Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 47: Cách dùng tình địch



Phi thuyền chạy băng băng trên đường phố, không lâu sau thì dừng lại. Huyết Thần và Nghiêm Hoa Miểu nhìn nhau, một trước một sau xuống phi thuyền bước vào trong nhà Nghiêm gia, hình bóng còn chưa xuất hiện hoàn toàn ở chính sảnh đã nghe được bên trong có tiếng khóc lóc đứt quãng khụt khịt mà bất lực vô cùng.

"Nghiêm gia lão đệ à, con ta chết thảm quá, nó tư chất bình thường, ta cũng không cần nó có tiền đồ lớn gì, nhưng rốt cuộc là ai? Ta đâu có liên quan gì đến Hạ gia, tên khốn kia thật quá đáng, khiến ta từng này tuổi rồi mà kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh." Người nọ bi thống vạn phần, không ngừng đấm tay xuống đất, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.

Huyết Thần đứng ngoài cửa không tới gần, mắt nhìn Nghiêm Hoa Miểu phía sau, nhỏ giọng hỏi, "Đây là ai vậy? Sao lại khóc như thế này." Bắt được ánh mắt của Huyết Thần, Nghiêm Hoa Miểu tiến lên vài bước nói, "Đây là cha của Đỗ Minh, gia chủ Đỗ gia." Huyết Thần nghe xong cả kinh hỏi ngược lại, "Gia chủ mà lại khóc thành như vậy? Ông ta sao lại tới đây, lúc này không phải nên nghĩ cách để đối phó với hung thủ giết con mình sao, chạy đến Nghiêm gia làm gì?"

Nghiêm Hoa Miểu nhìn gia chủ Đỗ gia khóc lóc thảm thiết, trong lòng cũng không hiểu, Nghiêm gia với Đỗ gia quan hệ cũng không thân, thậm chí còn có chút đạm bạc. Mấy năm gần đây Đỗ gia vẫn luôn tiến vào kinh tế và chính trị, nhưng tài nguyên nhiều như vậy mà ông ta cũng không cướp được gì từ Vu gia và Hạ gia, vì thế cũng chỉ có thể tranh thủ từ Nghiêm gia.

Tuy rằng Đỗ gia với gia tộc mình không có động thái gì lộ liễu, trái lại vẫn luôn giống với Nghiêm gia, bên ngoài duy trì hòa thuận, nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ đều biết rõ, Đỗ gia muốn phát triển, muốn mở rộng chỉ có thể bám lấy Nghiêm gia mà sinh tồn, đây là lựa chọn duy nhất.

Cho nên Nghiêm Hoa Miểu cũng không thích người này, nhưng cũng chưa nói tới có bao nhiêu chán ghét, chỉ có thể nói lập trường khác nhau, mâu thuẫn lợi ích, cho nên không tránh được xung đột. Hắn nhắc nhở, "Lưu ý một chút, người này không thân thiện, ông ta có khả năng khiến em bị hạ bệ."

Huyết Thần dừng một chút, xoay người nhìn Nghiêm Hoa Miểu hất cằm, "Tôi hai bàn tay trắng, cho dù ông ta muốn mưu tính cái gì từ tôi cũng không dễ dàng. Anh mới cần để ý một chút, ông ta có lẽ sẽ bám riết anh không buông, vì anh là thiếu chủ Nghiêm gia." Động tác của Huyết Thần vẫn chậm rãi như vậy, qua hồi lâu mới đến chính sảnh, hơi hơi khom lưng chào người cầm đầu Nghiêm Qua, sau đó gật đầu chào Tưởng Dịch.

Nghiêm Qua phất tay ý bảo Huyết Thần và Nghiêm Hoa Miểu kéo Đỗ gia chủ đang quỳ trên mặt đất lên, người đứng đầu một nhà quỳ như vậy, nếu để ai thấy thì còn ra thể thống gì. Thấy mệnh lệnh, Nghiêm Hoa Miểu tiến lên kéo cánh tay của gia chủ Đỗ gia về phía trước, nhưng gia chủ Đỗ gia nhũn như sợi mì, cho dù Nghiêm Hoa Miểu có đỡ, thân thể ông ta vẫn như cũ nằm xoài trên mặt đất.

Ông ta lúc này không khác gì đang thỉnh cầu, chỉ là hy vọng Nghiêm gia có thể giúp ông ta một lần, "Lão đệ Nghiêm gia, ta vô cùng xin lỗi về những ngày trong quá khứ. Ta quả thực vô duyên vô cớ kiếm chuyện với Nghiêm gia, nhưng trong năm đại gia tộc không có trở ngại gì cũng chỉ có hai nhà chúng ta, hai nhà chúng ta vẫn có rất nhiều điểm tương đồng, ít nhất chúng ta có kẻ thù giống nhau không phải sao?"

Nghe hết cả đoạn Nghiêm Qua ôm đầu tinh thần hỗn loạn, lúc này ông chỉ cảm thấy như có rất nhiều người vây quanh khiến đầu ông ong ong không yên, Nghiêm gia xác thật có mâu thuẫn với hai nhà Vu gia và Hạ gia mà không thể hòa hợp.

Nhiều năm trước, hai nhà này vẫn luôn có ý muốn bóp chết Nghiêm Hoa Miểu, nhưng may mắn thay Nghiêm Hoa Miểu vẫn từng bước trưởng thành trong lúc bị truy sát, bản thân cũng coi như không làm cho anh trai đã mất thất vọng. Chỉ là mấy năm nay Vu gia và Hạ gia lại lần nữa hành động, chuyện lần trước là một ví dụ, đương nhiên bọn họ không dễ dàng buông tha cho Hoa Miểu, bởi vì bọn họ đều không muốn Nghiêm gia có một trung tướng.

Gia chủ Đỗ gia thấy thần sắc Nghiêm Qua có chút dao động, ẩn ẩn suy đoán suy nghĩ trong lòng Nghiêm Qua, vì thế tiếp tục khóc ròng nói, "Tên khốn Hạ gia kia thế mà lại hạ độc thủ với con trai ta, khiến cho nó tuổi còn trẻ như vậy đã mất, lão đệ Nghiêm gia ông cũng nên cẩn thận một chút, Hoa Miểu và Chước nhà ông cũng rất nguy hiểm. Còn có vị dẫn đường này hẳn là bạn lữ của Hoa Miểu nhỉ, ngộ nhỡ bị người có lòng dạ khó lường theo dõi, gặp nguy hiểm thì làm sao."

Nghe lời này, Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần định lên tiếng tỏ vẻ không để ý cùng một lúc, bọn họ không hy vọng có chút quan hệ gì với Đỗ gia, không đơn thuần chỉ vì đủ chuyện trong quá khứ mà còn vì người này rất xảo trá.

Nghiêm Hoa Miểu đứng lên nói, "Cha, nơi này không thể so với chiến trường hung hiểm, đất nơi đó còn không có năng lực chôn thi cốt con, chẳng lẽ đất đế đô có thể sao? Về phần thằng hai, nó tuy rằng ít trải nghiệm, nhưng tính cảnh giác tâm đề phòng cũng ổn, huấn luyện nhiều thêm chút cũng không phải là vấn đề, đối với chuyện của Hạ gia, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn."

Huyết Thần thấy Nghiêm Hoa Miểu tỏ thái độ, cũng vội vàng cho thấy lập trường, Đỗ gia chủ tuy nói một từ bạn lữ làm cậu thấy rất vui vẻ, nhưng còn chưa đến mức đầu nhập vào quân địch, đương nhiên nếu lần sau gia chủ Đỗ gia đổi thành chồng gì gì đó, có lẽ cậu sẽ dao động một phen.

"Hai vị trưởng bối, hai vị dùng quyết sách gì con cũng không để ý, chỉ hy vọng lựa chọn của mọi người có thể xuất phát từ nội tâm, không bị người ngoài can thiệp quá nhiều." Huyết Thần nhìn về phía Nghiêm Qua ý bảo ông không cần suy xét mình, cậu có thể giải quyết mọi vấn đề.

Sau đó mới tiếp tục nói, "Ta rất cảm ơn gia chủ Đỗ gia đã nhớ đến, nhưng ta sinh trưởng ở nơi chẳng coi là an bình, giết người không cần lý do, dùng đánh cược để so sức mạnh, cược bằng cái đầu trên cổ. Ta sống ở nơi đó mười mấy năm rồi cũng không ai lấy được tính mạng của ta, ta cho rằng đế đô cũng không có ai làm được."

Gia chủ Đỗ gia cảm thấy sự tình không tốt, hai người này không những không phối hợp với tính toán của ông ta mà còn cực lực phá hư, hiện tại kỳ vọng duy nhất chính là Nghiêm Qua có bị ông ta thuyết phục hay không, gia chủ Đỗ gia nhìn về phía Nghiêm Qua, trong mắt tràn ngập mong đợi.

Nghiêm Qua ngồi suy nghĩ rất nhiều, ngón tay cọ xát trong lòng bàn tay, như có một cuộn chỉ rối trong lòng, suy tư một hồi mới mở miệng nói, "Ông muốn làm như thế nào? Chuyện của lệnh công tử cho dù ông có thể bắt được hung thủ cũng không còn giá trị gì, ai cũng biết người đứng sau lưng là ai, nhưng không ai có thể trấn áp bọn họ."

Thấy Nghiêm Qua chủ động dò hỏi Đỗ Minh liền vui vẻ, sau đó lặp lại lời nói cảm ơn, "Cảm ơn, cảm ơn, con trai ta nhất định sẽ rất biết ơn." Tiếng nói của ông ta có chút run rẩy, dùng tay lau sạch nước mắt.

Qua một lúc lâu sau mới nói, "Ta cũng biết sẽ có kết quả này, nhưng thù của con trai ta tuyệt đối không thể cứ để như vậy. Ta biết không lâu sau, học viện dẫn đường và học viện lính gác sẽ tiến hành một đợt diễn tập liên hợp, theo ta tìm hiểu, Hạ gia tính toán sẽ ra tay với con trai nhỏ nhà ông, còn có dẫn đường của Hoa Miểu, hành động cụ thể tạm thời ta không biết."

Nghiêm Qua nghe lời này xong thần sắc chợt biến đổi, ông không nghĩ tới Hạ gia lại ra tay nhanh như vậy. Mấy ngày trước mới nói chuyện với Vu gia, hiện tại vừa giết con cả Đỗ gia, mấy ngày nữa còn muốn ra tay với đứa nhỏ nhà mình, này thật đúng là một ngày cũng không ngừng nghỉ.

"Ông tính làm như thế nào." Lúc này, liên quan đến an toàn và hạnh phúc của hai con trai, Nghiêm Qua hoàn toàn hạ quyết tâm. Gia chủ Đỗ gia lại lần nữa lau nước mắt nói, "Xin ngài trợ giúp ta, dùng thế lực quân đội của ngài khống chế nhược điểm của gã, Đỗ gia chúng ta tuy ở quân đội lực lượng đơn bạc, nhưng tốt xấu gì cũng nắm giữ một phần ba, một khi chuyện này bị vạch trần, ta sẽ khiến nó như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mượn cơ hội bẻ gãy nhãn tuyến của gã sau đó sẽ chậm rãi xử lý gã."

Nghiêm Qua nghe xong, suy nghĩ một chút về đề nghị này rồi nói, "Có thể, nhưng có chuyện quan trọng tôi phải nói trước, người Nghiêm gia dù đang ở đâu hay trong tình huống nào, thì cũng chỉ có người của Nghiêm gia mới được điều phái, ông hiểu không?"

Gia chủ Đỗ gia gật đầu, "Tôi hiểu rõ, ngài yên tâm tôi chỉ muốn đối phó với Hạ gia, không có ý làm hại ngài, hơn nữa vô luận thế nào tôi cũng sẽ không duỗi tay tới Nghiêm Hoa Miểu, bởi vì tôi mới mất đi con trai ngày hôm qua thôi."

Thấy gia chủ Đỗ gia đầu đầy tóc bạc vô cùng tiều tụy, Nghiêm Qua thấy cũng là một người đáng thương, vì thế bèn bảo quản gia an bài người đưa gia chủ Đỗ gia trở về, Tưởng Dịch gật đầu phất tay đưa gia chủ Đỗ gia ra khỏi Nghiêm gia.

"Cha..."

Nghiêm Hoa Miểu muốn nói, lại thấy Nghiêm Qua duỗi tay ngăn lại, ông thở dài một hơi nói, "Gia chủ Đỗ gia yêu thương con ông ta là chuyện rõ như ban ngày, ta tin ông ta sẽ không lấy chuyện này tính kế chúng ta. Ta đưa ra quyết định này không phải xuất phát từ sự đồng tình, mà hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng kết thúc. Ta tin con trai ta có thể chịu được hết thảy nguy hiểm, nhưng ta không hy vọng các con luôn bị cuốn vào nguy hiểm, đến một nơi yên ổn cũng không có."

Nghiêm Qua nhắm mắt lại, nhớ tới mưa gió mấy năm nay, ông không muốn Nghiêm Hoa Miểu tiếp tục chịu đựng. Hơn nữa cho dù hắn có thể đứng vững cũng không được, mỗi ngày nỗi sợ hãi mất đi quá dày vò, chỉ có khiến tất cả chấm hết, thành và bại cũng chỉ trong lúc này. Anh cả, thực xin lỗi, em hình như đã đưa ra một quyết định nguy hiểm, em đặt tương lai của Nghiêm gia lên bàn cược.

"Hoa Miểu lại đây, có một số việc ta muốn nói với con." Thấy cha gọi mình, Nghiêm Hoa Miểu tiến lên nói, "Cha." Nghiêm Qua gật đầu, "Nơi học viện dẫn đường và học viện lính gác diễn luyện đã được ấn định, con đến quân đội hãy thay quân đội bảo an thành người của chúng ta để phòng ngừa trước."

Nghiêm Hoa Miểu gật đầu nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, dò hỏi, "Như vậy sẽ không rút dây động rừng chứ ạ?" Nghiêm Qua đan tay lại, lắc đầu, "Hiện tại tinh cầu phụ cận là người của Vu gia, mà Hạ gia không đưa ra dị nghị gì với chuyện này, có thể thấy được gã cũng không có ý vận dụng thế lực quân đội."

"Nhưng mà cha, một khi chúng ta đổi người, người của Hạ gia có khả năng sẽ ý thức được hành động của chúng ta mà khiến chúng ta từ bỏ kế hoạch." Nghiêm Hoa Miểu cảm giác đây là chuyện lớn ngoài ý muốn, một khi xuất hiện lỗ hổng nào, kế hoạch của bọn họ đều sẽ chết non.

Nghiêm Qua suy tư một lúc mới nói "Con tìm vài người ngày thường ít liên lạc với chúng ta đi, như vậy bọn họ chưa chắc đã biết được." Nghiêm Hoa Miểu nói, "Cha, hiện tại Nghiêm gia chúng ta nhìn qua thì thấy trong quân bộ có không ít người, nhưng trên thực tế có rất nhiều người đã không thể khống chế, thậm chí còn có người đã đầu phục Vu gia và Hạ gia, con không thể xác định được những người đó còn đáng tin hay không."

Đây là một vấn đề thực tế, danh sách Hạ gia đưa cho bọn họ đã bị Vu gia xử lý không sai biệt lắm, nhưng đối với người của Hạ gia bọn họ cũng không biết quá nhiều.

Nghiêm Qua cũng đã suy xét đến điểm này, đột nhiên gian trá cười, "Con hãy nghĩ cách thay thế người của Vu gia rồi để Chử Côn thượng vị, tuy rằng như vậy có khả năng sẽ khiến Nghiêm Chước chịu khổ một chút nhưng cũng không sao." Nghiêm Hoa Miểu nghe được lời này vạn phần nghi hoặc, "Cha đang nói trung tướng Chử? Không phải ông ấy luôn bất hòa với cha sao? Chẳng lẽ là giả?"

Nghiêm Qua vẫy vẫy tay, hừ nhẹ một tiếng, "Con biết Chử Côn kia vì sao bất hòa với ta không?."

"Con..., con chỉ cảm thấy ông ấy hình như là tự mình tìm ngược, nhưng ông ấy vẫn chưa làm gì bất lợi với Nghiêm gia." Thấy Nghiêm Hoa Miểu trả lời như vậy, Nghiêm Qua gật đầu nói, "Không sai, ông ta chính là tự mình tìm ngược, nhưng con có biết vì sao không?"

Nghiêm Hoa Miểu trả lời không, hắn cũng không nghĩ ra hai người có quan hệ gì. Thấy Nghiêm Hoa Miểu trầm mặc, Nghiêm Qua không làm khó hắn nữa, "Bởi vì ông ta năm đó yêu thầm một người phụ nữ mà không thổ lộ, sau đó đang chuẩn bị nói ra thì bị một người khác nhanh chân đến trước,... Ông ta năm đó thích mẹ con, mà người ra tay kia chính là ta, chuyện này ngoại trừ ta, ngay cả mẹ con cũng không biết."

Lần đầu tiên nghe được drama của bậc cha chú, Nghiêm Hoa Miểu vạn phần giật mình, nhưng chuyện càng muốn mệnh còn ở phía sau, Nghiêm Qua tiếp tục nói, "Tên kia cho tới bây giờ cũng không cưới vợ, mỗi lần nhìn thấy ta còn cố tình nói móc một phen, ta tin chắc ông ta nhất định còn nhớ tình cũ. Có ông ta ở đây nhất định sẽ không để Hạ gia đắc thủ, bởi vì ông ta không muốn Mục Nhi vì mất đi con trai mà rơi lệ. Như vậy liền bớt việc. Con không cần để ý tới ông ta, ông ta là người tận tâm tận lực, đã trung thành lại còn là chỗ dựa không tồi."

Nghiêm Hoa Miểu ngốc lăng tại chỗ, hắn lần đầu tiên biết tình địch còn có thể dùng để bảo vệ con trai, còn có tên xui xẻo trung tướng Chử kia nữa, phỏng chừng cũng không nghĩ tới Nghiêm Qua sẽ trả thù ông ta như vậy.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy hứng thú thỉnh cất chứa, mỗi một cái cất chứa đều là tác giả càng văn động lực.