Đàn Lang

Chương 37: 37




Đại trưởng công chúa không gạt Công tử, những ngày sau đó, bà quả thực không bắt tôi theo hầu nữa, chỉ thỉnh thoảng gọi qua hỏi han vài câu.
Kỳ thực, Đại trưởng công chúa cũng cách một hai ngày mới xuất phủ một chuyến, hoặc vào cung thăm Thái hậu, hoặc là tới chùa Bạch Mã lễ phật.
Trong phủ bình lặng hệt như trước đây.
Sau khi Công tử từ quan thì trong triều có cử người đến mấy lần, khuyên hắn quay trở về công thự nhưng lần nào Công tử cũng lấy cớ là thân thể không khỏe để từ chối.

Đúng lúc này, thơ phú mà hắn mới làm được truyền ra bên ngoài.

Một thơ một phú, gửi gắm tình cảm vào trong sơn thủy, thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ trong lòng, lại mang chút khí khái quyết không chịu khom lưng, vào thời điểm đặc thù này khiến cho chúng nhân đồng loạt ca ngợi.

Nghe nói đám kẻ sĩ thi nhau sao chép lại, làm dấy lên một hồi phong ba nho nhỏ trong công thự.

Rất nhiều quan lại học theo hắn, vừa nghe lời không hợp tai liền phất tay áo bỏ đi.
Thơ phú tất nhiên là do tôi truyền ra.

Tuần Thượng tuy cấm du nhạc, lại không cho tổ chức nhã hội tụ yến nhưng mồm là của người ta, sao có thể cấm được.

Quang Lộc Huân nhờ danh sĩ đến khuyên Công tử phục chức, Công tử lại dùng thơ phú đáp lại.

Đồng thời, tôi dùng thêm chút tiền, sai người đem chuyện này cùng thơ phú của Công tử tung vào trong Thái học.

Thư sinh trong Thái học phần lớn đều là thanh niên nhiệt huyết, cực kỳ bất mãn với hành vi một tay che trời của Tuần Thượng, vì vậy thơ phú của Công tử, không ngoài dự đoán, nhanh chóng được truyền bá rộng rãi.
Chuyện này đúng như ý của tôi, kiếm về thêm cho Công tử một đống mỹ danh.

Lúc trước, khi nhắc tới Công tử, người ta phần lớn chỉ khen về dung mạo, ngôn hành, còn nay thì ai nấy đều khen Công tử là người trung nghĩa cao cả.
Song, mặc dù gây động tĩnh lớn như vậy nhưng Tuần Thượng lại không hề trách tội xuống.
Có thể thấy trình độ lá mặt lá trái của Đại trưởng công chúa quả nhiên là cao thủ trong hàng cao thủ, cho dù có mưu đồ ép người ta vào đường chết thì bên ngoài bà vẫn cực kỳ cung kính, phục tùng Tuần Thượng.
Thê tử của Tuần Thượng là Đặng thị vốn say mê hương liệu, Đại trưởng công chúa liền tặng đến một tủ hương, trong đó có đủ các loại hương quý, tất cả đều giá trị ngàn vàng, thậm chí còn quý báu hơn cả ngàn vàng.

Trưởng tử của Tuần Thượng, Tuần Lượng thích bảo mã, Đại trưởng công chúa liền sai người một hơi dắt đến tám con ngựa, tuy màu lông khác nhau nhưng tất cả đều là hãn huyết bảo mã.

Ngay cả đối với Tuần Khải, Đại trưởng công chúa cũng vô cùng chu đáo, nghe nói hắn thích đi săn, liền đem biếu tặng một trang viên có rừng cây tươi tốt dưới danh nghĩa mình để cho hắn tiện chơi bời.
Trong số đông đảo các nhà dòng dõi, chỉ có Đại trưởng công chúa là hào phóng nhất.

Tuần Thượng vô cùng hài lòng, chẳng những không so đo với Công tử mà trái lại còn thăng chức cho Đại công tử Hoàn Du cùng Nhị công tử Hoàn Húc.
Công tử tất nhiên là vô cùng bất mãn với việc này, nói với Đại trưởng công chúa – “Bệnh tình của Thánh thượng đang lúc nguy kịch, hành vi của Thái phó chẳng xứng đáng là kẻ làm thần, mẫu thân lại xu nịnh hùa theo, có khác gì “trợ Trụ vi ngược”(*)?*_ trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.


Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.Đại trưởng công chúa cũng chẳng trách hắn hỗn hào, chỉ nửa cười nửa không nhìn con trai mình – “Thánh thượng có trời cao phù hộ, không được nói bừa.”
Chuyện trong cung chẳng qua chỉ là câu chuyện được trộm nhắc tới vào lúc đám nô bộc rảnh rỗi hoặc khi chủ nhân đang dùng bữa.

Song chỉ có mình tôi biết, một mưu đồ bí mật đang lặng yên thành hình.

Mà bằng chứng rõ ràng nhất chính là việc Dự Chương Vương viện cớ Lạc Dương khí hậu rét lạnh để đưa vương hậu cùng thế tử về đất Triệu.

Còn vị Lương Vương đang nhậm chức Thái Thường Thừa kia vì chuyện tế lễ tổ linh mà xuất hành đến tận Đế lăng cách Lạc Dương cả trăm dặm đường.

Trong phủ Hoàn, Đại trưởng công chúa ngoài mặt mượn cớ trong phủ dạo gần đây thường hay xảy ra mất trộm nên lệnh cho đám hầu phó gia tăng luyện tập võ nghệ.

Đám phủ binh đã lâu không sờ vào đao kiếm cũng ngày ngày thao luyện, tuần tra chặt chẽ.
Chuyện này, ở trong mắt kẻ có lòng như tôi hiển nhiên là có chút đột ngột nhưng Tuần Thượng lại có vẻ chẳng hề phát giác.

Từ ngày hoàng đế đổ bệnh đến nay đã khoảng nửa tháng, nhưng ngoại trừ chuyện phong bế cửa cung ra thì Lạc Dương gần như không có gì thay đổi, bất luận là Tuần Thượng hay là dân chúng trong thành, dường như đã dần thành thói quen.
Còn về tôi, Đại trưởng công chúa không tìm tôi nữa kỳ thật lại là chuyện tốt, bởi vì tôi còn có một việc quan trọng hơn phải làm.
Bộ Vô Danh Thư của tổ phụ vẫn đang nằm trong Tuần phủ.
Tuần Thượng xuất thân là người đọc sách, rất thích sưu tầm thư tịch, còn đặc biệt xây dựng một tòa Tàng Thư các, bên trong chứa đầy các loại sách mà lão ta tìm kiếm được.
Vì chuyện này mà tôi còn đặc biệt đi dò la một chuyến.

Tuy hiện tại Tuần Thượng đã chuyển vào ở trong điện Khánh Thành nhưng trong số đồ đạc mang theo không hề có số sách kia.
Tôi cũng đã dò hỏi rõ nguyên do vì sao số sách đó lại rơi vào tay Tuần Thượng, nguồn cơn vẫn là nhờ vị tộc thúc kia của tôi.

Lúc ông ta bị hạ ngục, vì muốn thoát tội nên đã đứng ra làm chứng rất nhiều tội trạng của Viên thị, không những thế còn vì lấy lòng Tuần Thượng mà khai sạch sẽ về bộ sách bí tàng của Vân thị.

Tuy hiện giờ Vân thị đã sa sút nhưng sự tích về tổ tiên vẫn luôn là giai thoại bí ẩn được lưu truyền trong đám dòng dõi thế gia quý tộc, Tuần Thượng cảm thấy khá hứng thú.

Có điều hành động bợ đỡ này cũng chẳng giúp tộc thúc của tôi thoát nổi tội, ông ta cuối cùng vẫn bị chém đầu, mà Tuần Thượng cũng chẳng hề khách khí vơ vét bộ Vô Danh Thư kia về phủ.
Tuy tôi biết Vô Danh Thư cực kỳ uyên thâm, là một bộ kỳ thư danh xứng với thực nhưng tôi cũng khá chắc về nguyên nhân vì sao Tuần Thượng không mang sách theo người.

Bởi vì, lão căn bản là xem không hiểu.
Tổ tiên nhà tôi cực kỳ gian xảo, đã sáng tạo ra một bộ chữ dị thể, Vô Danh Thư chính là được viết bằng bộ chữ này.

Đối với người chưa từng học qua thì sách này ở trong mắt bọn họ chẳng khác gì sách trời, không thể đọc được.


Mà bộ chữ này cũng giống như Vô Danh Thư, chỉ truyền cho dòng chính, cho nên vị tộc thúc kia của tôi tuy biết đến sự tồn tại của bộ sách này nhưng cũng không thể đọc được.
Hiện tại, tôi đã nắm được tung tích của Vô Danh Thư, Tuần Thượng lại sắp sửa gặp xui xẻo vậy thì chuyện phải làm còn lại, chính là làm thế nào để cướp được bộ sách ấy ra ngoài.Chuyện này, quả thực khiến tôi có chút đau đầu.
Lẻn vào phủ Tuần đối với tôi không phải là chuyện khó mà Tàng Thư các kia lại nằm ở hậu viện, ngoại trừ vài gia nhân trông coi ra thì không còn thủ vệ nào khác.

Nhưng bộ sách kia có hơn tám trăm quyển, chỉ bằng sức của tôi thì hoàn toàn không có cách nào mang đi hết được.
Tôi tính toán một hồi, cảm thấy nếu muốn đắc thủ trong một lần vậy thì chỉ còn cách bày kế để Tuần Thượng tự đem sách chuyển ra ngoài sau đó chặn cướp giữa đường.
Nhưng cho dù có trù tính thành công thì tôi cũng cần phải tìm một trợ thủ.
Còn giả như không muốn nhờ đến người khác thì cũng không phải là không được.

Chỉ cần dùng hạ sách nửa đêm lẻn vào trong Tàng thư các, trộm từng ít mang ra.

Cách này khá lằng nhằng, một khi bị phát hiện thì lại càng rắc rối, độ nguy hiểm cũng cao hơn.

Nhưng tôi lo trái lo phải cũng chỉ còn biện pháp này là hợp lý nhất.
Sau cái ngày hiến kế cho Đại trưởng công chúa, tôi cũng từng thử lẻn vào trong phủ Tuần hai lần.

Ban đêm ở Tàng thư các không có thủ vệ trông coi, chỉ có cửa được khóa kỹ.

Trong phủ Tuần cũng có gia nhân đi tuần đêm nhưng Tàng Thư các chỉ chứa thư tịch, vàng bạc châu báu đều được cất trong khố phủ vì vậy nơi đó chẳng phải cứ địa trọng điểm gì, gia nhân đi tuần đêm cũng sẽ lơ là hơn một chút.
Sau khi thăm dò được những điểm này, tôi liền lập tức hành động.
Phủ Tuần cách khá xa phủ Hoàn, may mà hiện giờ vẫn đang áp dụng giới nghiêm, nửa đêm trên phố không một bóng người, thậm chí cả mấy kẻ lang thang say rượu cũng không thấy ló mặt ra đường.

Tôi dễ dàng né tránh binh sĩ tuần tra, sau nửa canh giờ thì đến được phủ Tuần.
Tường ngoài bao quanh phủ Tuần cũng không khác biệt lắm so với phủ Hoàn, trước đó tôi cũng đã chọn được đường tắt để lẻn vào bên trong liền nhanh nhẹn phi người nhảy qua bờ tường, nhắm thẳng về phía hậu viện.
Canh ba vừa điểm, cách đó không xa, gia nhân tuần đêm xách theo đèn lồng, tay cầm gậy đi ngang qua.

Tôi giấu mình ở trong một bụi hoa, kiên nhẫn chờ bọn họ đi xa.

Bốn phía vô cùng an tĩnh, thậm chí tôi còn có thể nghe được bọn họ tán gẫu với nhau.
“… Phu nhân đúng là ghê gớm thật, hung hãn đố kỵ đến như thế.”
“Chủ công nhanh trí liền dứt khoát vào trong cung ở, chỉ khổ cho đám hầu hạ chúng ta.

Mấy ngày qua phu nhân hễ không vui là lại đánh với mắng, nghe nói còn đập một đống đồ đạc.”

“Haizz, chủ công ngày trước vẫn luôn không tham sắc nhưng từ sau khi Thái tử giám quốc cũng bắt đầu rục rịch.

Tính tình phu nhân có ai mà không hay, làm sao có thể chấp nhận được?”
“Cái này cũng khó trách, các người đã nhìn thấy nàng Phục Cơ kia chưa? Nếu ta là chủ công, sợ rằng cũng khó mà nhịn được…”
“Ha ha…”
Tiếng nói chuyện nhỏ dần, chẳng bao lâu sau thì bóng dáng của đám gia nhân cũng biến mất trong màn đêm.
Mấy chuyện này tôi chưa từng nghe qua, cảm thấy có chút mới mẻ.

Từ trước đến nay, Tuần Thượng luôn nổi danh sinh hoạt điều độ, trong nhà tuy cũng có hai nàng thiếp nhưng đều là người đã hầu hạ nhiều năm, còn sinh con dưỡng cái, chưa từng nghe thấy có bất hòa gì với phu nhân Đặng thị.

Hoàng đế là người khá chú trọng tư đức của đại thần, rất khâm phục điểm này của Tuần Thượng, còn coi đó là tấm gương.
Kẻ biết nịnh bợ trong triều xưa nay không hiếm, Đại trưởng công chúa chẳng qua chỉ là một trong số đó, mà mấy ngày qua những người đổi cách tặng lễ lấy lòng Tuần Thượng nườm nượp như mắc cửi.

Cái gọi là tặng lễ, không tài vật thì mỹ sắc, đương nhiên không thể thiếu được mỹ nhân.

Áng chừng là đúng như những gì mà đám gia nhân kia vừa nói, Tuần Thượng sau khi nắm được đại quyền trong tay, đại khái là cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, dứt khoát không vờ vịt gì nữa mà vui vẻ nhận toàn bộ.
Song những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Thấy xung quanh đã yên ắng, tôi liền đứng dậy đi về phía Tàng Thư các.
Ổ khóa đồng trên cửa Tàng Thư các tuy to như cái bánh xe bò nhưng cũng chẳng làm khó được tôi.

Tôi lấy cây kim nhỏ chọc ba cái là nạy được ổ khóa, dễ như trở bàn tay.

Tôi cần thận treo ổ khóa sang một bên, đẩy cửa lẻn vào sau đó khép lại, toàn bộ quá trình lặng yên không một tiếng động.
Tàng Thư các này được xây rất đẹp, khoảng chừng ba tầng lầu, mưa gió không lọt.

Ban đêm không có đèn đuốc, cũng chẳng có trăng, căn các này vì để chắn ánh sáng cũng như gió lọt vào nên cửa sổ được dán rất dày, sau khi tôi khép cửa lại thì bên trong gần như tối om không nhìn thấy cả ngón tay.
Dĩ nhiên cái này cũng có điểm tốt, đó là cho dù có đốt đèn ở trong thì bên ngoài cũng không dễ gì phát hiện ra.
Tôi móc ra một cây nến nhỏ, đánh đá lửa thắp lên.

Ánh nến tuy yếu ớt nhưng cũng đủ để nhìn rõ xung quanh.
Bên trong lầu các quả thực được lấp đầy bằng các quyển trục, Tuần Thượng đúng là rất yêu sách, ngoại trừ đủ loại giá thư, án kỷ, còn có tháp nằm cùng các vật dụng hàng ngày.

Thiết nghĩ Tuần Thượng hẳn là thường xuyên đọc sách ở đây, buồn ngủ cũng có thể nghỉ ngơi luôn tại chỗ.
Tôi chầm chậm đi qua các kệ giá, cần thận tìm kiếm Vô Danh Thư.

Kỳ thực tôi không cần thiết phải lật giở từng quyển một để kiểm tra bởi vì Vân thị vốn có cách bí truyền tâm đắc để cất giữ thư tịch, trong mỗi một quyển sách đều được kẹp một lá hương điệp đặc chế có thể phòng mốc chống mọt.

Tôi cực kỳ quen thuộc với mùi hương đó, hơn nữa mấy trăm quyển đặt cùng một chỗ, mùi hương nhất định rất rõ ràng.
Đáng tiếc, dạo hết một vòng lầu một cũng không thu hoạch được gì, vì vậy tôi liền dời bước lên lầu hai.


Nơi này cũng có vô vàn giá thư, tôi chiếc theo cách cũ, đi ngửi hết một lượt, gần như dạo quanh hơn nửa vòng thư các, cuối cùng mới phát hiện ra mùi hương từ một góc lầu.

Bọn chúng không xếp sách lên giá mà cất ở trong mấy cái rương, bày thành một hàng ngay ngắn đặt sát chân tường.

Mấy cái rương kia cũng là của tổ phụ, nếu không phải do hình dáng quá quen thuộc thì tôi gần như đã bỏ qua chúng.

Phía trên mặt rương không dán giấy niêm phong, thiết nghĩ là đã từng bị người lục xem qua.

Tôi mở từng chiếc rương một, kiểm tra sơ lược một phen, tính toán một chút số lượng thì có lẽ toàn bộ đều nằm ở đây.
Quả nhiên là Tuần Thượng xem không hiểu, bằng không nhất định sẽ không vứt chỗ sách này ở đây.
Trong lòng tôi lại thấy tiếc, giá như lúc này có người giúp một tay thì tốt, mấy cái rương này đều được bày sẵn, có thể mang đi hết trong một lần thì tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, sức lực.
Chuyện này không thể kéo dài, tôi giở tay nải mang theo trong người ra, đem sách bỏ vào trong.

Mới lấy được tầm hai mươi quyển thì tay nải đã nặng trĩu, nếu mang thêm chỉ sợ khó trèo tường ra ngoài.

Tôi đành từ bỏ lòng tham, đem tay nải buộc lại cẩn thận.
Đang lúc dọn dẹp dấu vết thì bỗng nhiên tôi lại nghe thấy được âm thanh nức nở.
Tôi men theo hướng phát ra tiếng khóc, hé mắt nhòm qua khe cửa sổ, chỉ thấy ánh đuốc thấp thoáng ở phía vườn hoa đằng sau Tàng Thư các, có vài người vừa nhỏ giọng thì thầm gì đó, vừa đi về phía bên này.
Trong lòng tôi cả kinh, vội vàng cõng theo tay nải, đi xuống dưới lầu.
Những người đó quả nhiên là muốn đến chỗ Tàng Thư các.

Người đi đầu là một phụ nhân trung niên, y phục thoạt nom có phần sang trọng, không giống như người hầu.

Hai người hầu nam đi ở hai bên, cầm đèn lồng dẫn đường, còn có cả mấy đứa tỳ nữ, trong tay ôm tay nải cùng một đống chai lọ, vây lấy một thiếu nữ ở giữa.
Tôi núp ở trong bụi hoa, cẩn thận rình trộm.
Nhờ vào ánh đuốc mà tôi có thể nhìn rõ dung mạo của người kia, quả là một trang tuyệt sắc nhưng gương mặt lại đẫm lệ rưng rưng làm tôi thấy mà thương.
Phụ nhân trung niên đưa thiếu nữ đến trước cửa Tàng Thư các, vừa bảo hầu nam mở khóa cửa vừa nói với thiếu nữ – “Chỗ này là thư trai của chủ công, bên trong có cả phòng ở, cô nương có thể tạm tá túc ở đây.”
Thiếu nữ rưng rưng cảm ơn phụ nhân trung niên.
Vị phụ nhân kia thở dài, nói – “Mấy hôm này chủ công đều ở lại trong cung không hồi phủ, trong lòng phu nhân không vui cho nên tính khí mới nóng nảy như vậy.

Cô nương cứ ở lại đây vài hôm, đợi phu nhân bớt giận rồi sẽ tự cho phép cô quay về.

Có điều cô phải nhớ kỹ, sau này ở trước mặt phu nhân nhất định phải thật cẩn thận, cung kính nghe lời.

Haizz, bọn ta đều là phận thiếp, cũng là người từng trải…”
Thiếu nữ thấp giọng vâng một tiếng, cả đoàn người đi vào trong thư trai, tiếng nói chuyện cũng vì thế mà bặt dần.
Tôi núp ở trong bụi hoa, nhíu mày một cái.

Mặc dù còn muốn nghe cặn kẽ thêm một chút nhưng hiện giờ đã sắp đến canh tư, tôi đành vác tay nải lên lưng, lặng lẽ chuồn đi..