Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 53: Nó ở chổ tao nè



Bắt lấy tay Hiến Án khiến cơ thể cậu hơi ngã về phía sau, Huyết Thần theo bản năng nhìn về phía sau Hiến Án, xuyên qua bờ vai của anh ta thì cậu thấy được một người đáng lẽ đã bị bỏ lại phía sau, kẻ đó móc ra một vật gì đó từ trong lồng ngực, vật đó lạnh lẽo phản chiếu thế lửa ngút trời quả thực khó có thể lờ đi.

Phía dưới lớp áo choàng đen khẽ nhấc lên, gã biết con mồi của gã có mọc cánh cũng khó thoát được, hiện tại hai chân Huyết Thần mắc trong khe đá, tay trái bám vào mỏm đá, tay phải bắt lấy Hiến Án, tư thế này khiến cậu khó có thể né tránh, quả thực là cơ hội tốt hiếm có, ngay lúc này không ra tay thì còn đợi đến khi nào.

Tay phải của Bình móc từ trong ngực ra một khẩu súng, khoảng cách gần như vậy chẳng sợ sẽ bắn lệch, huống chi bên dưới là biển lửa khiến cậu không dám cử động thân thể, hiện tại Huyết Thần không khác gì một chiếc bia tập bắn.

Tiếng súng vang lên, Huyết Thần cử động, cậu buông tay trái ra để cơ thể ngã về phía sau, sau đó dùng sức dẫm mạnh một cái, cơ thể rời khỏi vách đá, ngay lúc này bàn tay nắm lấy Hiến Án buông ra, đồng thời sau lưng Hiến Án bị đạp một phát thật mạnh khiến cơ thể anh ta bay về phía trước đụng vào vách đá, Hiến Án nắm lấy cơ hội bám vào vách đá, miến cưỡng ổn định được cơ thể, khi quay đầu lại đã thấy Huyết Thần biến mất giữa biển lửa.

"Huyết Thần!" Hiến Án hoảng loạn vươn tay bắt lấy không khí nhưng cũng chẳng bắt được gì, chỉ có dòng khí nóng quẩn quanh đầu ngón tay, đồng tử Hiến Án giãn ra, nhìn chằm chằm xuống phía dưới một lúc thật lâu, mà những người phía trên cũng có phản ứng tương tự. "Huyết Thần." Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy có chút hoảng hốt, trong miệng lẩm bẩm, hắn căng mắt tìm tòi hình bóng của Huyết Thần nhưng bóng dáng cậu đã sớm biến mất giữa biển lửa chẳng còn chút tàn ảnh nào cả.

"Mày đúng là kẻ điên." Bình gào thét với Huyết Thần, nhưng Huyết Thần cũng không có ý định để ý tới gã, trong nháy mắt cậu thoát được viên đạn cũng không quên phải kéo tên Bình này bồi táng cùng, lưỡi dao cắm trong vách đá đột nhiên phải chịu thêm trọng lượng lớn đã không thể chống đỡ được, Bình giãy dụa muốn hất văng Huyết Thần khỏi người mình nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, hiện tại Huyết Thần sống chết cũng phải bám chặt lấy gã, kéo gã đồng quy vu tận.

"Tao điên? Không có nha, tao cảm thấy thay vì cam chịu làm bia cho người tập bắn thì kéo người xuống dưới cùng cũng là một lựa chọn không tồi, mày nhìn biển lửa phía dưới xem, nếu có người không may trượt chân rơi xuống có phải sẽ cảm thấy rất "ấm áp" hay không?" Huyết Thần mở miệng nhưng cũng chẳng nói lời tốt đẹp gì, Bình cắn chặt răng: "Mày muốn làm gì?"

Huyết Thần bám vào thân thể Bình mà bò lên, nói bên tai gã: "Ban đầu tao cho rằng mày là do Sâm Lý mời đến nhưng mà có vẻ như là không phải, vậy nếu mày không cùng bọn với đám Sâm Lý thì vì sao mày lại chạy đến đây, là ai phái mày tới?"

"Không thể nói." Bình cắn chặt khớp hàm, gã cảm thấy tay mình đã tê dại, một cánh tay không thể thừa nhận được sức nặng của hai người trưởng thành, nhưng cho dù có nặng cỡ nào thì chỉ cần Bình không muốn chết thì vẫn phải chống chịu đến cùng.

Hiện tại cánh tay của gã đã đau đớn vô cùng, cơ bắp như bị xé toạc ra, cảm giác đau đớn không ngừng lan tràn, nhưng có đau đớn đến đâu cũng không thể so với ngọn lửa đang nhảy múa dưới chân, gã biết chỉ cần ngã xuống thôi thì mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc, cho dù có gặp may mắn sống sót cũng thành một nhân dạng khiến người ta khó lòng nhận ra.

"Không thể nói? Ở tình cảnh hiện tại mày còn kín miệng vậy sao, nếu tao đột phát rủ lòng thương mà rời khỏi người mày thì có lẽ mày có thể cố gắng thêm chút nữa đó, còn không thì... tao đoán chẳng bao lâu nữa khớp tay của mày sẽ bị xé toạc ra thôi." Ngữ khí của Huyết Thần vô cùng bình tĩnh, cậu hiểu người này không cứng thêm được bao lâu nữa, ít nhất dựa vào thế lửa hiện tại, muốn chống đỡ đến khi lửa tắt cũng không đơn giản như vậy.

"Màykhông dám, nếu tao buông tay ngã xuống biển lửa thì mày cũng sẽ phải theo tao mà rơi xuống, đứng quên hiện tại mày còn đang bấu víu trên người tao." Bình tràn đầy tự tin, gã cảm thấy Huyết Thần nhất định sẽ không tự tìm đường chết, mà chỉ cần cậu buông tay ra thì gã sẽ cho cậu một đạp thẳng xuống dưới, hiện tại quan trọng nhất là phải thuyết phục cậu buông tay ra: "Không bằng chúng ta tạm ngưng chiến trước, mày buông tay tao ra, tự tìm một mỏm đá mà bám lấy, nếu cứ bám lấy tao như vậy thì cho dù tao không muốn ngã xuống, không muốn chết cũng vô dụng phải không?"

Huyết Thần thấy hắn mở miệng nói thì cũng đáp lại: "Muốn tao buông người ra cũng không phải không được, có điều không phải hiện tại, tao còn muốn nghỉ ngơi ở đây thêm chút nữa đã, không khí nơi này không tồi, phong cảnh cũng đẹp đẽ khác thường, nếu mày đã nói tao không dám thì tao cũng muốn lấy mạng của mình ra thử một lần xem sao." Nụ cười của Huyết Thần trong đêm đen thực sự khiến người ta chói mắt, Bình thầm mắng trong lòng đúng là kẻ điên, nhưng mà cũng có ích gì đâu?

Trong đêm đen hai người bị treo lủng lẳng ở vách đá, hơi nóng của ngọn lửa bên dưới khiến cơ thể hai người ướt đẫm mồ hôi, tay Bình cố gắng nắm chặt con dao đang khảm trong vách đá, sắc mặt cũng trở nên xanh tím, gã biết bản thân đã đến cực hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả hai đều sẽ táng thân trong biển lửa.

"Mày thắng, mày muốn biết cái gì tao đều sẽ nói cho mày." Bình mở miệng nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ có nói cho người này cũng chẳng sao, chỉ cần cuối cùng người này biến thành một khối thi thể thì cũng có thể coi như gã chưa từng nói gì, huống chi tình huống hiện tại cho dù gã có nói gì thì cũng chẳng thể kiểm chứng, mà bản thân gã cũng sẽ không cho người này cơ hội được đi kiểm chứng.

Thấy gã chịu phối hợp, Huyết Thần hỏi: "Rốt cuộc thì mày là ai? Ai đã bày mưu tính kế cho mày?" Cậu chỉ quan tâm đến hai vấn đề này, Vu gia cùng Hạ gia không ngừng ngáng chân đã khiến người ta đau đầu lắm rồi, nếu lại nhảy ra thêm một thế lực nữa thì quả thực khiến người ta bực mình.

Hai vấn đề nghe qua có vẻ rất đơn giản nhưng chỉ cần như vậy thôi đã có thể giải đáp được rất nhiều chuyện, sau khi suy xét Bình định lừa gạt cho qua chuyện: "Là Hạ gia phái tao tới, tao là người hầu ở đó." Bình quan sát phản ứng của đối phương nhưng lại chẳng thể nhìn ra được điều gì từ biểu cảm của Huyết Thần.

"Vậy sao? Hẳn là mày không biết, theo tao suy đoán thì Sâm Lý kia có chín phần là người Hạ gia, nhưng anh ta lại để mặc mày ở đây tự sinh tự diệt, hiện tại mày lại nói mày và anh ta là cùng một nhóm? Này có phải hơi bị mắc cười không vậy." Trong ánh mắt Huyết Thần lóe lên sát ý, nếu đã không thể lấy được thông tin từ miệng của gã thì chi bằng cứ như vậy tiễn gã lên đường luôn cho rồi, đỡ mất công.

"Từ bé tao đã bị vứt lại ở hành tinh hoang phế, sớm đã quen với đủ loại người." Cho nên trước khi nói dối nhớ xem xét cho kỹ là mình đang nói chuyện với ai và đừng có phóng đại thái quá, Bình nghe được lời này thì ánh mắt lóe lên, mở miệng nói: "Vậy mày cảm thấy tao là gì?"

"Mày cũng mang theo hơi thở âm u khiến người khác hít thở không thông giống như tao, chỉ là tao không rõ lắm mày thuộc loại nào, là những kẻ mạo hiểm, địa đầu xà một phương, ám vệ được huấn luyện từ nhỏ, dân du mục hay là sát thủ?" Huyết Thần vô cùng tin tưởng vào phán đoán của bản thân, cậu biết những kẻ xuất thân từ hành tinh hoang phế luôn để lại trên người một dấu ấn không thể xóa bỏ, cho dù có lờ đi thì bản thân nó đã thâm nhập vào cốt tủy, cho dù cho học cách che dấu tốt đến đâu cũng không thể làm nó biến mất.

Một kẻ xuất thân từ hành tinh hoang phế có thể đến đế đô phồn hoa này, Huyết Thần không tin ai cũng có được cái vận khí này giống cậu, nếu không phải bản thân cậu là dẫn đường thì chắc chắn không thể rời đi dễ dàng như vậy, hiện tại người này có thể đứng ở nơi này, thậm chí còn vào được cuộc diễn tập của Học viện lính gác và Học viện dẫn đường, cho dù diễn tập này sẽ không kiểm tra khắt khe danh tính từng người, nhưng một kẻ từ hành tinh hoang phế không có hộ khẩu tuyệt đối không có khả năng trà trộn vào, vậy thì gã này vào bằng cách nào?

Thấy Huyết Thần liệt kê ra cả danh sách, trái tim Bình đập ngày càng nhanh, gã cắn răng nhìn về phía Huyết Thần, trong lòng quyết tâm muốn cho cậu phải chết: "Mày đoán đúng, tao là sát thủ, nhưng mày hẳn cũng phải biết rằng sát thủ sẽ không tiết lộ người đã thuê hắn là ai." Như vậy tiếp theo có thể ngừng bàn luận về vấn đề này.

Thấy có tiếp tục nói cũng chẳng hỏi được gì, vậy nên Huyết Thần buông trói buộc với Bình ra, mà Bình cũng nắm lấy cơ hội này, trong chớp mắt đã xoay người đạp xuống dưới một phát, Huyết Thần đã sớm đoán được nên nghiêng người né đi, dùng dao ngắn ở dưới chân làm bệ đỡ, giơ tay so chiếu với Bình, gã thấy một đạp chưa được thì lại tiếp tục công kích ngày càng mãnh liệt.

Hai người cùng đứng trên lưỡi dao đang cắm vào vách đá mà liếc mắt nhìn nhau, hiện tại không gian có thể di chuyển được chỉ bằng chiều dài cánh tay trẻ con, cùng với chiều rộng thân dao không đến ba ngón tay, chỉ có thể miễn cưỡng đặt hai chân thăng bằng, một phân cũng không dư. Hai lưỡi dao cũng rất gần nhau, chỉ cần bước một bước là có thể chạm đến lãnh địa của đối phương, nhưng đối mặt với điều đó chính là nắm đấm của đối phương.

Dưới chân là vực sâu vạn trượng cùng với biển lửa ngút trời, ai có thể đá được đối phương xuống thì người đó chính là kẻ thắng cuộc, Huyết Thần và Bình đều không có hành động, bọn họ đều đang quan sát đối phương, trong không gian chiến đấu hạn hẹp như vậy chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì kết cục chính là chết không thể nghi ngờ.

Nhưng thời gian không chờ đợi hai người, bọn họ cảm nhận được vũ khí dưới chân đang bị ngọn lửa hun đến nóng bỏng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết chuyện ngoài ý muốn gì sẽ xảy ra, Huyết Thần nhấc chân đạp lên thanh đao của Bình để chiếm không gian, để đón một đòn đang tới thì cậu lập tức nghiêng người để tránh.

Thấy Huyết Thần đứng ở bên cạnh lưỡi đao thì Bình tự nghĩ thầm quả là cơ hội tốt, gã nhấc chân quét ngang eo bụng, nhưng ngay lúc này lại đột nhiên xuất hiện biến cố, trận đánh kịch liệt khiến lưỡi đao có dấu hiệu không ổn, cuối cùng thì nó cũng bật ra khỏi vách đá, kéo theo đất đá cùng rơi xuống dưới, mất đi bệ đỡ khiến hai người cùng rơi xuống.

Bình bởi vì ở gần vách đá nên vươn tay đâm đâm cố định được chủy thủ vào vách đá, miễn cưỡng ổn định được cơ thể, mà Huyết Thần có thể nắm được thanh đao rơi xuống, đang lúc Bình cảm thán bản thân được vận mệnh chiếu cố thì lập tức bàn tay bị lưỡi đao xé gió đâm đến, gã cảm thấy ngón tay tê rần, đầu ngón tay cũng buông lỏng, sau đó thì không có sau đó nữa, khung cảnh trước mắt dần lùi về phía sau, thân thể bị ngọn lửa nuốt trọn.

Trong lòng Bình giây phút cuối thầm nghĩ: như vậy cũng tốt, cũng coi như là đồng quy vu tận, nhưng ngay lúc gã cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, đột nhiên gã nhớ ra bản thân còn một thanh chủy thủ nữa nên sờ soạng bên hông một lúc nhưng không tìm được, ngay lúc này thì âm thanh của Huyết Thần từ trên vách đá vang lên: "Không cần tìm nữa đâu, nó ở đây nè."

===---0o0o0o0---===