Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 6: TÌNH MẸ VĨ ĐẠI



“Thập Lục, lại chỉnh áo cho sản phụ, cởi bỏ cái quần ra, không được cắt hỏng nhé.”

Bà nội quay đầu ra nhìn tôi một cái.

Tôi tí nữa thì cắn phải lưỡi.

Mặt bà nội trắng rợn người, lại còn toát ra một luồng đen. Cái âm thanh chói tai, hoàn toàn không giống bà chút nào!

Tôi nén nỗi sợ hãi, sống chết bảo mình, rằng bà nội cũng đang bất chấp thân thể để đến đây.

Nếu tôi không học cho tử tế, là lãng phí tâm huyết của bà! Bà nội từng này tuổi rồi, còn vày vò được mấy lần nữa?

Tôi ngồi xổm xuống, dè dặt sờ vào vị trí cạp quần của xác nữ, kéo xuống. Thân thể cô ta cứng đơ đơ, lạnh ngắt, giống hệt cục nước đá.

Cởi bỏ quần ra xong, bà nội vạch chân cô ta ra.

Đôi chân dài mịn màng, so với mấy chị phụ nữ mặc quần đùi ở trong thôn, chẳng có gì khác biệt cả, thậm chí còn đẹp hơn.

Thế nhưng cái ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu, lại càng làm tôi không rét mà run.

Đây là cái xác đã chết những mấy tháng trời rồi... làm sao mà giống với người sống được?

Chết mà không hóa, đủ biết là oán hận kinh thiên động địa cỡ nào.

Bà nội còn ngân nga một giai điệu kì lạ, ấn vào bụng xác nữ.

“Sinh hài linh, tránh dương quan. Thai đủ tháng, đặt hối danh.”

“Mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!” Đoạn cuối cùng, bà nội gần như gào lên như sơn ca, cái âm thanh chói lói ấy, như xé rách tầng mây!

Vốn dĩ trăng đã bị mây che kín hết rồi, thế mà đột ngột, toàn bộ đều tan tành mây khói! Đến sương mù sinh ra trên mặt nước trời đêm, cũng tan biến sạch.

Ánh trăng âm u rọi xuống, một hài nhi toàn thân tím tái, được bà nội nâng lên trong bàn tay.

“Con trai, sinh năm Đinh Dậu, tháng Ất Dậu, ngày Ất Sửu, tướng Dậu Kê, nặng ba cân ba lạng ba.”

“Chúc mừng, chúc mừng!” Bà nội vẻ mặt mừng rỡ, run giọng báo hỷ cho xác nữ.

Lời bà nội nói, tôi chẳng hiểu lắm.

Chuyện càng kì dị hơn lại diễn ra.

Đôi chân của xác nữ, không ngờ lại từ từ buông thõng xuống, giống như đàn bà vừa sinh con xong, không còn sức để chống chân vậy. Trên trán cô ta, cũng rịn ra những giọt mồ hôi lốm đốm.

Thâm chí đôi mắt còn bắt đầu rơi lệ.

Cô ta rơi không phải lệ, mà là máu...

Không hiểu sao, bên tai tôi dường như văng vẳng tiếng thở dài, hình như đang nói cảm ơn.

Một tiếng cạch nhẹ vang lên, là bà nội dùng kéo cắt đứt dây rốn nối xác mẫu với âm thai.

Thuyền hình như lại lúc lắc.

“Thập Lục, mời tượng gốm xương mèo ra!” Bà nội khẽ quát.

Tôi giật cả mình, vội lục rương gỗ tìm ra một tượng gốm xương mèo, đưa đến trước mặt bà nội.

Bà nội đỡ âm thai, giọng the thé liên tục hát đoạn âm ca lúc nãy.

Tôi đột nhiên cảm thấy tượng gốm xương mèo trong tay nặng hơn rất nhiều, vốn dĩ chỉ là món đồ nặng chưa đến nửa cân, bất ngờ nặng đến ba bốn cân vậy.

Cảm giác lạnh lạnh buốt buốt, còn kèm theo cảm giác trơn trượt.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, mới chợt phát hiện, âm thai trên tay bà nội, đã biến mất từ bao giờ.

Thậm chí trên tay bà nội, đến một vết máu đẻ cũng không có!

“Thập Lục à, đem đứa bé đặt vào lòng sản phụ đi, mẹ tròn con vuông, mặc lại quần cho sản phụ, xong gọi Lưu Văn Tam về chèo thuyền, nhân lúc trời còn chưa sáng, đưa mẹ con nó về nhà.”

Tôi làm theo lời bà nội, đặt tượng gốm xương mèo vào lòng xác nữ. Xong rồi mặc lại quần vào cho xác nữ.

Lúc ngẩng đầu lên, tôi liền nhìn thấy đôi tay xác nữ thậm chí đều cong lên, giống như động tác ôm hài nhi vậy, ôm lấy cái tượng gốm xương mèo...

Mắt cô ta cũng nhắm lại, mép cũng hơi hơi nhếch lên, rõ ràng là đang cười.

Cảnh này vẫn kinh khủng rợn người như cũ, nhưng lại bớt đi vài phần oán khí. Ít nhất, tôi cảm giác không quá lạnh nữa.

Lúc này bà nội lại ngồi bên mép thuyền, liên tục thở dốc, bà cởi bỏ áo khoác da mèo đen, tháo găng tay ra.

Sắc mặt bà cũng phục hồi không ít, nhìn đã giống người sống hơn. Thế nhưng, bà nội trông lại già đi rất nhiều, người gầy như que củi, kiểu như mỗi lần đỡ âm linh đều sẽ tổn thọ vậy...

Tôi bước về phía đầu thuyền, gân cổ gào một tiếng chú Văn Tam! Nhưng rất lâu vẫn không thấy có hồi âm!

Đúng vào lúc tôi đang hoang mang, thì có tiếng nước ào ạt!

Một bàn tay bám vào cạnh thuyền gỗ, tôi sợ đến suýt nữa thì lộn cổ ra khỏi thuyền.

Cả nửa người Lưu Văn Tam đã ở trên thuyền, sau khi lão leo lên xong, mặt mày hớn hở nói: “Mẹ tròn con vuông, xin chúc mừng!”

Lão hướng về phía bà nội gật gật đầu cảm kích, lại còn giơ ngón tay cái với tôi.

Tôi ngồi phịch xuống thuyền, cũng chẳng quan tâm đến cái lạnh của nước sông ngấm ướt quần, chỉ cảm thấy toàn thân mất sức.

Lưu Văn Tam bắt đầu chèo thuyền.

Con đường về, dường như trở nên dài hơn rất nhiều...

Tôi cứ có cảm giác không bình thường, lúc chúng tôi đến, chỉ mất có hơn một tiếng, nhiều nhất cũng không quá hai tiếng đồng hồ.

Thế mà thuyền đi cả nửa ngày trời, tôi cảm giác, vẫn chưa ra khỏi vũng Lương.

“Chú Văn Tam... có chuyện gì vậy, chúng ta vẫn chưa ra ngoài à?” tôi rụt rè hỏi một câu.

Giọng nói của Lưu Văn Tam có vài phần nghiêm trọng.

“Thập Lục mày không phải sốt ruột, trên thuyền có âm sanh tử, ở cái vũng Lương này còn có không biết bao nhiêu quỷ chết đuối không đi đầu thai được, âm sanh tử có người nhà thờ cúng, được vào sổ sinh tử, kiếp sau được đầu thai vào nhà giàu sang.”

“Chúng nó cũng muốn có cơ hội đấy, nên lôi đáy thuyền không cho đi!”

“Nhưng chú Văn Tam nhà mày chèo thuyền người chết cả nửa đời, còn chưa có thứ quỷ quái nào chặn được tao!”

Tôi nắm chặt nắm đấm, tim như nhảy lên tận cổ vậy.

Không nén nổi nỗi sợ trong lòng, tôi nghiêng đầu nhìn xuống dưới mặt nước.

Nhìn một cái thôi mà hết hồn, mặt nước đen ngòm, nhưng bị ánh trăng kì dị chiếu xuyên xuống, bên dưới lờ mờ có một khuôn mặt, giống như đang bám theo thuyền của chúng tôi vậy.

Mồm nó mấp máy, như đang nói gì đó.

Tôi theo bản năng, muốn áp sát gần mặt nước, để nghe rõ xem nó nói gì!

Bốp !

Mặt tôi hứng trọn một cái tát.

Tôi lập tức tỉnh lại.

Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn tôi, lão giữ chặt lấy vai tôi, nghiêm giọng bảo: “Thập Lục, mày đừng có mà nhìn xuống nước! Những thứ này nói dối như quỷ, chúng nó lôi mày xuống để làm quỷ chết thay đấy!”

Tôi nghĩ lại mà phát sợ... Nếu không có Lưu Văn Tam, tôi chắc chắn bị lôi xuống luôn rồi.

Cùng lúc đấy, lại nghe thấy tõm một tiếng.

Tôi vội nhìn xuống cuối thuyền, tôi sợ bà nội cũng dính chiêu.

Có điều lúc này bà nội vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh thuyền, bà nội cúi đầu, hình như là mệt quá, ngủ thiếp đi.

Chỉ là, cái xác nữ thì không thấy đâu nữa....

Còn cái tượng gốm xương mèo đứng im ở vị trí mà xác nữ nằm ban nãy, tôi cảm giác, nó dường như đang quan sát xung quanh, vừa hiếu kì vừa nhút nhát. Tôi chằm chằm nhìn nó, nó dường như cũng đang nhìn lại tôi vậy.

Nuốt miếng nước bọt, tôi nói khẽ: “Chú Văn Tam, cái xác nữ kia... hình như không thấy đâu nữa...”

Lưu Văn Tam cũng nhìn trân trối mất một lúc, rồi lão thở dài bảo: “Cô ta đi mở đường rồi. Sống cả mấy chục năm trời, tao cũng coi như mở mang tầm mắt, Lưu âm bà nói chẳng sai, xác mẫu tử này tao không vớt lên nổi, chỉ có mời thầy đỡ âm linh nhà mày đến mới xong được.”

“Xác mẫu này hóa sát từ lâu rồi, tao mà một mình đến vớt nó, sợ là mạng cũng mất luôn...”