Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 42: Cố chấp



“Em không muốn, anh ấy yêu em như vậy làm sao có thể kết hôn cùng người khác. Chắc chắn là anh ấy bị người đàn bà đó dụ dỗ.”

Hứa Diệu Hàm tựa như mê sảng liên tục lẩm bẩm, ánh mắt chất chứa thù hận. Từ trước đến giờ thứ mà cô ta muốn đều nhất định phải có được.

Hứa Nhất Vĩ bất lực ôm Hứa Diệu Hàm vào lòng, vuốt ve mái tóc cô ta, tràn ngập đau lòng khuyên nhủ: “Hàm Hàm, em đừng như vậy. Hai anh em mình như thế này không tốt sao? Người đàn ông đó không tốt với em nhưng còn anh ở đây mà. Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, bảo vệ em. Em nghĩ thông suốt đi có được không?”

Cô ta giãy dụa khóc lóc, dùng tay đánh thùm thụp vào ngực anh, náo loạn: “Không, anh không phải là anh ấy. Em chỉ muốn một mình Tô Hữu Duy.”

Tim Hứa Nhất Vĩ giống như bị người ta dùng trăm ngàn nhát dao rạch đến máu me be bết, khóe miệng anh run rẩy muốn nói lại không biết nên nói gì cho phải.

Cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Anh xin lỗi!” Xin lỗi vì anh không phải là người đàn ông mà em muốn. Xin lỗi vì cả đời này chỉ có thể là anh trai em.

Thời gian quả thật là thứ vũ khí đáng sợ. Không biết từ lúc nào đứa em gái nhỏ bé liên tục bám theo anh, hứa với anh sẽ cùng anh bên cạnh suốt đời, chu môi hồng nhuận nói anh hai, em thương anh nhất lại trở thành cô gái vô cùng xuất sắc, vạn người ngưỡng mộ nhưng cố chấp ảo tưởng một người không có tình cảm với mình.

Cố chấp đến đỗi cả anh cũng không thể thay thế được vị trí của người kia trong tim cô.

Hứa Nhất Vĩ hốc mắt đỏ lên cam chịu để cô trút giận lên người mình mà than khóc.

“Em cố gắng như vậy là vì ai chứ?”

“Anh xin lỗi!”

“Tại sao anh ấy không đợi em trở về, tại sao anh ấy phải phủ nhận tình yêu với em. Em không tin lời anh ấy nói là thật.”

“Anh xin lỗi!”

Mặc kệ Hứa Diệu Hàm nói gì Hứa Nhất Vĩ tuyệt nhiên chỉ biết nói xin lỗi như một con robot lập trình sẵn.

Tất cả những nỗi đau mà em gánh chịu đều là lỗi của anh.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng khóc dần ngừng hẳn. Hứa Diệu Hàm bình tĩnh lạ thường nằm trong lòng anh, tầm mắt rơi vào khung cảnh ngoài cửa sổ.

Màn đêm đen ngồm chỉ có vài ánh đèn đường yếu ớt.

Cô ta đột ngột lên tiếng: “Anh hai, anh giúp em điều tra vợ của Tô Hữu Duy bây giờ là ai được không?”

Sống lưng Hứa Nhất Vĩ cứng đờ: “Để làm gì?” Trong lòng anh không khỏi lo sợ. Em gái anh có chứng hưng cảm, anh sợ cô sẽ làm việc thiếu kiểm soát.

Hứa Diệu Hàm cong nhẹ đôi môi nhợt nhạt, nhan sắc xinh đẹp có phần tiều tụy: “Em muốn xem xem, cô ta hơn em ở điểm nào mà khiến Tô Hữu Duy từ bỏ em để kết hôn với cô ta.”

“Hàm Hàm, chúng ta trở lại nước M đừng quan tâm bọn họ nữa được không?” Hứa Nhất Vĩ do dự.

“Không thể!”

Cô ta ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt đẹp vô cùng nhưng cũng chất chứa muôn vàn cảm xúc không cam lòng cùng thù hận. Bất quá một giây sau lại trở về dáng vẻ yếu đuối ban đầu khiến Hứa Nhất Vĩ run sợ.

“Anh hai, anh hết thương em rồi sao?” Giọng cô ta ấm ức tựa như lúc nhỏ mỗi lần anh trai không chịu mua đồ ăn mà cô ta thích.

Một chiêu này ngay lập tức phá hủy phòng tuyến cuối cùng của Hứa Nhất Vĩ.

Anh thở dài, bợ lấy khuôn mặt đã khô nước mắt của cô: “Làm sao có thể. Cả đời này anh chỉ thương mình em.”

Vì em gái mình, nguyện cả đời này không vợ không con.

Hứa Diệu Hàm mỉm cười hài lòng: “Vậy anh nhất định phải giúp em.”

Hứa Nhất Vĩ hết cách đành thỏa hiệp: “Anh hứa với em.”

***

Đêm khuya, La Mẫn Tuyên đã yên tâm say giấc. Chắc có lẽ do mang thai nên cô thường cảm thấy mệt mỏi, mới hơn tám giờ đã lăn lên giường ngủ mất.

Tô Hữu Duy thì không thoải mái được vậy. Anh trằn trọc nằm bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng phẳng lì của La Mẫn Tuyên.

Tự hỏi đứa nhỏ có cảm nhận được bàn tay của anh không?

Từ lúc biết cô mang thai, đầu Tô Hữu Duy lúc thì trống rỗng lúc thì hỗn loạn.

Anh chỉ biết anh thật sự hi vọng đứa trẻ này ra đời, sẽ cho nó những gì tốt nhất. Sẽ không để con mình chịu những điều tồi tệ anh gặp phải.

Nếu đứa bé là con gái thì tốt, con bé nhất định sẽ xinh đẹp như cô.

Nếu là con trai cũng không tệ lắm, đợi thằng bé lớn lên thì có thể bảo vệ La Mẫn Tuyên rồi.

Càng nghĩ Tô Hữu Duy càng không nhịn được cười, ánh mắt dán lên khuôn mặt ngủ say của cô, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.

Tô Hữu Duy đắp chăn lại cho La Mẫn Tuyên, rón rén rời giường đi qua thư phòng.

Anh lấy quyển nhật ký dưới ngăn tủ cuối cùng bên trái ra, cẩn thận viết lại những niềm vui gần đây, thổ lộ tâm tình chào đón một sinh mệnh mới như thế nào. Cảm thấy đủ rồi anh liền nhấc điện thoại gọi cho Phí Dương.

Phí Dương bên này đang cùng bác sĩ khác thảo luận bệnh án thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Anh khẽ cười ngại ngùng nói xin lỗi với mọi người rồi đi ra một chỗ vắng người nghe điện thoại.

“Ông cố của tôi ơi, ông lại muốn hỏi bệnh cho vợ mình sao?”

Tô Hữu Duy không dài dòng: “Vợ tôi có thai rồi!”

“Hả?” Phí Dương nghĩ mình nghe nhầm.

“Vợ tôi có thai rồi!” Anh kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.

Phí Dương vỗ lên đùi mình cái đét: “Vờ lờ thật sự có rồi?”

“Ừ!” Tô Hữu Duy cười cười nhìn tấm ảnh La Mẫn Tuyên trên bàn đáy mắt không giấu nổi vẻ dịu dàng.

“Chúc mừng, chúc mừng, đại công cáo thành rồi nha.” Phí Dương cười ha hả.

“Ừm, về sớm một chút.”

“Làm sao, trước đây chưa từng thấy cậu giục tôi về nước giờ lại thấy nhớ người anh em này rồi hả?”

“Không phải. Về ăn mừng, tôi đãi!”

Phí Dương: “...” Cái đồ vô lương tâm nhà cậu không biết nói dối cho người khác vui sao?

“Được rồi, được rồi tôi cũng chuẩn bị về nước. Chắc chắn không bỏ qua chuyện vui của cậu. Nhất định phải làm lớn đến mức cả nước đều biết cậu sắp làm cha.”

Tô Hữu Duy sảng khoái đồng ý: “Ừ!”

Phí Dương: “...” Sẽ không thật sự làm thật đó chứ?

Thông báo xong với Phí Dương, Tô Hữu Duy lại gọi tiếp cho Lương Bằng.

Lương Bằng đứng trước cửa nhà Kiều Mạn Nhu, xoắn xuýt một hồi vẫn quyết định nhấn chuông.

Kiều Mạn Nhu đang dở tay trong bếp nghe tiếng chuông liền khó hiểu đi ra.

Giờ này còn ai tìm cô thế nhỉ? Người đại diện của cô sao?

Nhìn qua màn hình căn hộ phát hiện là Lương Bằng, Kiều Mạn Nhu không khỏi thở dài lại có chút buồn cười. Cái tên này sang nhà cô đã là lần thứ bảy trong tuần rồi đó.

Cô mở cửa ra, nhướng mày nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lương Bằng cười hì hì giơ hai túi bóng lớn trong tay lên: “Lỡ mua phần ăn hơi nhiều một chút muốn rủ em ăn cùng.”

Kiều Mạn Nhu còn chưa kịp đáp lời, Lương Bằng đã nhân cơ hội lách vào trong nhà.

Cao thủ không bằng tranh thủ.

“Kiều Mạn Nhu, em còn chưa ăn tối sao trùng hợp ghê.”

Kiều Mạn Nhu: “...” Cái tên vô phép vô tắc này.

Mặt cô đen như đít nồi, âm trầm đi vào bếp nấu tiếp. Còn Lương Bằng hớn hở dọn đồ ăn ra bàn, được ăn tối với tiểu tiên nữ có thể no đến 365 ngày.

Đến khi cả hai ngồi vào bàn chuẩn bị động đũa thì Lương Bằng nhận được cuộc gọi của Tô Hữu Duy.

Rồng mà đến nhà tôm chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Anh lén nhìn Kiều Mạn Nhu, nghiêng mặt sang một bên cẩn thận nghe máy: “Đại ca, anh gọi em có chuyện gì? Gấp không? Không gấp thì để ngày mai đi, em đang công lược em dâu cho anh à không không đang có công chuyện.”

Kiều Mạn Nhu nghe thấp thoáng cái gì đó đại ca rồi công lược cô không khỏi nghĩ đến cái tên trước mặt này là đàn em của một tên xã hội đen tai to mặt lớn nào đó.

Những nghĩ kỹ lại hình như tác phong không giống lắm.

Tô Hữu Duy không thèm quan tâm mấy lời của Lương Bằng trực tiếp nói: “Vợ tôi có thai rồi!”

Lương Bằng: “Quãi đạn...”

Sau khi cúp điện thoại, Lương Bằng ngơ ngác nhìn Kiều Mạn Nhu, bất ngờ gọi tên cô.

“Hả?” Kiều Mạn Nhu ngẩng đầu.

“Chúng ta cũng làm một đứa con đi!”

Kiều Mạn Nhu: “...”