Đàn Lang

Chương 42: Nội cung (Hạ)





Chuyển ngữ: Gà Say Sữa

Công tử cũng lấy một thanh đao.

Lúc nhập cung không được mang theo binh khí, đao kiếm của của công tử đều để lại ở phủ Hoàn, hiện tại chỉ đành chọn bừa lấy một thanh đao trong kho khí giới để dùng tạm. Song công tử cũng không phải là không có chuẩn bị gì, bên dưới y bào là trang phục mà bình thường hắn vẫn hay mặc lúc luyện võ cưỡi ngựa, bên hông dắt thanh đao khiến cho cả người tăng thêm phần nhuệ khí.

“Sao công tử không mặc thêm khôi giáp?” – Tôi thấy hắn chuẩn bị rời đi liền hỏi.

Công tử nhìn đống khôi giáp trong kho, thần sắc lãnh đạm – “Nếu như loạn chính lan đến cung Vĩnh Thọ vậy tức là chuyện đã thất bại, cho dù mặc thêm khôi giáp cũng chẳng giải quyết được gì.”

Tôi nói – “Lúc công tử liều mình với quân Tiên Ti đâu có nói như vậy.”

Công tử nhìn tôi một hồi, khóe miệng cong lên, ý cười lạnh lẽo.

“Lúc liều giết Tiên Ti, cho dù có chết thì đó cũng là vì quốc vong thân.” – Hắn nói – “Còn sau đêm nay, những người chết vì lần loạn chính này chỉ e chẳng kém gì lần ở ải Già Hồ và thành Thạch Yến. Nhưng bất luận là họ đứng về phía phe vào thì cũng đều chẳng khác gì nhau.”

“Sao lại không khác gì nhau? Nếu là vì cứu nguy cho thiên tử, chẳng lẽ không phải là trung nghĩa hay sao?”

“Trung nghĩa ư?” – Công tử khinh thường nói – “Chung quy cũng là vì tư lợi mà thôi.”

Công tử đôi khi sẽ như vậy, có lúc nhiệt huyết dào dạt, có lúc căm ghét thế tục, có những chuyện lại thông thấu đến mức lạnh lùng.

Có điều tôi hiểu rõ hiện tại không phải là lúc để giở thói văn nhân, liền nói – “Cho dù có xảy ra vạn nhất thì lẽ nào công tử muốn bó tay chịu trói ư? Mặc khôi giáp vào còn có thêm cơ hội giữ mạng, vô duyên vô cớ lại bị người ta chém chết thì chẳng phải là lỗ to hay sao?”

Công tử nghe tôi nói quàng nói xiên liền lộ ra vẻ dở khóc dở cười.

“Cái này cũng là do tổ phụ dạy nàng à?” – Hắn hỏi

“Đạo lý đơn giản như vậy, cần gì tổ phụ ta phải dạy?” – Tôi vừa nói vừa chọn cho hắn một chiếc giáp mềm(*) vừa bền vừa nhẹ.

(*)_giáp mềm

Công tử không phản đối, để mặc cho tôi giúp hắn mặc giáp lên người.

Lúc tôi cài thắt lưng cho công tử, hắn nhìn tôi hỏi – “Sao nàng không chọn lấy một chiếc giáp mềm mà mặc?”

Tôi đáp – “Không cần.”

Công tử hỏi – “Vì sao?”

Tôi cũng từng tính tới chuyện mặc giáp nhưng rồi lại nghĩ, bản lĩnh của tôi không phải dùng để liều mạng với kẻ khác, mặc áo giáp cũng không có tác dụng gì nhiều.

Tôi chớp mắt – “Không phải công tử muốn ta đi theo sau huynh ư? Có công tử ở đây, ta sợ cái gì.”

Khóe môi công tử cong lên, một lát sau lại tựa như chợt nhớ ra điều gì đó, lấy ra một vật đặt vào tay tôi.

Tôi nhìn thứ trong tay mình, sửng sốt.

Đó là một miếng lệnh bài thếp vàng.

Đây là lệnh bài Hoàng đế ban cho công tử. Trong số phù tiết(*) thông hành trong cung cấm thì lệnh bài này là quý giá nhất, chỉ có cận thị được Hoàng đế sủng ái mới có, thấy vật này như thấy thánh dụ, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Sau khi công tử chinh phạt Hà Tây trở về, Hoàng đế vô cùng coi trọng hắn, mới dùng vật này để khen thưởng.(*)_phù tiết là vật làm tin khi vua sai đi sứ hoặc điều binh.“Nghê Sinh.” – Công tử nói – “Nếu như gặp bất trắc, nàng không cần quan tâm đến ta, cứ tìm cơ hội chạy thoát thân đi.”

Tôi nhìn công tử, có chút không biết làm thế nào, trong đầu thầm nghĩ, nếu như tình cảnh đến nông nỗi ấy thì trong cung còn có người để ý đến cái lệnh bài này sao?

Nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ vụt thoáng qua, trái lại sự mềm mại từ đáy lòng lại càng lúc càng sinh sôi, chậm chạp lấp đầy trái tim.

“Công tử vẫn nên tự giữ lấy thì hơn.” – Tôi nhét trả tấm lệnh bài lại cho hắn – “Công tử cũng cần dùng đến mà.”

Công tử không nhận, lạnh mặt nói – “Sao nàng nói nhảm lắm thế.”

Dứt lời, hắn cầm đao dắt vào bên hông, cực kỳ ngạo mạn bước ra ngoài.Dáng vẻ công tử khi mặc khôi giáp vô cùng tuấn tú, uy vũ. Khi hắn đi tới trước điện, cung nữ trong cung Vĩnh Thọ đều lén lút trộm ngắm, trong mắt ngập tràn vẻ kinh diễm say lòng.

Thái hậu nhìn công tử, cũng lộ ra vẻ yên tâm vui mừng, thở dài nói – “Có Nguyên Sơ ở đây, bà già này cũng yên tâm hơn.”

Đại trưởng công chúa mỉm cười, nhìn công tử, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Trong cung Thái hậu đèn đuốc sáng rực, tin tức liên tục truyền đến, thỉnh thoảng lại làm lòng người kinh động.

Mặc dù đám Dữu Mậu hành sự khá thuận lợi nhưng vây cánh của Tuần Thượng ở trong cung trải rộng, vào lúc lão còn đang ngoan cố kháng cự thì tin tức đã truyền ra bên ngoài cung.

Con trai lớn của Tuần Thượng là Tuần Lượng đảm nhiệm chức Bắc Quân Trung hầu, đêm đó đang túc trực ở trong quân doanh, nghe được tin này liền lập tức triệu tập các lộ Bắc quân xông vào hoàng cung cứu cha.

Nhưng khi hắn đến trước cửa cung thành, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy quân số đến đủ một phần ba. Tuần Lượng không có thời gian chờ đợi lâu liền lệnh cho Giáo úy canh giữ ở Tư Mã Môn là Tạ Uẩn mở cửa thành nhưng Tạ Uẩn không những cố thủ không ra mà còn lớn giọng tuyên đọc chiếu dụ cần vương của Thái hậu.

Tuần Lượng tức giận mắng to Tạ Uẩn là phản tặc, lập tức dẫn binh tấn công Tư Mã Môn.

Người trong cung Vĩnh Thọ tuy đều hoang mang nhưng lại không thể làm gì khác hơn là ngồi yên chờ đợi tin tức. Đới Phất dẫn theo thủ vệ trấn giữ ở các cửa ra vào, lại tuần tra bốn phía nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì, so với điện Khánh Thành hoặc Tư Mã Môn thì cung Vĩnh Thọ tựa như một đầm nước đọng.

Đồng hồ nước không ngừng tí tách chảy, gió đêm lạnh lẽo như băng nhưng không một ai dám say giấc.

Tôi nhìn ra bên ngoài, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng không giống như những người khác, điều mà tôi quan tâm lúc này không phải là chuyện trong cung mà là phủ Tuần. Không biết phía bên Tào thúc chuẩn bị thế nào rồi, còn những ám hiệu kia của tôi nữa, không biết bọn họ có nhìn thấy hay không…

Trong lúc đang tâm phiền ý loạn thì ngoài điện chợt truyền tới tiếng huyên náo, cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi.

Đại trưởng công chúa lập tức đứng dậy – “Có chuyện gì vậy?”

“Thái hậu, công chúa!” – Một nội thị chạy đến bẩm báo – “Phía bên điện Khánh Thành nổi lên ánh lửa!”

Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, công tử lập tức bước nhanh ra ngoài điện, vọng mắt về hướng điện Khánh Thành.

Tôi cũng đi theo phía sau hắn, quả nhiên nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng, tựa như hỏa hoạn.

Đại trưởng công chúa lại không hề tỏ ra kinh ngạc, thở dài – “Cuối cùng vẫn phải dùng đến cách này, chỉ tiếc cho điện Khánh Thành…”

Công tử không lên tiếng, ánh đèn lồng chiếu lên khuôn mặt hắn khiến cho đôi mắt càng thêm lấp lánh.Tình hình chiến đấu ở Tư Mã Môn đang vào hồi dữ dội, đám Dữu Mậu thấy Tuần Thượng lần lữa không chịu đầu hàng, càng không để trì hoãn lâu hơn nữa.

Bốn phía điện Khánh Thành là lầu cao đài các, Dữu Mậu ra lệnh cho thủ hạ trèo lên nơi cao, dùng mũi tên đã tẩm dầu, châm lửa bắn vào trong điện. Hỏa hoạn nhất thời hừng hực dấy lên, tuy trong điện có giếng nhưng nào có thể bì được với thế lửa lan tràn nhanh chóng, chẳng được bao lâu thì ngọn lửa đã bốc lên ngùn ngụt.

Thế lửa kia cực kỳ hung hãn, tựa như một ngọn đuốc khổng lồ, đốt đỏ cả một góc trời đêm. Gió đêm cuốn theo mùi khói lửa, lan tận đến cả cung Vĩnh Thọ.

Công tử không kìm chế được, muốn chạy đến điện Khánh Thành nhưng lại bị Đại trưởng công chúa ngăn lại.

“Ở đó có gì để mà nhìn, tin tức chắc sắp sửa đến rồi.” – Bà nói

Quả như những gì Đại trưởng công chúa nói, một lát sau, một nội thị lại thở hổn hển chạy tới, bẩm báo nói Tuần Thượng đã đền tội.

Tất cả nghe vậy liền lộ ra vẻ mừng rỡ.

Đại trưởng công chúa đang ngồi trên tháp nghe vậy liền đứng bật dậy, gấp gáp hỏi – “Chuyện ngươi nói là thật?”

“Bẩm, hoàn toàn chính xác!” – Nội thị vừa quẹt mồ hôi trên mặt, vừa nói – “Là tiểu nhân tận mắt chứng kiến. Điện Khánh Thành giống như một lò lửa khổng lồ, Tuần Thượng cùng bè đảng không còn cách nào khác, chỉ đành mở cửa chạy trốn, bị binh sĩ chờ sẵn ở bên ngoài bắt giữ, tất cả đều bị chém chết tại chỗ!”

Thái hậu nghe vậy liền thở dài một hơi, mỉm cười – “Đúng là ông trời cũng giúp ta.”

“Thánh thượng đang ở đâu?” – Công tử gấp gáp hỏi.

“Thánh thượng vẫn đang ở trong cung Thái Cực.” – Đới Phất bẩm – “Hoàn Trung lang vừa mới sai người đến báo cho thần biết, toàn bộ bè cánh của Tuần thị vẫn đang bị chư tướng lùng giết.”

Thái hậu gật đầu, lệnh cho Thiếu phủ khanh Hà Nhượng ban thưởng cho nội thị và Đới Phất, lại luận công ban thưởng cho tất cả tư lại(*) cùng cung nhân trong cung Vĩnh Thọ. Sau đó, bà nói với Thái phó khanh Chử Nguyên – “Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn tới cung Thái Cực.”*_Tư lại là chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiếnChử Nguyên vâng lệnh, vội vàng đi chuẩn bị.

Lúc chuẩn bị lên xe, một nội thị vội vã chạy tới nói – “Bẩm Thái hậu, Đại trưởng công chúa, Thái tử dẫn theo binh của Đông Cung, tấn công vào Tư Mã Môn rồi!”

“Thái tử ư?”

Ngoại trừ Đại trưởng công chúa và tôi, tất cả những người còn lại nghe thấy vậy, thần sắc đều thay đổi.

Vào lúc Tuần Lượng nhận được tin tức về cung biến thì chuyện này cũng đã truyền đến Đông Cung. Phụ tá của Tuần Thượng là Tán kị thường thị(*) Chu Cừ, vội vã đến Đông Cung xin Thái tử đem binh cứu giúp.*_Tán kị thường thị (散騎常侍): vào thời Tào Ngụy, Tán kị thường thị là cố vấn cho Hoàng đế đồng thời giữ việc can gián.Nhưng đêm đó Thái tử đã uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự. Thái tử phi Tạ thị lấy lý do thân thể Thái tử khó chịu, không cho phép bất kỳ người nào quấy nhiễu Thái tử nghỉ ngơi, lệnh cho hạ nhân đóng kín cửa cung. Chu Cừ bất đắc dĩ, đành phải nghĩ cách báo tin cho Gia lệnh của Thái tử là Thường Côn cùng Lương để Tuần thị. Thường Côn và Tuần thị sau khi biết được tin thì cực kỳ kinh hãi, vội vã giam cầm Thái tử phi, đánh thức Thái tử. Nhưng Thái tử quả thực say đến không nhấc người lên nổi, phải liên tục ép uống canh giải rượu, làm chậm trễ rất nhiều thời gian. Đến khi Thái tử cuối cùng tỉnh lại, nghe được chuyện trong cung mới nổi trận lôi đình.

Y khoác khôi giáp lên mình, vớ lấy đao kiếm, muốn dẫn theo binh của Đông Cung vào cung thảo phạt phản nghịch. Nhưng khi Thái tử đến được Xuân Hoa Môn, là nơi nối liền Đông Cung và cung thành thì mới phát hiện ra Xuân Hoa Môn đã bị túc vệ nội cung khống chế, nói là phụng dụ lệnh của Thái hậu, trước khi trời sáng, bất luận là người nào tới cũng đều không được phép đi vào. Thái tử phát hỏa nhưng lại không thể làm được gì, chỉ đành gào thét mắng to một trận trước Xuân Hoa Môn. Trong lúc vô kế khả thi, y liền chạy đến Tư Mã Môn. Lúc này Tuần Lượng đang kịch chiến dữ dội với Tạ Uẩn, Thái tử vừa tới liền lệnh cho binh mã Đông Cung tham chiến.

Thái hậu nghe nội thị bẩm báo xong liền đưa mắt liếc nhìn Đại trưởng công chúa, trầm ngâm hồi lâu.

Công tử cau mày, nói – “Ngoại tổ mẫu, xin để tôn nhi tới Tư Mã Môn.”

“Con tới đó làm gì?” – Đại trưởng công chúa nói.

Công tử đáp – “Thái tử là trữ quân, nơi đó đang hỗn chiến, chỉ sợ xảy ra sơ xuất.”

Đại trưởng công chúa cười nhạt – “Binh sĩ Đông cung tinh nhuệ, Thái tử làm sao xảy ra sơ xuất được? Con lo lắng cho Thái tử, còn không bằng lo lắng cho Tư Mã Môn, hiện giờ hai quân hợp lực, chỉ sợ Tạ Uẩn khó bề chống đỡ.”

“Tư Mã Môn là do Cao Tổ tập hợp thợ giỏi trong thiên hạ xây dựng nên. Lúc Tiên đế còn tại thế, Tề Bắc vương gây loạn, tập hợp hơn hai vạn binh mã tấn công Tư Mã Môn mà vẫn không phá được thành. Hôm nay chỉ có bè đảng Tuần thị cùng binh của Đông Cung, há có thể làm được gì.” – Thái hậu nói – “Không cần quản nó, chúng ta tới cung Thái Cực.”

Hạ nhân vâng lệnh, quây quanh hầu hạ Thái hậu cùng Đại trưởng công chúa lên xe loan.

Trong gió đêm vẫn phảng phất mùi vị của khói lửa, luồn qua thân thể khiến người ta rét run.

Một mặt bởi vì phải đối phó với biến loạn ở điện Khánh Thành và Tư Mã Môn, còn phải canh phòng ở các cung thất nên nội vệ trong cung đã thiếu lại càng thêm thiếu, không thể nào tuần tra khắp nơi như ngày thường. Cũng bởi vì cung biến cho nên tất cả các cung đều đóng chặt cửa, yên lặng như tờ.

Thời điểm xe loan của Thái hậu di chuyển đến cung Thái Cực, bốn bề tối đen vắng lặng, chỉ có ánh đèn lồng trong tay nội thị leo lét cháy trong gió, nom đơn độc mà quỷ dị.

Cung Thái Cực nằm ở vị trí chính giữa cung thành, đêm nay trên trời có trăng, xa xa có thể trông thấy nóc điện cao vời vợi.

Đường hoàng cung dài dằng dặc, hai bên tường cao sừng sững, càng khiến cho con đường thêm sâu hun hút.

Tôi cưỡi ngựa đi theo bên cạnh công tử, đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng chợt dấy lên sự cảnh giác, không khỏi duỗi tay chạm vào thanh đoản đao dắt ở bên hông.

Tôi nhìn về phía công tử, cảm thấy dường như hắn cũng có cùng một tâm trạng với tôi, căng thẳng nhìn chằm chằm phía trước mặt.

Ngay vào lúc xe loan chuẩn bị đi tới ngã rẽ phía trước thì đột nhiên có một vài bóng đen xông ra, chỉ nghe thấy Đới Phất ở phía trước thét lớn – “Có thích khách!”

Còn chưa kịp dứt câu thì hắn đã rên lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất, trên cổ cắm một mũi tên. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại có thêm vài người bị mũi tên của thích khách bắn trúng. Chỉ trong khoảnh khắc, xung quanh loan giá tràn ngập tiếng người la ngựa hí, nhất thời hỗn loạn không thể tả.