên cánh tay mình cùng Minh Hiên so sánh, tức khắc Lăng Vũ liền ảo não.

"Cùng là đàn ông, vì cái gì em lại gầy như vậy chứ? Thật là không công bằng! Ai……"

Như bình thường thở dài, Lăng Vũ làm Minh Hiên hơi hơi cong khóe môi, rồi sau đó lại thực mau khôi phục nguyên trạng. Bởi vì……

"Hiên, em hôn anh một cái nga! Mỗi ngày hôn một cái, một cái cũng không ít! Hắc hắc, cho nên Hiên nhất định phải sớm tỉnh lại!"

Nói xong, Lăng Vũ sẽ hôn nhẹ lên môi Minh Hiên, sau đó thỏa mãn thối lui. Nhưng mà lần này… Lăng Vũ ngây dại.

Xảy ra ảo giác sao? Như thế nào vừa rồi cảm giác được Hiên ở liếm môi mình? Khẳng định là ảo giác, bất quá lại chờ mong đây không phải ảo giác?

Lăng Vũ cúi đầu xác nhận. Minh Hiên trên giường vẫn như bình thường, không có bất luận dấu hiệu nào cho thấy đã tỉnh lại.

Ai! Xem ra thật là ảo giác rồi!.

Lăng Vũ thất vọng thở dài, sau đó bĩu môi liền kéo ra khoảng cách cùng Minh Hiên.

"Hiên đáng ghét, còn không tỉnh lại. Người ta đã hôn anh hai năm, anh cũng không cảm kích mà tỉnh lại!"

Lăng Vũ làm bộ tức giận oán trách Minh Hiên, nhưng đáy mắt lại không có một chút ý trách tội.

"Được rồi! Bị anh đánh bại! Em không giận! Đúng rồi, hôm nay mua cho anh một bộ đồ thể thao, áo thun không tay với quần ngắn! Chờ anh tỉnh lại, liền mặc cái này đi!"

Nói xong, Lăng Vũ liền xoay người sang chỗ khác lấy túi đựng trang phục mới mua ở cửa hàng. Một bộ trang phục hè, khi Lăng Vũ vừa nhìn thấy treo trong cửa hàng đã cảm thấy phi thường thích hợp với khí chất và dáng người của Minh Hiên, cho nên liền không chút do dự mua. Lăng Vũ muốn chuẩn bị trước quần áo để Minh Hiên tỉnh lại có đồ mặc, bằng không đến lúc đó khẳng định sẽ rối rắm.

Nhưng mà khi Lăng Vũ xoay người đi lấy đồ, Minh Hiên đột nhiên mở mắt. Trong đôi mắt kia đều là bóng dáng Lăng Vũ, tràn ngập tưởng niệm cùng cảm động.

Tiểu Vũ, có em ở bên cạnh thật tốt!

Khi Lăng Vũ quay lại, Minh Hiên lại nhắm mắt như cũ.

Lăng Vũ cầm lấy bộ quần áo để trên ngực Minh Hiên, nói.

"Hiên! Có phải đẹp hay không! Cái này chỉ có thể mặc ở nhà hoặc là đi tản bộ buổi tối! Hắc hắc… Nếu ban ngày đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn thấy vóc dáng gợi cảm của anh! Cho nên anh chỉ có thể mặc ở nhà!"

Lăng Vũ có chút thẹn thùng nói, sau đó lại đặt quần áo sang một bên, liền ngồi ở bên cạnh giường Minh Hiên. Lăng Vũ cong lưng, duỗi tay ôm người nằm ở trên giường, đầu gác ở trước ngực hắn.

"Hiên, em rất nhớ anh! Anh chừng nào thì có thể tỉnh lại đây?"

Lăng Vũ thấp giọng cô đơn nỉ non, hốc mắt hơi hơi có chút ươn ướt.

Hai năm qua kỳ thật là một sự dày vò với Lăng Vũ. Nhìn người mình yêu nằm ở trên giường không ý thức, trong lòng đau chỉ có mình biết. Nhắm hai mắt, Lăng Vũ lắng tiếng tim đập của Minh Hiên.

Chỉ cần nghe được tiếng tim đập này, Lăng Vũ liền sẽ thả lỏng. Bởi vì lúc này mới có thể chứng minh Hiên là ở bên cạnh mình.

Nhìn cái đầu trước ngực, đôi mắt Minh Hiên tràn đầy sủng nịch.

Đồ ngốc, liền biết miễn cưỡng cười vui!

Vươn tay ôm chặt người khiến hắn đau lòng, Minh Hiên thỏa mãn thở ra một hơi.

Cảm nhận được có người ôm mình, Lăng Vũ lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Hiên, em lại có ảo giác sao? Em mơ thấy anh ôm em, thật ấm áp thật là thoải mái!"

Lăng Vũ mỉm cười nỉ non, cho rằng hết thảy vẫn là ảo giác, cho nên không có mở mắt.

Nhìn Lăng Vũ như vậy, Minh Hiên thấy đau lòng. Hắn thật là xấu xa, thế nhưng ngủ lâu như vậy, để bảo bối của hắn một mình lẻ loi.

Bảo bối, anh tỉnh rồi! Cho nên em không cần lại khổ sở!

Minh Hiên nhẹ nhàng tự nhủ, sau đó dùng sức ôm chặt hơn. Hắn cất tiếng nói lời đầu tiên sau khi tỉnh lại.

"Đồ ngốc, đây không phải ảo giác! Đây là thật sự! Anh tỉnh rồi. Bảo bối, anh thật sự tỉnh rồi!"

Nghe được giọng Minh Hiên trầm thấp mà lại có chút khàn khàn, Lăng Vũ tức khắc cứng đờ thân mình, rồi sau đó lại thả lỏng.

"Em thật là càng ngày càng mê muội, hiện tại thế nhưng còn ảo giác Hiên bắt đầu nói chuyện cùng em! Ha ha……"

Nhưng mà lần này, Minh Hiên lại không cho Lăng Vũ tiếp tục ảo tưởng. Hắn nâng mặt người trước ngực lên, sau đó hung hăng hôn môi.

Cái này làm cho Lăng Vũ bừng tỉnh, sau đó trừng lớn hai mắt nhìn Minh Hiên. Đến khi cảm nhận được trong miệng có cái lưỡi càn quét, Lăng Vũ mới thật sự ý thức được Hiên thật sự đã tỉnh, cũng không phải ảo giác HunhHn786.

Lăng Vũ lập tức khóc lên. Con ngươi nhàn nhạt ưu thương, giờ phút này lóe sáng dị thường. Nước mắt càng rơi nhiều, từng giọt dừng ở trên mặt Minh Hiên.

Nhìn thấy Lăng Vũ rơi lệ như mưa, Minh Hiên càng thêm dùng sức. Nụ hôn kéo dài đến khi Lăng Vũ sắp hít thở không thông, Minh Hiên mới lưu luyến buông ra.

"Đồ ngốc, còn thích khóc! Lại còn không biết hôn môi!"

Nghe Minh Hiên sủng nịch nói, Lăng Vũ còn cảm giác ở trong mộng, đôi mắt không chớp nhìn Minh Hiên. Lăng Vũ sợ chớp mắt Minh Hiên lại khôi phục trạng thái ngủ say.

Mấp máy đôi môi, Lăng Vũ không tin tưởng nói.

"Hiên… Hiên… anh thật sự tỉnh rồi đúng hay không? Cũng không phải mơ đúng hay không?"

"Đúng vậy, bảo bối, anh tỉnh rồi! Anh không có đùa giỡn với em!"

Minh Hiên xác định, khiến Lăng Vũ rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng khóc rống. Đó là tiếng khóc hạnh phúc. Làm Minh Hiên nghe được đau lòng không thôi.

"Thực xin lỗi, bảo bối! Anh biết anh không tốt. Anh ngủ lâu như vậy làm em lo lắng có phải hay không? Về sau anh không bao giờ tùy hứng, anh chỉ biết đối tốt với em, sẽ không để em rơi lệ!"

Minh Hiên tựa tuyên thệ với Lăng Vũ, trong mắt tràn đầy kiên định. Lăng Vũ lập tức gật gật đầu, sau đó lại ôm chặt Minh Hiên.

"Bảo bối, em đè nặng anh, anh sẽ hô hấp không được. Chẳng lẽ bà xã muốn ông xã vừa mới tỉnh lại hít thở không thông mà chết sao?"

Minh Hiên sủng nịch dỗ dành người còn gắt gao ôm hắn. Chỉ là hắn nói lại đưa tới Lăng Vũ thực không vui.

"Đáng ghét, cái gì mà chết! Anh lại nói em liền không để ý tới anh!"

Lăng Vũ vẻ mặt phẫn nộ nhìn Minh Hiên còn đang cười xán lạn.

"Được rồi, là anh không đúng. Nào để ông xã hôn bà xã một cái!"

Minh Hiên da mặt dày nói, tức khắc làm Lăng Vũ nóng mặt vội vàng nói.

"Cái… Cái gì bà xã! Em mới là ông xã! Thật là!"

Trêu chọc Lăng Vũ thẹn thùng, Minh Hiên càng cười to hơn. Nghe được Lăng Vũ nói câu kia, hắn lập tức phụ họa nói:

"Được rồi! Em là ông xã đi!"

"Hừ, vậy mới đúng!"

Lăng Vũ tựa hồ thực vừa lòng lời nói của Minh Hiên, sau đó cười đến thực vui vẻ. Hai người cứ như vậy đối diện nhau, hết thảy mọi thứ quanh thân không tồn tại, toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Gió xuân ngoài cửa sổ tiến vào phòng mát mẻ, làm người ta cảm giác thực thoải mái…