Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 24: Scandal tình ái của Tô Hữu Duy (H)



Chẳng ai biết gần một tháng qua Tô Hữu Duy phải chịu đựng những gì. Anh chỉ có thể nhìn thấy, chạm vào cô qua chiếc màn hình lạnh lẽo.

Tô Hữu Duy nghĩ cô chán ghét anh như vậy thì anh sẽ tránh mặt cô để cô thoải mái hơn. Anh chỉ cần có thể giữ cô bên mình là đủ.

Cảm nhận được cơ thể cô gái nhỏ nóng bừng trong vòng tay mình, mày Tô Hữu Duy nhíu chặt lại. Trong lòng dâng lên từng hồi lo lắng, anh nhanh chân bế cô về phòng ngủ đặt cô nằm lên giường lấy nhiệt kế đút vào miệng cô.

Chờ năm phút anh rút nhiệt kế ra nhìn thấy con số 39,5 độ C đầu vang lên oong một tiếng.

Tô Hữu Duy nhìn cô đầy bất lực. Cô gái này đều không làm người khác bớt lo.

La Mẫn Tuyên trong cơn mơ màng cảm nhận được ai đó đang lau khắp người mình. Cô hé mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang chuyên tâm chăm sóc cô. La Mẫn Tuyên không hiểu sao cảm thấy có một dòng nước ấm chậm rãi len lỏi khắp cơ thể.

Tô Hữu Duy vừa xuất hiện cô dường như an tâm hơn. La Mẫn Tuyên lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng tỉnh dậy, bên cạnh không hề có người nào La Mẫn Tuyên không khỏi thấy hụt hẫng.

Cô nghĩ mình quả nhiên là ngủ say đến nằm mơ, mơ ai không mơ lại mơ Tô Hữu Duy. Nhiều lúc cô nghĩ mình có thể đã quen thuộc với sự tồn tại của anh, cũng ỷ lại vào sự quan tâm thái quá của ai kia. Đến một ngày anh dừng những việc anh làm với cô hằng ngày cô lại thấy không quen.

Con người thường không xóa bỏ được bản tính ích kỷ cùng tham lam của mình, miệng thì nói chán ghét anh nhưng trong lòng lại hi vọng anh vì mình mà làm nhiều hơn. Chính cô cũng thấy nực cười với bản thân mình.

Bước xuống phòng khách, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy dì giúp việc đang tất bật Tô Hữu Duy đã đi từ bao giờ.

Căn biệt thự xinh đẹp như những tòa lâu đài trong giấc mơ tuổi thiếu thời của cô hóa ra lại không hề đáng sống như cô tưởng.

Nơi đáng sống nhất là nơi có người mà mình yêu, nơi con người có thể tùy ý làm những gì mình thích dẫu nó có điên rồ đi nữa.

La Mẫn Tuyên ăn sáng xong lại cuộn mình trên sô pha phòng khách, chiếc tivi liên tục chuyển kênh này đến kênh khác vẫn không tìm được chương trình gì thú vị. Cô quăng remote lên bàn trà vô tình lại ném trúng một cuốn tạp chí.

Lạ thật! Khoảng thời gian cô sống trong biệt thự chưa từng nhìn thấy tạp chí thế quái nào bây giờ lại xuất hiện.

La Mẫn Tuyên nghi ngờ cầm lên xem thử. Bìa tạp chí là chiếc Mercedes quen thuộc, cửa kính xe hạ xuống lộ ra nửa gương mặt góc cạnh của Tô Hữu Duy cùng dung nhan xinh đẹp của một nữ diễn viên nào đó.

Cô biết cô diễn viên này. Là nữ phụ số 3 trong bộ phim “Năm tháng xuân phai tàn” tuy suất diễn chỉ có hơn mười mấy phút nhưng cô vô cùng ấn tượng với diễn xuất của cô ấy, mỗi một ánh mắt nụ cười đều giống như một cô gái làng chơi - Hạ Thanh thực thụ.

Nếu cô nhớ không lầm thì cô ấy tên là Kiều Mạn Nhu.

Nữ diễn viên mà cô thích lại có scandal với chồng cô. La Mẫn Tuyên không biết nên khóc hay nên cười. Cảm xúc của cô lúc này rất khác với cảm xúc lúc cô nhìn thấy ảnh Tiêu Thái Liêm cùng Châu Sơ Ly ngủ chung với nhau.

Lồng ngực nhói đau, đầu óc cũng mơ hồ. Chắc là trong người không được khỏe rồi nên mới cảm thấy kì lạ như vậy.

Cô có gì phải đau lòng chứ? Giữa cô và anh chỉ trói buộc bởi một tờ hôn thú. Cho dù anh dây dưa với bao nhiêu người phụ nữ cũng không liên quan tới cô.

La Mẫn Tuyên cười khổ, đặt quyển tạp chí lại chỗ cũ thẫn thờ đi lên lầu. Cô ngồi vào bàn máy tính tiếp tục viết kịch bản còn đang dang dở. Mãi cho đến tận chiều, hai tay đã tê rần cô mới chịu dừng lại.

Tô Hữu Duy bỗng dưng về sớm hơn mọi ngày, còn cùng cô ăn tối. Kì lạ là đã hơn 20 giờ mà mấy người giúp việc vẫn không rời khỏi biệt thự. La Mẫn Tuyên tuy có tò mò nhưng cũng không hỏi ra khỏi miệng.

Đêm nay Tô Hữu Duy ở lại phòng cô, tắm rửa xong liền leo lên giường nằm cứ như thể giữa hai người chưa từng có chiến tranh lạnh.

La Mẫn Tuyên buồn bực không thôi lại chẳng tìm ra lí do gì đuổi anh đi nên hậm hực quay lưng về phía anh. Ngay cả chăn cũng kéo hẳn qua bên cô.

Tô Hữu Duy nhìn hành động ấu trĩ của La Mẫn Tuyên dở khóc dở cười.

Tâm can anh thở phào, cô cứ giận dỗi với anh cả đời như vậy cũng được miễn đừng thể hiện ra dáng vẻ mặc xác kia nữa, anh sợ mình chịu không nổi.

Nửa đêm, La Mẫn Tuyên thấy cơ thể mình nóng bừng kì lạ, ở cổ còn có cảm giác nhột nhột như bị chó liếm.

La Mẫn Tuyên mở mắt, nhìn thấy một đầu tóc đen tuyền vùi vào cổ mình. Quan trọng là đồ trên người cô bị cởi xuống từ bao giờ?

Cái tên cẩu Tô Hữu Duy này!

Cô tức giận đẩy đầu anh ra, Tô Hữu Duy đột nhiên lì lợm mặc kệ cô dùng sức thế nào cũng không lay chuyển được anh.

Cô gái này quậy thật đấy! Tô Hữu Duy mất kiên nhẫn nắm lấy hai tay cô đặt lên trên đỉnh đầu, cúi xuống hôn chụt lên môi cô một phát.

“Ngoan cái nào.” Khóe môi anh cong nhẹ khoái trá. Cái vẻ đẹp lưu manh lóa mắt người nhìn.

La Mẫn Tuyên bị anh chọc ghẹo đỏ bừng mặt, hậm hực: “Đi ra chỗ khác chơi.”

Tô Hữu Duy dùng tay còn lại xoa nắn ngực cô, xúc cảm mềm mại khiến người ta muốn nghiện. Nhìn La Mẫn Tuyên mặt đỏ như gấc, hơi thở dồn dập anh cười nói: “Muốn chơi với em.”

“Tô... Hữu Duy, anh mau dừng lại... á...”

Nhũ hoa hồng hào bất ngờ bị anh ngậm lấy La Mẫn Tuyên không đề phòng rên lên một tiếng. Tiếng rên như mèo kêu làm lòng Tô Hữu Duy ngứa ngáy.

Chiếc lưỡi hư hỏng của anh vi vu khắp người cô, lướt đến đâu La Mẫn Tuyên liền run đến đấy, dục vọng nguyên thủy nhất dần dần bị anh khơi ra.

Tô Hữu Duy dừng trước hai cánh hoa non mềm đang khép mở, mật hoa nhỏ giọt trông mê hoặc vô cùng, anh không do dự cúi đầu xuống, đưa lưỡi vào trong thăm dò.

La Mẫn Tuyên bị hành động bất ngờ của anh mà không kịp trở tay, một luồng cảm giác xa lạ chiếm cứ cả người cô khiến cô cong người đón nhận. La Mẫn Tuyên xấu hổ che miệng cố không phát ra tiếng rên rỉ.

“Hữu... Hữu Duy, đừng mà...”

Tô Hữu Duy vờ như không nghe thấy, liên tục kích thích nơi mẫn cảm của cô. Dùng lưỡi chán chê lại dùng tay La Mẫn Tuyên tiếp đón hết trận khoái cảm này đến trận khoái cảm khác cơ thể cuối cùng cũng chạm đến cực hạn. Cả người cô run rẩy cong lên, tiếng rên cũng bật ra khỏi miệng.

La Mẫn Tuyên ấm ức chảy nước mắt Tô Hữu Duy buồn cười hôn lên mắt cô lại dụ dỗ: “Không khóc.”

“Đồ khốn kiếp nhà anh.” Cô khịt khịt chiếc mũi đỏ bừng.

Tô Hữu Duy lại vùi đầu vào cổ cô, trầm thấp hỏi: “Có gì muốn hỏi tôi không?”

La Mẫn Tuyên ngẩn ra lại vô tình nhớ đến quyển tạp chí hồi sáng. Một cỗ không vui dâng lên trong lòng, cô trả lời thẳng thừng: “Không có.”

La Mẫn Tuyên cảm nhận được cơ thể người đàn ông cứng lại. Anh cười khẽ: “Vậy sao?”

Sau đó mạnh bạo đâm vào bên trong cô làm La Mẫn Tuyên hét lớn. Khác với màn dạo đầu mị hoặc khi nãy Tô Hữu Duy khi lâm trận giống như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày, ăn cô đến sít xao.

Tô Hữu Duy ra ra vào vào, mỗi cú đâm đều lút cán chạm tới tử cung cô. La Mẫn Tuyên nắm lấy ga giường cắn răng chịu đựng, âm thầm chửi Tô Hữu Duy một nhìn lẻ một lần.

Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.