Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 52: Tiếng súng



Trăng sáng treo cao, ngọn lửa bập bùng, bao trùm lấy cả khu rừng, lánh lửa chói mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai lường trước được là sẽ bị mắc kẹt trong hoàn cảnh hiện tại, thế nên lúng túng không tìm ra cách nào thoát khỏi khốn cảnh này.

Nếu như ở trong trường hợp khác thì còn có thể mong chờ vào quân tiếp viện nhưng nếu thế lửa quá lớn, người bên ngoài chỉ có thể lựa chọn khống chế không để đám cháy lan rộng, còn những thứ bên trong đám cháy chỉ có thể bỏ qua, mong chờ có người đột nhiên xuất hiện ngay lúc này quả thực quá xa vời, xung quanh bị bao vây bởi lửa, mọi người đồng loạt rút lui theo vòng tròn, nhiệt độ cao khiến không khí xung quanh cũng trở lên vặn vẹo, lửa cũng đã lan tới chân bọn họ.

"Không ổn rồi, đám cháy ngày càng gần, Tina, lại đây đi, đừng đứng gần ngọn lửa như vậy, cẩn thận bị bỏng." Hiến An ngước mắt lên nhìn, bức tường lửa đang áp sát bọn họ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Tina ngẩng đầu lên nhìn, cô định phản bác nhưng tình hình hiện tại khiến cô thực sự không muốn lãng phí thêm bất cứ lời nào cả, cho dù những người ở đây có mạnh mẽ cỡ nào, có hoài bão lớn lao ra sao thì thân thể bọn họ cũng vẫn chỉ máu thịt, và cuối cùng tất cả sẽ phải nằm lại ở nơi này, nằm lại giữa biển lửa ngút trời thiêu đốt da thịt này.

Làn khói bay đến từ bốn phương tám hướng, mọi người cũng dần cảm thấy khó thở, khói làm cay mắt khiến nước mắt ứa ra, lúc này Nghiêm Chước vừa bịt mũi miệng lại vừa nói: "Nếu theo bản vẽ thì gần đây có một con sông nhỏ, chúng ta có thể tìm được đường sống từ đó."

"Không." Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần đồng thời lên tiếng, Nghiêm Hoa Miểu liếc nhìn Huyết Thần một cái, Huyết Thần gật đầu nói: "Hiện tại rõ ràng chúng ta đã mắc vào bẫy của kẻ thù, nếu bọn họ đã sắp đặt một kế hoạch hoàn hảo như vậy thì không thể nào chừa một lối thoát rõ ràng như vậy cho chúng ta được, hiện tại bọn chúng có lẽ đang ở đó mài đao đợi chúng ta chui đầu vào lưới rồi."

Tuy những lời này rất khó nghe nhưng hiện thực chính là như vậy, Nghiêm Chước nói: "Mặc kệ là có mai phục hay không, hiện tại chúng ta chỉ còn con đường này, nếu như cứ ở đây thì kết cục của chúng ta chính là biến thành phân bón cho đất giống những cái cây này, còn kết cục nào tồi tệ hơn cái này nữa à."

Nghĩ đến cảnh đó, Nghiêm Chước nhắm mắt lại, mọi người cũng trầm xuống khi nghe những điều này, Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần thì thấy cậu vẫn đứng im tại đó như thể đang suy tư điều gì. "Huyết Thần, em có cách gì sao?" Huyết Thần gật đầu, Nghiêm Chước không còn kiên nhẫn mà hỏi: "Rốt cuộc là phải làm sao mới được đây."

"Tôi có một ý tưởng, nhưng chúng ta sẽ phải đánh cược một ván, không có gì là chắc chắn cả." Huyết Thần nói, "Dù sao chuyện cũng đã vậy, cứ nói ra biết đâu thực sự có một đường thoát khác." Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần nói.

Huyết Thần nhắm mắt mím môi thật mạnh, khi cậu ấy mở mắt ra lần nữa thì con ngươi như cháy rực: "Một lũ khốn kiếp, đã lâu rồi ông đây chưa chịu thiệt lớn như vậy, tốt hơn hết là mấy tên đó nên cầu nguyện ông đây sẽ không quay về đi, nếu không ông đây nhất định phải khiến bọn chúng phải trả một cái giá lớn nhất." Huyết Thần lầm bầm hỏi thăm ông bà của những kẻ đó một lượt xong mới tiếp tục nói: "Lúc vào tôi đã quan sát địa hình nơi này một lượt, vách đá hai bên đều rất dốc, gồm nhiều tảng đá lớn gồ ghề xếp chồng lên nhau."

Nghiêm Hoa Miểu nghe được những lời của Huyết Thần thì trong lòng cũng có suy đoán, ánh mắt hai người giao nhau như một lời xác nhận, Nghiêm Hoa Miểu nói: "Hiện tại chỉ còn cách đó, em có nhớ được phương hướng của vách núi không?" Huyết Thần nhắm mắt gật đầu, nhìn thấy hai người như đang chơi đố chữ với nhau, Tina nói: "Được rồi, chúng ta hãy bàn về việc tiếp theo sẽ làm gì đi, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ thực sự biên thành thịt nướng đấy."

Nghiêm Hoa Miểu quay đầu nói với mọi người: "Tất cả hãy mang theo dao găm và vũ khí cận chiến, còn những thứ khác thì bỏ lại, sau đó tìm kiếm vách đá và leo lên, vách đá không có cây cối nên đám cháy không thể lan lên trên. Chúng ta cần phải lập tức di chuyển ngay."

Mọi người lập tức vui mừng, mặc dù chỉ là hy vọng mong manh nhưng ít nhất còn một con đường có thể đi, ngay lúc này Hiến Án lại đột nhiên nói: "Đi theo tôi, trước đó tôi đã leo lên đỉnh núi. Cũng biết được địa thế nơi này, nếu tôi nhớ không nhầm thì vách đá cách đây không xa."

Nghiêm Hoa Miểu, Huyết Thần cùng Tina liếc mắt nhìn nhau mà thở dài, quả nhiên là ông trời không tuyệt đường sống của con người mà, Hiến Án dẫn đầu nhóm người tiến về phía trước, bàn chân không ngừng tăng tốc, lướt qua làn khói dày đặc cay sặc khiến ai cũng phải ứa nước mắt, mồ hôi cũng nhỏ xuống như mưa, vừa chạy vừa hít vào luồng không khí sôi sục khiến cổ họng bỏng rát từng cơn.

Nhóm người Huyết Thần phải chạy đua với thời gian, ngọn lửa đang thiêu đốt mảnh rừng họ vừa lướt qua, Hiến Án mồ hôi nhễ nhại vừa chống hai tay lên tường đá vừa thở hổn hển không ra hơi, nhưng ánh mắt lại tràn ngập hy vọng: "Đến rồi, chúng ta đến nơi rồi, có hy vọng rồi, kế hoạch này có hy vọng rồi."

Huyết Thần đi tới trước mặt Hiến Án, ánh mắt có chút lo lắng nhìn anh, Tina đứng phía trước hét lên với anh: "Còn ngây ra đó làm gì, mau trèo lên." Nói xong thì cô cũng đâm dao ngắn vào phía vách đá, mượn lực từ đó mà leo lên, Hiến Án liếc nhìn Huyết Thần một cái ra hiệu cho cậu mau chóng leo lên nhưng Huyết Thần lắc đầu nói: "Tôi sẽ đón hậu, không cần lo lắng cho tôi."

Hiến Án nhìn vào mắt Huyết Thần một cái rồi mới gật đầu, Anh giơ chân định leo lên nhưng dù sao sức lực của dẫn đường cũng không thể so với lính gác, chạy một đường đến được đây đã tiêu hao quá nhiều sức lực của anh, hiện tại chân anh đã không còn cảm giác, đứng còn khó vững chứ nói gì đến việc leo vách đá như vậy.

Anh dùng hết sức nghiến răng trợn mắt, nhìn bóng dáng của Tina phía trước, anh thầm thề nhất định phải theo kịp, anh bắt đầu chậm rãi di chuyển trên vách đá, Huyết Thần nhìn bóng dáng anh đang chậm rãi bò lên thì cũng hít một hơi sâu rồi bắt đầu leo, cậu kiểm soát tốc độ của bản thân để luôn bám theo sát phía sau Hiến Án, đương nhiên là từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy rõ các hành động của Hiến Án, ngay cả cái cách mà anh ta nhìn Tina.

Huyết Thần thầm nghĩ đúng là tạo nghiệt mà, Tina à sao cô không để ý cái đuôi si tình lẽo đẽo phía sau mình một chút đi chứ, nhìn bộ dạng này của anh ta sợ là chẳng leo nổi mấy bước nữa đâu, mà thôi đi, nếu cô không quan tâm thì tôi cũng chỉ có thể giúp cô vậy, tôi sẽ giúp cô để ý anh ta một chút vậy.

Hiến Án cẩn thận từng bước một, cố gắng kiềm chế cánh tay đang run lên từng cơn của mình, cố gắng nắm chặt mỏm đá, áp sát người vào vách đá, anh biết chuyện này rất khó nhưng không ngờ lại khó đến mức này, thể lực của anh đã hao gần hết, hiện tại anh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.

Vẻ mặt của anh có chút thất thần, ngón tay dần buông lỏng, chớp mắt đã mất đi trọng tâm, mọi thứ trước mắt cũng dần tối đi, Hiến Án đã đoán trước được hình ảnh bản thân sẽ rơi xuống biển lửa dưới kia, sẽ bị thiêu đốt đến khi chỉ còn lại một nắm tro tàn, đây chính là vận mệnh của anh, anh thở dài một hơi, nhưng tiếc là Huyết Thần không cho anh tiếp tục trầm luân trong suy tư của bản thân, anh cảm nhận được thân thể mình đã ngừng rơi xuống, khi mở mắt đã thì thấy Huyết Thần đã đón lấy anh từ lúc nào.

"Cảm ơn." Hiến Án không tình nguyện mà nói, nhưng Huyết Thần cũng chẳng quản mà chỉ nhìn thẳng vào anh, Hiến An không hiểu lắm, chớp mắt vài cái mới nhận ra hình như cậu ấy không phải đang nhìn mình, chẳng nhẽ phía sau anh có thứ gì sao? Hiến Án quay đầu lại, chỉ thấy được một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên dưới ánh trăng.

"Bằng..." Tiếng súng vang lên đột ngột, đám chim cũng vì vậy mà giật mình vỗ cánh bay tán loạn.

===---0o0o0o0---===