Dâm Hoàng

Chương 50: Chiếm Tiện Nghi Đào Hân



Trở lại với Dạ Minh Luân, hắn đi thẳng một mạch tới Đan Hội thì ngay cổng vào lại bắt gặp hai khuôn mặt thân quen.

Lâm Phong cùng Đào Hân lại kẻ kéo người dâng trào cảm xúc ghét bỏ, bước tới Dạ Minh Luân làm cho Đào Hân lập tức chú ý, hất tay Lâm Phong đang níu lấy nàng chạy về phía Dạ Minh Luân núp sau.

''Minh Luân Đệ Đệ giúp ta với, Hội Trưởng vốn chỉ bảo vệ ta chứ không can thiệp và các mối quan hệ, tên này phiền chết ta mất!''

Đào Hân ánh mắt cầu xin bởi nàng biết kẻ dám đắc tội với Lâm Phong cũng chỉ Dạ Minh Luân này, mà hắn còn được Ngụy Lão cùng hai Đại Lão khác bảo vệ nên nàng cũng là không sợ bản thân liên lụy hắn.

"N-Ngươi! Sao Ngươi vẫn còn sống!"

Lâm Phong ngón tay run rẩy hướng tới chỗ Dạ Minh Luân chỉ thẳng mặt nói, Dạ Minh Luân này còn sống thật không thể khi kẻ đi hơn mười hai Lục Trọng, một Trúc Cơ Trung Kỳ thì việc một con kiến như Dạ Minh Luân này sống là không thể.

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của kẻ tiểu nhân như Lâm Phong đây, Đào Hân thì không nghĩ thế bởi nàng biết Dạ Minh Luân được Ngô Lão âm thầm bảo vệ, hiện tại thì hắn dù người mới nhưng luận về thân phận không ai sánh ngang, là Đan Sư Thất Phẩm trẻ tuổi nhất.

"Hửm? Lâm Thiếu Gia, ta vì sao lại không còn sống? Ta sống rất tốt nha~ miệng chó của Lâm Thiếu Gia đây vẫn là không mọc được ngà voi mà~"

Dạ Minh Luân bước tới, ánh mắt đáng sợ như thể nghiền nát Lâm Phong trong phút giây làm kẻ này chỉ ớ ớ mà không nói nên lời, cả chân mềm nhũn mà run lẩy bẩy.

Dạ Minh Luân cười mỉm, tay nhẹ đặt lên vai Lâm Phong rồi ấn xuống làm cho Lâm Phong này cứ thế quỳ hai gối trước mình.

''Lâm Phong thiếu gia không cần tôn thờ ta thế đâu chỉ là...."

Dạ Minh Luân cho Lâm Phong thấy lệnh bài Đan Sư Thất Phẩm của mình rồi nụ cười lạnh lẽo.

".....chỉ là Lâm Phong thiếu gia kẻo rồi lại đắc tội với cả Đan Hội đấy.''

Dạ Minh Luân khom lưng song thì thầm bên tai Lâm Phong giọng ma quỷ, nổi sợ dâng trào từ cái khí chất quỷ dị của Dạ Minh Luân không khỏi làm hắn nuốt nước bọt sợ hãi song quần từ bao giờ ướt đẫm.

"K-không....đừng giết ta...đừng giết ta....''

Lâm Phong chìm đắm trong sợ hãi mà mê sảng nói những lời mà không ai hiểu nổi, tự quỳ tự van xin tha mạng, thật kỳ lạ cho kẻ qua đường.

Đào Hân nhìn một cảnh che miệng cười khúc khích song khuôn mặt nàng cũng là hơi đỏ do xấu hổ thây Lâm Phong kia mấy tuổi đầu còn tè dầm.

''Lâm Phong thiếu gia....ngươi...ngươi vẫn là nên về thay quần đi!''

Đào Hân cố ý nói lớn rồi vẻ mặt xấu hổ chạy đi, Lâm Phong bây giờ tỉnh lại, không còn gì ngoài sự xấu hổ mà Dạ Minh Luân ban cho.

"DẠ MINH LUÂN! TA VÀ NGƯƠI KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG!!!''

...

Dạ Minh Luân tự dưng được Đào Hân dẫn tới thư phòng của nàng, nơi đây rộng rãi, bốn đề đều là kệ sách về các loại Dược Thảo, ở trung tâm có một cái bàn và rất nhiều giấy bút các loại.

Dạ Minh Luân nhìn qua ánh mắt thể hiện sự hứng thú, tay nhẹ lấy một quyển sách nhẹ mở ra đọc thì Đào Hân bất ngờ ôm hắn từ phía sau.

''Minh Luân Đệ Đệ~ ta nói, ngươi vì ta mà hai lần đắc tội với Lâm Phong? Có phải say nắng ta rồi không?''

Dạ Minh Luân tháo tay Đào Hân, tay đặt quyển sách lại ngay ngắn.

Xoay người lại hắn nhìn Đào Hân này cũng rất là thưởng thức, chỉ là chưa biết phải ăn nàng ta thế nào mà thôi.

''Ta nói, Hân Tỷ có phải rất thích đùa giỡn không? Ta thấy đùa với lửa, không tốt đâu nha~"

Dạ Minh Luân tay nâng cằm Đào Hân lên, khuôn mặt kề sát lại nói trong khi miệng nở nụ cười nham hiểm.

Đào Hân là bị áp chế, nàng thật rất tự tin về nhan sắc của mình song người trẻ tuổi này hình như chả bị xíu gì là mê hoặc.

"Hừ! Trêu chọc Đệ thật chả vui chút nào, ta là thấy có lỗi nên định cho đệ chút tiện nghi ai ngờ đệ lại lưu manh kiểu này.''

Đào Hân gạt tay Dạ Minh Luân quay đi, ngồi xuống bàn nàng rót tách đà uống lấy.

Mộc Long chấp tay tạ lỗi Đào Hân cái rồi bước tới trước bàn làm việc của nàng ta song cầm cây bút lên nhìn ngắm.

''Tỷ có phải trêu chọc nên hắn mới bám lấy Tỷ như thế?"

Đào Hân trừng mắt nét không vui nhìn Dạ Minh Luân.

''Ngươi thật nghĩ ta là loại nữ nhân lẳng lơ chuyên đi dụ dỗ nam nhân?''

Dạ Minh Luân nhìn nàng song mỉm cười, Đào Hân lúc này giật mình nhận ra chính bản thân vừa bị tên nhóc này trêu chọc.

"Giỏi lắm xú tiểu tử! Cả Hân Tỷ của ngươi cũng dám trêu chọc, hay là sẵn ngươi nói luôn có bao nhiêu bông hoa bị ngươi làm cho mê muội rồi đi?''

Dạ Minh Luân đặt chiếc bút xuống nhìn một Đào Hân đang ma mị chóng cằm nhìn hắn chăm chú.

Nhún vai, Dạ Minh Luân cười cười rồi bất ngờ chòm tới.

''Vậy, không biết Hân Tỷ có muốn làm một trong số đó?''

Đào Hân phì cười vẫy tay như thể cho qua đi.

''Ta không có hứng thú với mấy đứa nhóc thích trêu hoa ghẹo nguyệt như Đệ đâu.''

Dạ Minh Luân đê tiện cười một cái rồi nghiêm chỉnh xoa cằm bộ điệu suy ngẫm.

''Những mà theo ta thấy, mấy tên nhóc thường rất tràn đầy sinh lực, Tỷ đây là sợ bị ta làm mệt chết sao?''

Vèo-----

Đào Hân ném tách trà về phía Dạ Minh Luân song bị hắn bắt lại, nhìn lại hắn thấy một Đào Hân sắc sảo đang lườm mình nét hung dữ.

'Tên nhóc này thật không biết xấu hổ, lại dám trêu chọc mình như thế?'

Nở nụ cười, Dạ Minh Luân đặt tách trà lại bàn rồi đi ra sau Đào Hân, đôi bàn tay nhẹ đặt lên vai nàng xoa bóp.

"Ưm...!''

Đào Hân giật mình, tay định đưa lên tháo tay Dạ Minh Luân ra nhưng cảm giác dễ chịu chợt đưa tới làm nàng khựng lại mà tay vô tình đặt lên tay hắn.

''Ta biết Tỷ là bị tổn thương nên mới không tin vào nam nhân, nhưng mà Tỷ thấy đấy, cơ thể Tỷ hình như tới giới hạn rồi....do Tỷ bỏ bê nó lâu quá đó.''

Dạ Minh Luân nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Đào Hân song miệng lại thì thầm từng lời đường mật.

"Haah~ Dạ Minh Luân đệ thả vai Tỷ ra.....ưm~"

Đào Hân định tháo tay Dạ Minh Luân ra khỏi vai nhưng cảm giác kích thích truyền lại khiến nàng yếu đuối chóng trả, từng tế bào như đang nhảy máu, khắp cơ thể truyền lại cảm giác thoải mái mê hoặc.

"Tỷ chả phải đang cố câu dẫn đệ sao? Còn dẫn đệ tới nơi riêng tư thế này nữa ~"

"Ta....ta không có, mau thả tay ra, ta sẽ giận đó! Mm!!!''

Dạ Minh Luân bất ngờ luồn tay xuống nâng lên hai trái dưa hấu mềm mại đàn hồi của Đào Hân rồi vuốt ve nhào nặn qua lớp áo mỏng manh.

"Vậy Đệ hiểu lầm mất rồi~ nhưng mà....Đệ thật muốn Thịt Tỷ, phải làm sao đây ta?''

Dạ Minh Luân bất ngờ luồn tay vào trong áo Đào Hân mà hai đào, cảm giác truyền tới sự mềm mại khó tả, lớp da trắng mịn ấy đang không ngừng kích thích tay mà điên cuồng chiếm đoạt.

''Ah! Dạ Minh Luân...dừng lại~ Hmm!!"