Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 9: Đăng ký kết hôn



Tô Hữu Duy thấp thỏm quay sang nhìn La Mẫn Tuyên thì phát hiện cô gái nhỏ này đã ngủ từ lúc nào rồi.

Những lời vừa nãy chắc hẳn là cô không nghe thấy đâu.

Cái đồ vô lương tâm này.

Anh cười khổ, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô tiếp tục công cuộc khám phá cô vợ nhỏ đáng yêu của mình. Hết chọc má rồi sờ mũi cho đến khi cơn buồn ngủ tìm tới anh mới chịu dừng lại.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, lần đầu tiên người làm trong biệt thự thấy ông chủ nhà mình ngủ nướng. Bình thường 6 giờ đã ngồi trong phòng khách uống cà phê chuẩn bị đi làm. Hiện tại đã qua 8 giờ vẫn không thấy bóng dáng ai.

Kết hôn xong đúng là khác hẳn. Tuổi trẻ quả nhiên sức lực dồi dào.

Trên phòng ngủ, ánh sáng từ khe hở rèm cửa truyền vào chiếu lên mắt cô. La Mẫn Tuyên khó chịu mở mắt, lăn qua bên cạnh hòng tránh ánh nắng mặt trời cô còn chưa muốn thức dậy đâu. Ai ngờ đập vào mũi cô là vòm ngực rắn chắn, da thịt lành lạnh. Ai da, xúc cảm này tốt thế nhỉ?

Khoảng ba giây sau La Mẫn Tuyên mới lấy lại nhận thức. Con mẹ nó hôm qua chẳng phải cả hai đều nằm cách nhau một sải tay sao? Sao thức dậy một cái cô liền nằm trong lòng đối phương rồi?

Nhưng mà cơ thể của người đàn ông này cũng thật là tốt quá mức cho phép rồi. Chồng cô đúng là cực phẩm trong cực phẩm. La Mẫn Tuyên rất có cảm giác thành tựu.

Nhân lúc Tô Hữu Duy chưa tỉnh chắc cô sờ một tí cũng không có vấn đề gì đâu.

Nghĩ là làm, La Mẫn Tuyên vẽ vòng cung trên lồng ngực Tô Hữu Duy, từ ngực anh bắt đầu dịch xuống cơ bụng.

Woa, sáu múi đó nha, múi nào ra múi nấy săn chắc vô cùng. Bàn tay đang vi vu trên đồi núi trập trùng bỗng nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ cản lại. Tô Hữu Duy giữ lấy tay cô, hé mắt ra hơi thở có phần nóng bỏng.

Sáng sớm đã trêu chọc anh, cô thật sự chê mình sống quá tốt. Tô Hữu Duy đột nhiên lật người đè cô dưới thân. Tư thế thập phần ám muội.

La Mẫn Tuyên sợ hãi rụt người lại, lí nhí nói: “Chào... chào buổi sáng.”

“Muốn làm chuyện tối qua chưa kịp làm sao?” Tô Hữu Duy nhìn cô đầy ý tứ.

“Khụ... haha, làm gì có.” Đúng là tạo nghiệt không thể sống mà. La Mẫn Tuyên bắt đầu niệm Phật trong đầu. Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu đấy, người ta còn là thiếu nữ đồng trinh mà.

Thấy bộ dạng nhát cấy như thỏ đế của cô Tô Hữu Duy hơi buồn cười. Vậy mà tối qua người nào đó mạnh miệng hỏi anh muốn động phòng không.

La Mẫn Tuyên đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì mở mắt ra thì thấy Tô Hữu Duy đã đứng dậy từ bao giờ đang đi vào phòng tắm.

Cửa đóng lại bên trong truyền ra tiếng nước xả.

La Mẫn Tuyên thở phào nhẹ nhõm.

Khoan đã, chẳng lẽ người vợ như cô không có sức quyến rũ với chồng mình? Chẳng phải nói buổi sáng sinh lí đàn ông đều rất cao sao?

La Mẫn Tuyên rơi vào trầm tư.

Nhức, nhức cái đầu rồi. Cô quyết định quẳng nó ra sau đầu, xuống giường đi tới tủ quần áo. Cái tủ này phải lớn gấp 3 lần cái tủ ở phòng cô.

Không phải chứ, Tô Hữu Duy nhìn không giống là người cuồng quần áo đâu.

La Mẫn Tuyên tò mò mở ra.

Cô đứng hình. Trời má, đây chẳng phải là bộ sưu tập thu đông mới nhất của Louis Vuitton sao? Còn có cả Gucci, Prada, Chanel. Tất cả đều là bản giới hạn.

Đều là trang phục của nữ giới.

Thiết nghĩ cô không phải lấy chồng mà là lấy phải cái mỏ kim cương rồi. Tuy cô sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng độ giàu có bậc này La gia còn kém xa.

Đúng lúc này Tô Hữu Duy mặc áo tắm bước ra ngoài nhìn thấy cô trợn mắt há mồm trước tủ quần áo, anh nói:

“Em không thích sao? Thời gian có chút gấp gáp nên tôi nhờ thư kí chọn vài bộ đem qua. Em mặc tạm đi lát nữa em thích thứ gì cứ bảo với người làm hoặc tôi kêu người đưa em đi mua.”

“Đã nhiều lắm rồi.” La Mẫn Tuyên giật giật khóe miệng như thế này mà vài bộ sao?

Tô Hữu Duy chưa nói cho La Mẫn Tuyên biết thật ra anh còn chuẩn bị một căn phòng lớn chuyên cất quần áo, trang sức, giày dép, túi xách đủ loại cho cô.

Đã chuẩn bị từ rất nhiều năm trước rồi. Bây giờ căn phòng đó chẳng khác nào một cái shop thời trang.

Tất tần tật về La Mẫn Tuyên anh đều biết rất rõ. Chẳng hạn như cô thích nhất là việc chưng diện, thích đi giày cao gót ghét nhất là bị ai đó thấy dáng vẻ không được chỉn chu của mình.

Hừm, một cô gái rất có cá tính.

Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Đúng 9 giờ Tô Hữu Duy và La Mẫn Tuyên mới xuống nhà. Đồ ăn sáng đã đặt ngay ngắn trên bàn, mùi thức ăn thơm lừng.

La Mẫn Tuyên nhìn cách bày trí căn biệt thự lại tiếp tục bị sốc tập thứ N.

Đây chẳng phải là phong cách lâu đài kiến trúc Pháp năm 15 tuổi cô vẫn luôn mơ mộng sao?

Năm đó La Mẫn Tuyên quả thật có bệnh công chúa. Lúc nào cũng nghĩ mình xứng ở trong lâu đài sa hoa tráng lệ như mấy bộ phim của Disney.

Bất quá bây giờ cô đã 20 tuổi rồi, trưởng thành hơn nhiều rồi.

Nhưng mà cũng phải công nhận thiết kế rất tinh tế đẹp đẽ, không có cảm giác quá tục, quá phô trương.

Ngồi xuống bàn ăn, cả hai đều im thin thít cả phòng ăn chỉ vang lên tiếng đụng chạm của dao nĩa.

La Mẫn Tuyên cuối cùng không nhịn được hỏi: “Hôm nay anh có đến công ty không?

Tô Hữu Duy vẫn chuyên tâm ăn sáng: “Không đến.”

“Tại sao?”

“Em rất mong tôi đi?” Tô Hữu Duy có chút bất đắc dĩ.

La Mẫn Tuyên liên tục xua tay: “Tuyệt đối không phải là ý này, chỉ là em nghĩ chắc bình thường anh rất bận rộn nên mới hỏi thế. Nếu anh không đến công ty thì tốt, rất tốt.”

Anh đặt dao nĩa xuống, chậm rãi lau miệng lát sau mới lên tiếng: “Quả thật rất bận. Nhưng hôm nay phải cùng em đăng ký kết hôn còn ra mắt mẹ vợ.”

La Mẫn Tuyên suýt thì phun ngụm sữa trong miệng. Hai chữ mẹ vợ này gọi thực là khéo.

Cô năm nay vừa tròn 20 tuổi tràn đầy nhiệt huyết và đam mê tuổi trẻ. Đùng một cái đã trở thành người đã có gia đình, tương lai sau này như thế nào quả thật khó nói.

Đứng trước cục dân chính La Mẫn Tuyên cảm khái. Năm năm qua rất nhiều đêm cô mơ người sóng vai cùng cô đến cục dân chính đăng ký kết hôn là Tiêu Thái Liêm. Năm năm yêu thầm, lặng lẽ theo đuổi. Cô nghĩ Tiêu Thái Liêm biết rõ tình cảm cô dành cho cậu ấy là trên mức bạn bè.

Nhưng cậu ấy không muốn đánh mất tình bạn này mà có lẽ là không hề thích cô. Bất quá, cô đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi. Cô là người yêu hận rõ ràng, một khi yêu đều sẽ rất điên cuồng nhưng đã quyết định không yêu nữa cô sẽ dứt khoác từ bỏ.

Cô xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy còn có một anh chồng cực phẩm hà cớ gì phải chôn mình trong thứ tình cảm không có kết quả kia. Bây giờ cô đã là vợ của Tô Hữu Duy - danh chính ngôn thuận, dù không yêu nhưng xét về mặt đạo đức cô cũng không nên ngoại tình tư tưởng, đứng núi này trông núi nọ.

“Cô dâu, chú rể đẹp lắm nào đứng sát lại một chút.”

“Chú rể cười tươi lên nhìn cô dâu kìa. Lần đầu lấy vợ nên căng thẳng quá hả?”

Anh thợ chụp ảnh liên tục nhắc nhở tư thế hai người thỉnh thoảng còn thở ra vài câu anh ta nghĩ là hài hước.

“Xong rồi, đẹp lắm. Cô dâu chú rể đúng là nhân trung long phượng nha.”

La Mẫn Tuyên lịch sự cười cười.

Sau khi lãnh chứng Tô Hữu Duy cứ nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn của hai người, khóe miệng tạo thành một đường công khó trông thấy.

Bước cuối cùng để bắt thỏ con về nhà cũng thành công rồi.