Đàn Lang

Chương 25



Tôi kinh ngạc không thôi.

Công tử và những người còn lại cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Hôm nay Tần vương cũng ở đây ư?” – Thẩm Xung hỏi.

“Có lẽ là vừa mới tới.” – Công tử nói, khôi phục lại chút thần thái sáng láng. Hắn uống cạn chén nước, dùng khăn gấm lau miệng sau đó đưa lại cho tôi, nói với Thẩm Xung và Hoàn Tương – “Đi, chúng ta cũng đi xem xem.” – Dứt lời liền phóng lên lưng ngựa phi vào trong sân.

Bộ y phục trên người Tần vương thoạt nhìn giống như áo đơn mặc bên trong ngoại bào, ngựa cưỡi cùng cung tên đều là những vật mà Bình Nguyên vương vừa mới sử dụng. Y thúc ngựa phi như bay ở trong sân giáo trường, bụi mù tung lên đằng sau gót ngựa.

Cuộc thi tiếp tục, hai bên lại giao đấu một lần nữa.

Thái tử một mình một ngựa, giương cung bắn ra một mũi tên, trúng bia Nguyệt chi và Mã đề.

Mọi người đều hò reo hoan hô.

Hai bên luân phiên bắn tên, Thành Dương vương theo sát đằng sau, cũng trúng một bia Nguyệt chi và một bia Mã đề. Tiếp đó là Tuân Khải, hắn khá hơn Thái tử một chút, trúng hai bia Nguyệt chi và một bia Mã đề.

Bàng Huyền bước ra, bắn trúng hai bia Nguyệt chi và một bia Mã đề, phía bên Bình Nguyên vương ồ lên khen ngợi.

“Ngài ta nửa đầu trận chẳng ra sao, lần này trái lại lại thần dũng.” – Thanh Huyền vừa cắn hạt dưa vừa bình luận nói.

Lúc Công tử bước ra sân, phía trên lầu cao lập tức râm ran tiếng người cười nói, các vị khuê tú đứng túm tụm trước khung cửa sổ, dùng quạt lụa che ngang khuôn mặt. Thuật cưỡi ngựa bắn cung của Công tử được bậc thầy chỉ điểm, động tác vô cùng ưu nhã, mạnh mẽ mà uyển chuyển, sau khi giương cung, mũi tên liền xuyên thẳng qua hai bia Nguyện chi lẫn hai bia Mã đề.

Phía trên lầu cao lập tức vang lên tiếng ngợi khen không ngớt.

Thanh Huyền than thở – “Tiếc là Công tử lại bị phân đến đội của Thái tử, e rằng có thắng cũng không tránh được người ta nói này nói nọ.”

Thanh Huyền nói không sai, Thái tử luôn tranh cường háo thắng, trước giờ chưa từng quan tâm xem có công bằng hay không. Mỗi lần y phát hiện thành tích của đội mình bị tụt lại phía sau, chỉ cần có người bắn trượt là lại lập tức ra lệnh cho bắn lại, vì vậy tuy tướng giỏi không nhiều nhưng vẫn nắm được vị trí dẫn đầu.

Song cũng chẳng quan trọng, đối với loại thi đấu này, trước nay tôi chưa từng quan tâm đến chuyện thắng bại.

Người ra sân sau Công tử là một kẻ khác rồi mới đến lượt Thẩm Xung. Tài cưỡi ngựa bắn cung của chàng luôn không bằng Công tử, so ra thì tôi càng thích những lúc chàng múa kiếm hơn, chỉ là lúc tay áo chàng bay lên đón gió cũng vô cùng mê người. Tôi nhìn chàng giục ngựa phi nhanh, trong lòng chỉ có bốn chữ “quân tử tiêu sái”. Chàng dễ dàng bắn trúng hai bia Mã đề sau đó đi đến bên cạnh sân, vừa nói vừa cười cùng Hoàn Tương. Tôi nhìn Hoàn Tương ôm vai chàng trêu đùa, suy nghĩ không khỏi bay xa. Nếu lúc này tôi được thế chỗ Hoàn Tương thì có lẽ sẽ càng đùa tợn hơn một chút, ví dụ như ôm lấy thân thể đẫm mồ hôi của chàng vật ngã xuống đất…

Thời điểm vòng cuối cùng kết thúc, đội Thái tử dẫn trước đội Bình Nguyên vương 4 điểm, dẫn trước đội Thành Dương sáu điểm, dường như đã chắc chắn toàn thắng.

Thái tử cũng lộ ra vẻ đắc thắng, giục ngựa trở lại rìa sân giáo trường, thoạt nom vô cùng vui vẻ.

Y dương dương đắc ý nói với Bình Nguyên vương – “Trận hôm nay cũng không tệ, Nhị đệ à, đợi chân đệ khỏi rồi chúng ta lại tới so tài.”

Bình Nguyên vương cười nhạt – “Tài nghệ bắn cung của hoàng huynh tinh thông, đệ bất tài, xấu hổ không theo kịp.”

Thái tử có vẻ rất hài lòng với những lời này, nói – “Chuyện đó thì có khó gì, kỹ thuật cưỡi ngựa của đệ còn kém, về nhà đừng có suốt ngày chúi mũi vào đống sách vở, phải luyện tập nhiều hơn mới được.”

Bình Nguyên vương nói – “Đệ xin ghi nhớ lời hoàng huynh dạy bảo.”

Hoàn Tương đang đứng uống nước cạnh tôi thấp giọng hừ lạnh một tiếng.

Tần vương nghe vậy thì nói – “Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, hiện giờ Thái tử đã luận đến chuyện thắng bại, không thấy là quá sớm hay sao?”

Thái tử đưa mắt nhìn trong sân nói – “Chẳng qua chỉ còn một người cuối cùng thôi mà.”

Tần vương gật đầu, cười một tiếng nói – “Đúng vậy.” – Dứt lời y liền giục ngựa ra sân.

Thuật cưỡi ngựa của Tần vương đúng là không tồi chút nào. Ngựa của Bình Nguyên vương dưới sự điều khiển của y chạy từng bước vô cùng vững vàng, không có chút nào sợ hãi. Y phi như bay trên sân giáo trường, lúc lướt qua bia bắn, từng mũi tên bắn ra như nước chảy mây trôi. Mọi người còn chưa kịp tỉnh hồn thì năm mũi tên đã được bắn ra hết, hai bia Nguyệt chi, ba bia Mã đề đều trúng hồng tâm.

Bình Nguyên vương dùng một vòng để thắng khiến cho khán giả trên sân không khỏi trợn mắt há mồm, sau một hồi tĩnh lặng, bốn phía đồng loạt ồ lên tán thưởng, tiếng hò reo sôi nổi như thủy triều.

Trong nháy mắt, thần sắc của Thái tử trở nên sượng ngắt.Thắng bại đã phân, tiếp đó chính là gia lễ.

Người trao thưởng là Quảng Lăng vương được mời đến làm khách quý, bất luận thắng hay bại đều lấy bình vàng kính rượu.

Thái tử tuy thua Tần vương nhưng ở nơi này y là người có địa vị cao nhất. Quảng Lăng vương nhận lấy bình vàng trong tay nội thị, trước kính Thái tử, nhưng Thái tử lại tỏ vẻ không vui, cũng không nhận lấy mà phất tay áo bỏ đi.

Chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau, Quảng Lăng vương sững sờ tại chỗ, không biết nên làm sao.

Lúc này, Tần vương bước tới, nói với Quảng Lăng vương – “Cuộc thi bắn cung ngày hôm nay là để cầu chúc an khang cho Thánh thượng, ly rượu thứ nhất của điện hạ để kính thiên địa.”

Quảng Lăng vương phục hồi lại vẻ vui mừng, làm theo lời nói của Tần vương, rải rượu xuống đất.

Hắn lại rót một ly khác dâng lên Tần vương. Y nhận lấy ly rượu, cạn hết trước mặt mọi người, tiếng hoan hô lại vang lên rợp trời.

Thanh Huyền nhìn Tần vương, mặt đầy vẻ bái phục.

“Phong độ của đại tướng, chính là như vậy.” – Hắn kích động nói.

Tôi chỉ về phía cách đó không xa, nhắc nhở hắn – “Công tử quay lại rồi.”

Thanh Huyền tỉnh hồn, vội vàng đi chuẩn bị đồ hầu hạ.

Cuộc thi kết thúc, tất cả sôi nổi rời đi, đám người hầu đợi ở rìa giáo trường lập tức bận bịu giúp chủ nhân dắt ngựa, dâng trà, dâng lên khăn nóng lau người.

Công tử không còn vẻ khó chịu như lúc nãy. Hắn xuống ngựa, vừa lau mồ hôi vừa nói với tôi – “Nghê Sinh, vừa rồi nàng có nhìn thấy thuật cưỡi ngựa bắn cung của Tần vương không?”

Tôi đáp – “Thấy rồi.”

“Thấy thế nào?”

“Không thế nào cả.” – Tôi đáp – “Không bằng Công tử.”

“Ồ?” – Công tử nói – “Sao lại nói vậy?”

“Tần vương tuy bắn trúng hết nhưng so với Công tử cũng chỉ trúng nhiều hơn một bia Mã đề.” – Tôi vừa bẻ ngón tay tính toán vừa nói – “Năm nay Công tử mới mười tám mà Tần vương đã hai mươi tư; Công tử thường ngày chẳng qua chỉ ở trong vườn tập bắn mà Tần vương thân tại quân ngũ luyện binh đã nhiều năm. Để mà so sánh thì tất nhiên Tần vương không bì được với Công tử.”

Công tử – “…”

Hoàn Tương ở bên cạnh nghe vậy thì bật cười.

“Nguyên Sơ, ta đã sớm bảo huynh rồi, thị tỳ như Nghê Sinh đúng là hiếm thấy.” – Hắn thở dài nói – “Không như mấy đứa ở trong phủ ta, chỉ biết khen công tử tốt nhưng đến khi hỏi là tốt ở chỗ nào thì ấp úng cả nửa buổi cũng không đáp được.”

Tôi nghe hắn nói vậy thì có chút đắc ý. Từ sau khi ở bên cạnh Công tử, quả thực năng lực nịnh bợ của tôi một ngày tiến bộ cả ngàn dặm, ngay cả bản thân tôi cũng phải bội phục chính mình.

Công tử lườm Hoàn Tương – “Đệ bất mãn cái gì? Ai bảo đệ chọn người chỉ chăm chăm nhìn vào tướng mạo?”

“Nhìn tướng mạo thì sao?” – Hoàn Tương vặn lại – “Ý của huynh là tướng mạo của Nghê Sinh không đẹp?”

Công tử hừ lạnh – “Tướng mạo Nghê Sinh đẹp hay không đẹp cũng không liên quan gì đến đệ.”

Hai người lại bắt đầu đấu khẩu với nhau như thường lệ, tuy tôi cảm thấy bọn họ vô vị nhưng cũng không tức giận. Thẳng thắn mà nói, tôi cảm thấy dung mạo của mình khá được, có điều nghe được khẳng định từ miệng người khác vẫn không tránh khỏi có chút dễ chịu. Tôi bất giác nhìn về phía Thẩm Xung, chàng đang vừa uống nước vừa nhìn Công tử và Hoàn Tương, vẻ mặt có chút bất lực.

Bất ngờ, trong khoảng khắc, ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau.

Thẩm Xung nhìn tôi, mỉm cười. Dưới ánh nắng rực rỡ, nụ cười của chàng trong vắt mà ấm áp, mặt tôi tức thì nóng lên. Tôi quay đầu đi, thầm mong sao hai người kia có thể đấu khẩu lâu thêm một chút, tốt nhất là ở trước mặt Thẩm Xung, vì chuyện tôi đẹp thế nào mà cãi đến tận trời tối cũng được.

Trong lúc tôi còn đang ôm suy nghĩ kỳ quái trong lòng thì cả ba người đã đến chỗ thang điện tắm rửa.

Trên hành lang bên ngoài thang điện có rất nhiều cung nga tụ tập, bọn họ tới đều là vì để ngắm Công tử. Thời điểm chúng tôi đi qua, tiếng thì thầm khe khẽ không ngừng vang lên.

Công tử tựa hồ như chẳng nghe thấy gì, đi thẳng về phía trước. Thẩm Xung phát hiện ra động tĩnh liền xoay đầu lại.

Đám cung nga chợt đỏ mặt, giấu mặt vào trong tay áo.

Yêu nghiệt!

Tôi nhìn đám cung nga, trong lòng không khỏi thở dài. Vốn dĩ tưởng rằng có Công tử làm bia chắn, Thẩm Xung có thể thoát khỏi tầm ngắm, để mình tôi thưởng thức, nhưng hôm nay xem ra không giữ nổi an toàn nữa rồi…

Trong thang điện đã sớm chuẩn bị xong nước thơm tắm rửa, dùng bình phong cùng màn thêu che chắn trong ngoài,

Công tử theo lệ không cần người hầu hạ, sau khi vào trong điện liền tự mình đi vào phía trong, để tôi và Thanh Huyền chờ ở phòng ngoài.

Thẩm Xung và Hoàn Tương thì đi tới trước bình phong, giang cánh tay, để cho người hầu giúp mình thay y phục ướt đẫm mồ hôi.

Tôi giả vờ chuẩn bị y phục khô cho Công tử, ánh mắt lại len lén liếc sang, thưởng thức vòm ngực cùng bờ vai của Thẩm Xung

“Nghê Sinh” – Lúc chuẩn bị bước vào trong, Hoàn Tương lại chợt quay đầu nói – “Vừa khéo ta đang thiếu một tỳ nữ, nếu như ngươi rảnh rỗi thì tới đây giúp ta tắm rửa đi, thế nào?”

“Nghê Sinh.” – Tiếng Công tử từ trong điện chậm rãi truyền ra – “Nàng ra ngoài đi, không cần quản đệ ấy.”

Được vào trong thang điện tắm rửa đều là hoàng thân quốc thích, ngoại trừ Công tử, Thẩm Xung và Hoàn Tương ra thì chẳng còn mấy ai. Tôi đứng ở bên ngoài hành lang chờ Công tử, cảm thấy vô cùng buồn chán. Bên ngoài vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được âm thanh từ trong điện vọng ra. Giọng nói sang sảng là của Hoàn Tương, giọng Thẩm Xung thì trầm thấp hơn một chút còn giọng điệu khoan thai chính là Công tử.

Mỗi dịp thế này, tôi đều đặc biệt hâm hộ Thanh Huyền. Tôi thầm nghĩ, bây giờ chắc hẳn là hắn đang đứng bên hồ hầu hạ, mà có lẽ đang đứng ở sau lưng Thẩm Xung, đưa khăn cho chàng, còn chà lưng… khụ khụ…

Đang lúc thần trí bay tuốt tận trời cao, phía bên kia hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân, tôi đưa mắt nhìn sang, liền thấy một người đang đi về phía này.

Đợi đến khi nhìn rõ dung mạo người kia, tôi chợt ngẩn người.

Là Tần vương.

Nội thị hầu ở trước điện thấy y liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Tôi không ngờ sẽ gặp lại y ở chỗ này liền nép mình vào phía sau cây cột, hai tay thả xuôi, đầu cúi thấp.

“Người nào đang ở trong điện?” – Tần vương cất tiếng hỏi.

Nội thị đáp – “Bẩm, là ba vị công tử của Hoàn thị và Thẩm thị ạ.”

Tần vương không hỏi thêm.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân lại vang lên, một lát sau, tôi lại thấy một đôi chân xuất hiện trước tầm mắt của mình.

“Nghe nói bên cạnh thang điện có một lương đình do tiền triều để lại, ngươi có biết ở đâu không?”

Tôi đáp – “Nô tỳ không biết.”

Tần vương nói – “Cô biết, cô đưa ngươi đi xem.”

Tôi – “… …”

Y chẳng chờ tôi đồng ý, dứt lời liền nhấc chân bước đi.

Tôi cũng chẳng định đi theo, nói – “Điện hạ, nô tỳ đang hầu hạ chủ nhân, không thể đi được.”

“Ồ?” – Tần vương nhìn tôi, không có vẻ gì như là tức giận, lại nói – “Có một chuyện, có lẽ ngươi vẫn chưa biết nhỉ.”

“Là chuyện gì?” – Tôi hỏi.

“Lời sấm của Toàn Cơ tiên sinh trên ải Lăng Tiêu ngày đó, là do kẻ khác ngụy tạo.”

“Ồ?” – Tôi không chút ngạc nhiên.

“Ngày đó lúc Kinh Triệu doãn ra lệnh lùng soát những người nuôi hạc ở trong thành, tra ra được ở đường Từ Hiếu có một kẻ nuôi hạc mới tới, khẩu âm miền Nam, hành vi vô cùng cổ quái, lại chỉ mang theo một con hạc đến kinh thành, thường ngày cũng không thấy ra chợ biểu diễn.”

Tôi gật đầu – “Đúng là cổ quái thật.”

“Đáng tiếc trước khi phủ lại tìm tới thì hắn đã không còn thấy tăm hơi, đồ đạc trong phòng vô cùng lộn xộn, có vẻ như là nghe thấy phong thanh nên mới chạy trốn.” – Tần vương nói – “Người thuần hạc ở Lạc Dương phần lớn đều tập trung xung quanh chợ lớn. Ngày đó, Kinh Triệu doãn cho lính vây kín mọi nẻo, phàm là người mang theo gia cầm sống đều bị lục soát kỹ càng nhưng lại hoàn toàn chẳng thu hoạch được gì.”

Tôi nói – “Dù cẩn thận mấy thì cũng có sai sót*, đó là chuyện thường tình.”*_Nguyên gốc là Bách mật nhất sơ_百密一疏 là câu thành ngữ dùng để chỉ sự sơ xuất xảy ra dù quá trình đã cân nhắc cực kỳ cẩn thậnTần vương cười một tiếng – “Nhưng lại có một chuyện khá thú vị. Theo như lời một Ngũ trưởng nói, ngày hôm đó có một nội thị của phủ Đại Trưởng công chúa đánh xe từ trong đường Từ Hiếu chạy ra, lúc bị ngăn lại thì vô cùng liều lĩnh, cứng rắn không cho lục soát còn xông bừa qua. Cô nghe hắn thuật lại, cảm thấy có thể ngươi cũng biết người này, nếu như để cho Ngũ trưởng kia gặp ngươi có lẽ sẽ có thu hoạch.”

Tôi ngước mắt nhìn y, cảm thấy người này đúng là quỷ hồn không tan.

“Không ngờ điện hạ lại nhiệt tình như vậy, đến cả chuyện của Kinh Triệu phủ cũng nhúng tay vào.”

Vẻ mặt Tần vương vẫn bình thản như thường – “Ngày trước cô từng có đoạn thời gian lĩnh chức Trường Thủy Hiệu úy* trong doanh, Triệu Quán là Tư mã, xem như cũng có chút giao tình.”*_Trường Thủy Hiệu úy (長水校尉), quản lý kỵ binh người Hồ, đặt quan tuyên khúc chiêu mộ từ các bộ tộc Hung Nô.Tôi nhìn về phía thang điện, thở dài trong lòng, vốn dĩ còn định ngây ngốc chờ ở đây, lắng nghe âm thanh tắm rửa của Thẩm Xung tiện bề mơ tưởng một chút cũng đủ vui. Nhưng hiện tại xem ra nếu không đi cùng Tần vương một chuyến thì y sẽ không chịu để yên.