Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 32: Em trở về rồi



Ngồi trên xe nhìn đường phố nhộn nhịp, La Mẫn Tuyên đột nhiên nhớ một vài chuyện vụn vặt. Hồi còn bé, La Bình thường hay dẫn hai mẹ con cô đi dạo phố, miễn cô chỉ tay vào thứ gì La Bình chắc chắn sẽ mua cho cô mặc mẹ càu nhàu thế nào.

Ông ta nói cô là bùa may mắn của ông ta, vừa ra đời liền khiến việc làm ăn của ông ta phất lên như diều gặp gió.

Thiết nghĩ có lẽ La Bình chỉ yêu thương cô bởi tầng ý nghĩ như thế.

Một tấm bùa may mắn không hơn không kém.

Nhìn thấy La Mẫn Tuyên trầm tư nhìn ra ngoài cửa xe, Tô Hữu Duy dò hỏi: “Em còn muốn đi đâu không?”

La Mẫn Tuyên chống cằm, nhìn anh cười: “Hay là đi chợ đêm đi!”

***

“Kẹo hồ lô, kẹo bông gòn đây!”

“Chị gái, anh trai mau muốn mua quà lưu niệm không?”

“...”

La Mẫn Tuyên hứng trí bừng bừng chạy tới chạy lui mấy gian hàng bán đồ ăn. Tô Hữu Duy đen mặt đuổi theo sau cô, dứt khoác nắm lấy tay La Mẫn Tuyên.

La Mẫn Tuyên quay đầu nhìn anh, trêu ghẹo: “Làm gì thế, ai cho anh khi quân phạm thượng?” Nói xong muốn rút tay ra.

Tô Hữu Duy vội giữ chặt lấy, thấy dòng người chen chúc còn kéo cô sát lại gần mình.

Anh nhéo mũi cô: “Ái phi to gan, ai cho phép nàng chạy lung tung? Không sợ bị người khác bắt đi sao?”

Con mẹ nó, cái tên lạnh lùng này cũng biết bắt trend quá nhỉ? Chẳng lẽ lén cô coi phim cung đấu sao?

Nhân sinh thật đáng sợ. Đến người như Tô Hữu Duy còn biết xem cung đấu.

La Mẫn Tuyên sờ cằm: “Có hoàng thượng ở đây, thần thiếp sợ gì chứ?”

Tô Hữu Duy không nhịn được bật cười. Cảm thấy trước đây mình đúng là quá ngốc, biết trước cô dễ dụ như vậy cần gì phải làm ra đủ thứ trò vô ích.

Cho dù cô không yêu anh nhưng bằng lòng cùng anh thế này đã là tốt lắm rồi.

Tô Hữu Duy rất muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, tay trong tay không rời.

Anh lặng lẽ nắm tay cô chặt hơn: “Đúng vậy, chỉ cần anh ở đây em không cần phải sợ gì cả.”

Sến súa quá đi!

La Mẫn Tuyên nghĩ thầm đương nhiên là không sợ gì cả rồi, đến người bạo ngược như anh cô còn dám bật nóc kia mà.

Thật ra, có sợ một chút.

Nhưng chủ yếu là do cô dễ tính, bao dung, rộng lượng. Tô Hữu Duy đã chịu lùi một bước không quản thúc hay kiểm soát cô thì cô bằng lòng vui vẻ với anh.

Tuy Tô Hữu Duy tâm lý không bình thường, lại còn có chút ngốc nhưng cô thấy được anh rất quan tâm cô.

Thức ăn mỗi ngày đều luôn luôn là món cô thích, bài trí trong nhà cũng là tỉ mẩn dựa trên sở thích của cô.

Dường như Tô Hữu Duy đã làm rất nhiều chuyện cho cô trong bóng tối. Rốt cuộc là bao nhiêu cô cũng không rõ.

Tô Hữu Duy đối với cô là loại tình cảm gì? Là người phụ nữ thuộc sở hữu của anh hay người mà anh yêu?

Thế nhưng cô vẫn còn nhớ đêm tân hôn anh từng nói anh còn yêu một cô gái.

Nếu cô gái đó là cô thì lại bất hợp lý. La Mẫn Tuyên chỉ nhìn thấy anh trên tạp chí hoàn toàn chưa từng quen biết. Một người đàn ông khí tràng mạnh mẽ nhường này gặp qua một lần nhất định nhớ mãi không quên mới đúng.

Bỏ đi, cứ như thế này cũng tốt. Cô không phải người thích đòi hỏi, ở bên cạnh một người không nhất thiết phải cần tình yêu của người đó.

Ông bà ta ngày xưa lấy vợ gả chồng đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Có khi đến tận ngày cưới mới biết mặt đối phương vậy mà có thể sống cùng nhau cả nửa đời người. Bởi vì họ dùng thời gian để chấp nhận nhau, thấu hiểu và yêu thương.

Có lẽ cô vẫn còn kiên nhẫn với Tô Hữu Duy. Thường khi thích một ai chúng ta lại rất cố chấp mặc dù biết rõ đối phương không hề tốt.

La Mẫn Tuyên mặc Tô Hữu Duy nắm tay mình kéo đi, trong dòng người tấp nập như mắc cửi dường như chỉ còn hình bóng hai người họ.

Đi được một lát cô bị quầy bán móc chìa khóa thu hút. La Mẫn Tuyên níu tay anh, lại cầm lên một chiếc móc khóa hình sói xám:

“Hữu Duy, nhìn rất hợp với anh.”

Tô Hữu Duy hết nhìn móc khóa rồi nhìn cô. La Mẫn Tuyên có chắc con sói trông ngu ngốc này giống anh chứ?

Thôi vậy, Lương Bằng nói không nên làm trái ý phụ nữ, nếu không bọn họ sẽ nổi trận lôi đình.

“Ừm, giống lắm!” Tô Hữu Duy gật đầu.

La Mẫn Tuyên nén cười, kêu bà chủ tính tiền.

“Khoan đã, lấy thêm cái này.” Anh vội nói.

Đó là chiếc móc khóa hình mèo con lông trắng, trên đầu còn cài nơ đỏ rất dễ thương.

La Mẫn Tuyên chỉ vào nó: “Anh thích kiểu này à?”

“Mua cho em!”

“Tại sao lại là con mèo?”

“Giống em. Rất đáng yêu!”

“Thế em đáng yêu hơn hay con mèo đáng yêu hơn?” La Mẫn Tuyên ranh mãnh nhìn anh.

Tô Hữu Duy ngập ngừng, thấp giọng: “Em đáng yêu hơn.”

Bà chủ quầy hàng: “...” Hôm nay cũng không phải lễ tình nhân đừng phát cẩu lương như vậy bà già rồi nhai không nổi.

Mua xong, Tô Hữu Duy cặm cụi gắn móc khóa vào chùm chìa khóa của mình, khóe miệng còn hơi cong cong.

La Mẫn Tuyên thấy cảnh này không khỏi liên tưởng tới hình ảnh dẫn con trai đi mua đồ chơi.

Tô Hữu Duy quay sang bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình mẫu tử của cô mà khó hiểu. Anh gõ nhẹ vào trán cô một cái: “Đói không?”

La Mẫn Tuyên sờ trán, bĩu môi: “Không muốn ăn.”

Tô Hữu Duy: “Hình như bên kia có bán Sashimi.”

“Đâu? Đâu?” La Mẫn Tuyên xoay đầu nhìn bốn phương tám hướng.

Tô Hữu Duy: “...” Chả phải nói không muốn ăn sao?

Kết quả, La Mẫn Tuyên vẫn kéo Tô Hữu Duy đi qua sạp hàng bán đồ ăn Nhật.

Phía trước sắp mấy cái bàn gỗ tre, khách đến ăn rất đông may sao vẫn còn một cái bàn cuối cùng.

Tô Hữu Duy bị ép buộc ngồi xuống, chiếc ghế bé như dành cho học sinh tiểu học nhìn có chút mất cân xứng.

Mày anh nhăn lại đủ kẹp chết một con ruồi. La Mẫn Tuyên không quan tâm, hào hứng gọi một đĩa Sasimi đầy đủ.

Cũng khá lâu rồi cô chưa ăn lại đó. Thèm chết mất.

Ai ngờ chủ quán vừa bưng ra đối mặt với đủ loại hải sản tươi sống, màu sắc bắt mắt thì La Mẫn Tuyên đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Mặt cô nhăn nhó nhìn Tô Hữu Duy, có một cỗ phun trào ứ đọng trong cổ họng.

Tô Hữu Duy dùng ánh mắt khó hiểu ý muốn hỏi cô làm sao vậy? Nhìn đồ ăn cũng không có vấn đề mà.

La Mẫn Tuyên cảm thấy xung quanh đều đầy mùi tanh của đồ sống, dứt khoác bỏ của chạy lấy người ôm gốc cây nôn thốc nôn tháo.

Tô Hữu Duy để lại một tờ tiền mệnh giá lớn rồi lo lắng đuổi theo cô. Nhìn thấy cô nôn đến mặt cắt không còn giọt máu, chân tay anh luống cuống vỗ nhè nhẹ lên lưng La Mẫn Tuyên.

“Làm sao thế em?”

La Mẫn Tuyên vịnh vào tay Tô Hữu Duy đứng dậy mệt mỏi lắc đầu: “Em không sao! Chắc là lâu quá không ăn đồ sống nên thấy không quen.”

Tô Hữu Duy không yên tâm nói: “Hay anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”

La Mẫn Tuyên lắc đầu như trống bỏi: “Đừng, đừng, về nhà là được rồi.” Cô ghét cay ghét đắng mùi khử trùng của bệnh viện, có khi vừa vào cô lại nôn nhiều hơn khi nãy.

Tô Hữu Duy hết cách đành lái xe đưa cô về nhà. La Mẫn Tuyên nôn đến mất sức, cả người mềm nhũn ngả lưng ra ghế lim dim mắt.

Anh vừa lái xe vừa nhìn cô, trong lòng bồn chồn lo lắng không thôi. Thiết nghĩ phải gọi điện hỏi Phí Dương một chút.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tô Hữu Duy reo lên. La Mẫn Tuyên hé mắt rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Tô Hữu Duy nhìn màn hình nhấp nháy dãy số xa lạ, vẻ mặt đăm chiêu rốt cuộc cũng lựa chọn bắt máy.

“Xin hỏi có việc gì?” Anh thấp giọng lịch sự hỏi đối phương.

Đầu dây bên kia im lặng, chỉ truyền đến tiếng thở có phần khó nhọc giống như phải kìm nén điều gì. Tô Hữu Duy vốn muốn kết thúc cuộc gọi thì một giọng nữ êm tai truyền đến.

“Hữu Duy, em trở về rồi!”