Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 43: Khám thai



Ngày hôm sau, La Mẫn Tuyên vẻ mặt không tình nguyện bị Tô Hữu Duy kéo đi bệnh viện khám thai cho bằng được.

Lâm gia dĩ nhiên cũng được thông báo tin tức vui mừng này, vì không để bị cô hố như lần trước nên cả nhà quyết định theo hai vợ chồng đến bệnh viện.

La Mẫn Tuyên có cảm giác mình không phải đi khám thai mà chuẩn bị tiến quân đánh giặc, khí thế ngút trời của những người này quả thật khiến người ta e sợ đó.

Do đặc thù thân phận của ông ngoại và dì hai cô buộc phải đi bệnh viện tư của Lâm gia, trang thiết bị y tế thuộc hàng tốt nhất, tiên tiến nhất La Mẫn Tuyên không khỏi tặc lưỡi.

La Mẫn Tuyên nằm lên giường siêu âm, bác sĩ tiến hành bôi gel lên bụng cô, sử dụng đầu siêu âm di chuyển xung quanh thành bụng. Cô có thể cảm nhận được xúc cảm lành lạnh trên bụng cùng sự hồi hộp không hề nhẹ.

Dù sao cô cũng mới 20 tuổi lại là lần đầu tiên mang thai. Không hồi hộp mới là lạ.

Tô Hữu Duy ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, hết nhìn cô rồi lại nhìn màn hình máy tính. Cả nhà Lâm gia cũng không vừa, Lâm lão gia, Lâm phu nhân và Lâm Phi Linh vây quanh vị bác sĩ kia khiến ông ta áp bách vô cùng, mồ hôi cũng muốn tuông ra.

Chỉ có Lâm Thục Linh là nhàn nhã ngồi một bên nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm về phía La Mẫn Tuyên và Tô Hữu Duy. Ban đầu bà còn có chút nghi ngờ cuộc hôn nhân này cháu gái mình bị La Bình ép buộc. Dù sao ông ta cũng là một tên cáo già, không đời nào bỏ qua cơ hội vắt cạn kiệt giá trị của La Mẫn Tuyên.

Nhưng bây giờ thấy hai đứa nhỏ này gắn bó keo sơn như vậy, Tô Hữu Duy nhìn qua cũng không phải kẻ phụ bạc, vô trách nhiệm bà có chút yên tâm.

Gần 10 phút sau, bác sĩ lau mồ hôi lên tiếng: “Thưa nguyên tổng tư lệnh, La tiểu thư đã mang thai được hai tháng rồi ạ.”

Lâm phu nhân nắm lấy tay Lâm lão gia vui mừng nói: “Lão Lâm à, chúng ta sắp có cháu ẵm bồng rồi.”

Lâm lão gia cười ha hả: “Tốt, tốt!”

Tô Hữu Duy siết chặt tay cô, tâm tình kích động. Nhìn vào màn hình máy tính chỉ thấy một phôi hai bé xíu như hạt đậu kinh ngạc hỏi: “Sao lại bé như vậy?”

La Mẫn Tuyên phì cười: “Chồng à, con chúng ta chỉ mới 8 tuần tuổi thôi anh muốn lớn bao nhiêu chứ?”

Bác sĩ lại chen vào một câu: “Ngài Tô không cần lo lắng, tuy đứa bé chỉ mới hình thành nhưng theo kết quả siêu âm thai nhi vô cùng khỏe mạnh. Chỉ cần tuân theo chỉ định của bác sĩ cùng thám khai định kỳ thì đến thời điểm sinh nở cả mẹ và con nhất định không có vấn đề gì.”

Tô Hữu Duy giống như một đứa trẻ mới lớn tò mò với thứ sinh mệnh bé nhỏ này, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm phải chăm sóc cô thật tốt.

Ra khỏi phòng khám, Lâm Phi Linh kéo tay con gái mình dặn dò đủ thứ, từ ăn uống cho đến đi đứng. La Mẫn Tuyên vẫn kiên nhẫn nghe bà càm ràm, cảm khái bà mẹ nào cũng luôn sợ con mình chưa trưởng thành.

“Hay là, mẹ qua nhà hai đứa chăm sóc con cho tiện!” Lâm Phi Linh vỗ vỗ mu bàn tay La Mẫn Tuyên.

Tô Hữu Duy cũng không có ý kiến, khẽ đánh ánh mắt sang hỏi ý kiến của cô.

La Mẫn Tuyên hơi do dự, dẫu sau cô cũng không chắc Tô Hữu Duy có còn lên cơn bạo loạn nữa hay không? Nếu như anh lại vô tình làm ra hành động gì đó không phải hoặc nói những lời không nên nói tới lúc đó chắc chắn sẽ gây ra một trận náo loạn.

Khi La Mẫn Tuyên định lên tiếng từ chối bà thì Lâm Thục Linh không nhanh không chậm cất lời: “Cái con bé Phi Linh này, rảnh rỗi quá thì đi mua sắm đi. Chồng của nó còn không biết cách chăm sóc nó chu toàn sao? Chỗ không gian ân ái của hai vợ chồng bọn trẻ em đến làm gì. Muốn làm bóng đèn hả?”

“Ai da, chị à, Hữu Duy dù sao cũng là đàn ông con trai làm sao cẩn thận bằng phụ nữ chúng mình được.”

Tô Hữu Duy ôm lấy vai La Mẫn Tuyên, chân thành đáp lời Lâm Phi Linh: “Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng học hỏi, nhất định chăm sóc em ấy thật tốt.”

La Mẫn Tuyên âm thầm lườm anh, lần nào ở trước mặt mẹ cô cũng tỏ vẻ chàng rể tốt. Nếu để mẹ cô biết tính tình ẩm ương của anh còn không mắng cho anh một trận tơi bời?

Lâm lão gia sảng khoái nhìn Tô Hữu Duy: “Được rồi, được rồi. Vợ nó thì để nó chăm. Bây giờ hai vợ chồng đừng vội về, ghé Lâm gia ăn một bữa cơm đi.”

Tô Hữu Duy và La Mẫn Tuyên tất nhiên đồng ý.

***

Bên này, Hứa Nhất Vĩ sau khi thức trắng một đêm không ngừng điều tra chuyện kết hôn của Tô Hữu Duy lại biết được bí mật động trời.

Vợ của Tô Hữu Duy thế mà lại là La Mẫn Tuyên.

Trước khi anh về nước La Mẫn Tuyên chỉ kể sơ qua chuyện gia đình cô, anh chỉ biết cô bị em gái cùng cha khác mẹ của mình hãm hại đến mức La Bình đuổi cô ra khỏi nhà.

Cô chưa từng nói với anh chuyện cô kết hôn mà đối tượng lại là người mà em gái anh yêu tâm tâm niệm niệm.

Hứa Nhất Vĩ phút chốc rơi vào bế tắc, anh không biết làm sao để nói chuyện này cho Hứa Diệu Hàm biết. Anh sợ cô sẽ làm hại La Mẫn Tuyên.

Hứa Nhất Vĩ gục ngã ôm đầu. Cho dù là Hứa Diệu Hàm hay La Mẫn Tuyên anh đều không muốn ai bị tổn thương.

Anh từng nghĩ sẽ đem thứ tình cảm ích kỷ xấu xa này chuyển dời lên người La Mẫn Tuyên nhưng nhìn ánh mắt linh động của cô, tính cách lạc quan yêu đời kia cùng trái tim nồng nhiệt thiếu thời anh lại không nỡ.

Anh xem cô như em gái mình, mà La Mẫn Tuyên cũng coi anh là anh trai của con bé.

Trong bóng đêm, Hứa Nhất Vĩ lẩm bẩm: “Bé con, anh phải làm sao đây?”

***

La Mẫn Tuyên sau khi từ Lâm gia trở về liền leo lên giường ngủ li bì, ngủ sâu đến mức bị Tô Hữu Duy liếm láp qua một lượt cũng không hay biết.

Còn Tô Hữu Duy thì khổ sở không thôi, tuy anh rất thích việc cô có thai nhưng vì 3 tháng đầu thai kỳ thai nhi rất yếu ớt nên anh không thể cùng cô làm vài chuyện mất ngủ.

Chỉ có thể gặm nhắm cho đỡ thèm. Không có nỗi đau nào bằng đồ ăn dâng tận miệng lại không có cách nào nuốt suốt bụng.

Đợi đến khi La Mẫn Tuyên tỉnh lại trời cũng đã tối đen rồi. Cô không ngủ lại được nữa nên đâm ra nhàm chán, Tô Hữu Duy lại không cho cô xem ti vi hay lướt mạng nói cái gì mà ánh sáng xanh không tốt cho thai nhi.

Vì con, một con người cập nhật tình hình giải trí nhanh như vũ bão như cô phải đành thỏa hiệp.

La Mẫn Tuyên gối đầu lên tay Tô Hữu Duy, liên tục vẽ vòng tròn trên ngực anh. Tô Hữu Duy cũng không phản ứng gì, chỉ vỗ vỗ đầu cô tiếp tục đọc sách chăm sóc sản phụ của mình.

Cô chán đến phát điên rồi, ngay lập tức chồm đầu vào giữa anh và quyển sách mắt chớp long lanh: “Anh đừng đọc cái này nữa em muốn nghe truyện cổ tích.”

Tô Hữu Duy không nhịn được cười hôn lên môi cô một cái thật kêu: “Anh không biết câu chuyện cổ tích nào hết, làm sao bây giờ?”

“Không thành vấn đề!” Dứt lời, La Mẫn Tuyên bò khỏi người anh, lạch bạch chạy lại mở tủ bàn trang điểm lấy ra một cuốn tuyển tập những câu chuyện cổ tích hay nhất rồi lại lạch bạch chạy tới đưa cho anh.

Tô Hữu Duy ngơ ngác nhận lấy. La Mẫn Tuyên có con hàng này từ bao giờ, tại sao anh không biết trong nhà mình còn có thứ này?

La Mẫn Tuyên vui vẻ chui vào lòng anh. Thứ này là cô tìm thấy ở Lâm gia trong phòng ngủ lúc nhỏ của mẹ, cảm thấy thú vị nên tiện tay chôm về.

“Em muốn nghe truyện gì?” Tô Hữu Duy lật vài trang sách hỏi.

“Nàng tiên cá!”

Tô Hữu Duy lật đến mục lục tìm trang nàng tiên cá, sau đó bắt đầu đọc cho cô nghe, chất giọng trầm thấp đi sâu vào lòng người: “Vua Thủy Tề có sáu cô con gái, đều là những nàng tiên cá xinh đẹp. Nàng tiên út xinh nhất, suốt ngày mơ ước được biết thế giới loài người...”