Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 37: Thề chết không quay đầu



“Hữu... Duy... thả... em ra... em không... thở được.”

Hứa Diệu Hàm khó khăn lên tiếng, cô ta cảm thấy không khí trong phổi đang dần mất đi, ý thức cũng trở nên mơ màng.

Cô ta biết sợ rồi! Cô ta còn chưa muốn chết.

Tô Hữu Duy đang trong trạng thái mất kiểm soát vậy nên cô ta nói gì đều không lọt được vào tai anh.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại dành riêng cho La Mẫn Tuyên vang lên kéo ý thức của Tô Hữu Duy trở về. Đôi mắt Tô Hữu Duy có lại tiêu cự, anh thả tay ra Hứa Diệu Hàm thoát chết liền ho sặc sụa.

“Cút!” Mặt anh lạnh như tờ không hề cho Hứa Diệu Hàm nói thêm lời nào. Hứa Diệu Hàm nào dám khua môi múa mép nữa vội vội vàng vàng cầm lấy túi xách tháo chạy ra ngoài như chạy khỏi tu la địa ngục.

La Mẫn Tuyên lúc này đang dưới sảnh gọi điện thoại cô nở nụ cười thân thiện với nhân viên quầy lễ tân. Khi nãy đi gấp quá cô quên mất chuyện báo trước cho Tô Hữu Duy, dù sao chuyện cô cùng Tô Hữu Duy kết hôn không được mấy người biết cho nên nhân viên ở đây không hề biết thân phận của La Mẫn Tuyên.

Nhân viên quầy lễ tân suýt xoa trong lòng. Hôm nay là ngày gì liên tục có mỹ nữ đến tìm chủ tịch nhà mình.

Chẳng phải chủ tịch nổi tiếng không gần nữ sắc sao?

Mà hai cô gái này tựa như sinh đôi ấy, nhìn không kỹ sẽ rất dễ nhận lầm. Bất quá vị tiểu thư trước mắt này có phần sắc sảo hơn một chút. Cô vận chiếc váy hoa dài đến nửa bắp chân, tóc búi thấp cố định bởi một chiếc trâm cài. Cả người toát ra hơi thở tiểu thư đài cát danh môn vọng tộc, vẻ đẹp vừa xuất thần lại không công kích người nhìn.

Thấy thế nào cũng phù hợp với vị trí Tô phu nhân. Nữ nhân viên hốt hoảng liên tục phỉ nhổ mình trong đầu, chủ tịch còn chưa kết hôn cô lại ở đây chọn lựa vợ tương lai giúp ngài ấy đúng là muốn chết.

La Mẫn Tuyên không nhìn thấy vẻ mặt biến đổi liên tục của cô ấy, nghe tiếng tút tút bên tai tự nhiên lại bực dọc. Tên này vì sao bắt máy lâu như vậy? Lần đầu tiên cô gọi mà đã thế về sau nhất định không thèm gọi cho anh nữa.

Ngón tay vừa định kết thúc cuộc gọi đầu dây bên kia đã kết nối. Giọng nói trầm thấp phá lệ dịu dàng truyền vào tai La Mẫn Tuyên.

“Anh nghe!”

La Mẫn Tuyên hài lòng, hẳn là đã lưu số cô từ lâu. Cộng cho tên này 10 điểm tự giác.

Cô e hèm: “Giờ anh có đang bận không?”

“Anh không có. Có chuyện gì sao em?”

“Em đem cơm trưa đến cho anh, giờ đang ở dưới sảnh công ty.”

Dứt lời, La Mẫn Tuyên đột nhiên nhìn thấy cô gái đầm xanh từ thang máy vội vã bước ra. Cô ta mang kính đen to bản che gần nửa khuôn mặt.

Trùng hợp ghê, chiếc váy của cô ta cùng một kiểu dáng với cô chỉ là họa tiết khác nhau mà thôi.

Hứa Diệu Hàm cũng nhìn thấy La Mẫn Tuyên nhưng vì tinh thần đang không ổn định nên cô ta không quá để ý trực tiếp đi thẳng một mạch ra cửa.

La Mẫn Tuyên thu lại tầm mắt nghe được giọng ai kia có chút bất ngờ nói: “Sao em lại đến đây?”

Cô cười trêu ghẹo: “Thế nào, em không được tới sao? Hay anh lại giấu em hẹn hò với cô diễn viên nào?”

Tô Hữu Duy bị cô nhắc khéo chuyện cũ hai tai anh nóng bừng vội vàng la lên: “Em đợi một chút, anh xuống ngay.”

La Mẫn Tuyên còn định nói cô có thể lên anh chỉ cần đánh tiếng cho quầy lễ tân là được nhưng Tô Hữu Duy chưa gì đã cúp máy rồi.

Cô lại ngượng ngùng cười với quầy lễ tân ngồi xuống ghế chờ trở thành động vật quý hiếm mặc ai đi ngang cũng ngó nhìn.

Nhan sắc tầm cỡ này hẳn là diễn viên nổi tiếng đi? Nhưng tại sao chưa từng thấy diễn viên nào vừa đẹp vừa có khí chất nhân trung long phượng như vậy nha.

Rất nhanh, Tô Hữu Duy đã ra tới sảnh, nhìn thấy La Mẫn Tuyên đang ngồi ở ghế chờ trái tim vốn đang bình thường của anh đột nhiên lại đập điên cuồng vô phương khống chế. Anh bước tới gần cô, cô cũng vừa ngẩng đầu lên với anh môi còn treo nụ cười ngọt ngào. Tô Hữu Duy bất giác cũng cong khóe môi dường như thế giới này, ngay thời khắc này chỉ còn anh và cô tồn tại.

Nhân viên công ty được một phen há hốc mồm, lần đầu tiên thấy chủ tịch tiếp đón một cô gái mà phải tự thân xuống tận cửa. Còn nhìn người ta cười ngốc nghếch như vậy

Không phải đang rơi vào lưới tình họ đi đầu xuống đất.

Trong group chat công ty đã oanh động tin tức chủ tịch Tô Hữu Duy đang hẹn hò, hình ảnh bà chủ tương lai tràn lan trong group chat.

[Vờ lờ bà chủ đẹp quá đáng quá!]

[Ai nói cho tôi biết chủ tịch nhà mình tại sao lại cười ngốc nghếch với người ta thế không?]

[Chủ tịch Tô đã thấy và đã đánh giá]

[Đờ mờ đùa vậy chết người đó]

[Haha, đến chủ tịch mà cũng không thoát được sức mạnh của con đũy tình yêu]

[...]

Hai nhân vật chính vẫn không hề hay biết mình đã thành chủ đề bát quái của nhân viên công ty, vui vẻ sánh vai nhau lên phòng chủ tịch.

La Mẫn Tuyên đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn lại bầy thức ăn ra. Mùi thơm bay khắp văn phòng.

Tay nghề của dì Lưu đúng là quá đỉnh, cô đã ăn cơm rồi mà nhìn đống thức ăn này vẫn thòm thèm.

“Đây là em nhờ dì Lưu nấu cho anh.” La Mẫn Tuyên chớp chớp mắt nói dối: “Em chỉ biết làm bánh ngọt thôi.”

Tô Hữu Duy nhìn chiếc bánh muosse xoài xiêu xiêu vẹo vẹo, trái tim như có một dòng nước ấm chạy qua khiến anh hít thở không thông.

La Mẫn Tuyên vẫn luôn là cô gái tràn đầy năng lượng, biết quan tâm người khác. Không ngờ sau 15 năm anh lại một lần nữa nhận được sự quan tâm của cô, cũng chính cô kéo anh khỏi vũng lầy tăm tối.

Không thì Hứa Diệu Hàm đã...

Anh không dám nghĩ tới.

La Mẫn Tuyên thấy anh trầm mặc, phụng phịu nói: “Làm sao, chê em làm quá xấu? Xấu thế thôi nhưng ăn rất ngon đó.” Mặc dù cô chưa nếm thử tay nghề của mình nhưng cứ mạnh miệng vậy đi.

Tô Hữu Duy ăn một miếng, vị ngọt ngọt thanh thanh tan vào trong miệng: “Ngon thật.” Cẩn thận bồi thêm một câu: “Không xấu. Bánh rất đẹp.”

La Mẫn Tuyên cười ra tiếng mặc dù biết anh chỉ xạo sự dỗ cô vui nhưng La Mẫn Tuyên cũng thật thích được người khác vuốt mông ngựa.

“Chả thế còn gì?” Cô khoanh tay hếch cằm.

Tô Hữu Duy quả thật yêu chết cái bộ dáng này của cô. Vô phép vô tắc coi trời bằng vung.

Cả anh cũng không coi ra gì luôn.

Càng nhìn càng thấy vợ mình đáng yêu. Bảo sao anh lại yêu cô đến vô phương cứu chữa như vậy.

“Ai da, anh đừng ăn bánh nữa ăn cơm trước đi.”

“Em cũng ăn.”

“Em ăn rồi mà nể mặt anh nói vậy thì em ăn cho anh vui.”

La Mẫn Tuyên đúng lý hợp tình gắp một miếng gà chiên bột bỏ vào miệng. Hai mắt cô sáng ngời, dạo gần đây ăn gì cũng nôn lại tìm ra món hợp khẩu vị La Mẫn Tuyên thật là muốn cảm tạ trời Phật.

Tô Hữu Duy nhìn cô vui vẻ như vậy bất giác ăn nhiều hơn bình thường. Lồng cơm rất nhanh đã bị hai người chén sạch.

La Mẫn Tuyên ăn xong miếng gà cuối cùng, tò mò hỏi anh: “Em nghe dì Lưu nói anh thích ăn gà chiên bột. Chẳng phải bình thường mấy vị chủ tịch như anh hẳn nên thích cơm Tây món Pháp sao?”

Tô Hữu Duy đang đậy nắp hộp cơm, nghe vậy động tác liền sững lại.

Thời điểm anh muốn kết thúc cuộc đời mình lại được món ăn bình thường này cứu rỗi.

Tô Hữu Duy khẽ cười: “Chỉ là vô tình ăn được một lần sau đó cảm thấy rất hợp khẩu vị liền thích.”

Cũng giống như việc Tô Hữu Duy yêu La Mẫn Tuyên, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã biết cuộc đời mình nhất định sẽ vì cô gái này mà thay đổi.

Mà anh vô cùng cam tâm tình nguyện thề chết không quay đầu.
— QUẢNG CÁO —