Đàn Lang

Chương 43: Thích khách (Thượng)



Chuyển ngữ: Gà Say Sữa

“Dập tắt đèn đi!” – Công tử hét lớn. Một số người phản ứng lại, vội vàng đạp tắt đèn lồng.

Phương pháp này vô cùng hữu hiệu, ánh trăng bị mây che kín, bốn phía chìm vào trong bóng tối, tất cả mũi tên bắn tới đều không thể nhắm trúng mục tiêu. Có điều, đám thích khách này hiển nhiên là đã có chuẩn bị sẵn, phía trước tiếng đao binh liên tục vang lên, hiển nhiên là bị đánh lén; mà lúc này phía sau đã đại loạn, cả hai phía đều bị giáp công.

“Đuổi hết ngựa ra phía trước, hộ vệ Thái hậu và Công chúa! Xông ra ngoài!” – Công tử vững vàng quát lớn ra lệnh.

Ngựa hộ tống xe loan có khoảng chừng bảy tám con, đám thị vệ lập tức đuổi dồn chúng lên phía trước.

Mây trên trời bị gió thổi tan đi, lộ ra nửa vành trăng sáng vằng vặc. Vừa rồi bởi vì tránh tên mà tôi nhảy xuống khỏi ngựa, đang đưa mắt tìm một con khác để thay thế thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người sau lưng hoảng sợ la lên. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên thích khách không biết đã lẻn đến từ lúc nào, đang giao đấu cùng thị vệ bên cạnh loan giá. Còn ngự giả (người đánh xe cho vua chúa) thì bị đâm trúng ngực, đã gục xuống trước xe ngựa.

Tôi vội vàng chạy tới, đẩy ngự giả ra, ngồi lên xe kéo sợi dây cương quát to một tiếng, cầm roi hung hăng quất vào lưng ngựa. Hai con ngựa ngay tức khắc cất vó, cùng với bầy ngựa phía trước, chạy về hướng giao lộ hoàng cung.

Ngựa tuy không thể phòng vệ nhưng một khi tung vó lại không thể ngăn được, đám thích khách chặn ở giao lộ trước mặt lập tức toán loạn. Nhóm thị vệ đưa loan giá chạy về phía cung Thái Cực, nhưng chưa được bao lâu thì phía trước lại xuất hiện một đám thích khách khác. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai thị vệ cưỡi ngựa ở phía trước trúng tên ngã xuống đất.

Trong lòng tôi cả kinh, vội vàng đổi hướng, đánh xe chạy về phía ngược lại, vừa chạy vừa nhanh chóng đắn đo về lai lịch của đám thích khách này.

Tuần Thượng đã chết, đám vây cánh còn sót lại “vò mẻ không sợ sứt” tất nhiên là rất đáng hiềm nghi, nhưng nếu xét theo lộ tuyến bố trí mai phục của đám thích khách này thì tuyệt đối không phải là chuyện mà tàn binh có thể làm được. Lại lấy tình hình tranh đấu vừa rồi để đoán thì đám thích khách này có tổng cộng khoảng chừng mấy chục tên, mà chuyện vây bắt Tuần Thượng là mưu tính đã được dự trù từ lâu, ngay cả lũ tai mắt lão sắp xếp theo dõi bên cạnh Thái hậu cũng không thoát được một ai, vậy thì đám thích khách này xuất hiện từ đâu?

Suy nghĩ trong đầu tôi liên tục xoay chuyển. Mục đích của đám người này tất nhiên là nhắm vào tính mạng của Thái hậu và Đại trưởng công chúa, nếu như bọn họ chết thì người được lợi nhất trong chuyện này là ai?

Chiếc roi trong tay tôi không ngừng vung ra. Trong bóng đêm, tôi căng mắt nhìn cung điện như ẩn như hiện phía trước, trong lòng âm thầm tính toán.

Sau lưng mơ hồ có tiếng vó ngựa vọng tới, giống như là có người đang đuổi theo.

Tôi càng vung roi thúc ngựa chạy nhanh hơn, có điều xe loan vì được thiết kế cho đẹp mắt nên vô cùng nặng nề, cho dù là hai con ngựa kéo cũng không thể chạy nhanh hơn được là bao.

“Nghê Sinh.” – Tiếng Đại trưởng công chúa từ trong xe ngựa truyền ra, không ngừng run rẩy – “Chúng ta đang đi đâu?”

Tôi nói – “Công chúa và Thái hậu ngồi cho thật vững, che kín rèm xe lại, không được đi ra ngoài!”

Đại trưởng công chúa dẫu sao cũng tiếc mạng, vội vàng làm theo lời tôi nói, kéo rèm che kín khoang xe.

Tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng gần, có điều bị tiếng động của bánh xe làm nhiễu loạn khiến cho tôi chỉ có thể nghe ra tiếng vó của hai con ngựa.

Tôi dứt khoát không giục ngựa chạy nữa, đợi bọn chúng đến gần liền buông dây cương.

Ngựa tuy là súc vật nhưng thị lực vào ban đêm lại cực tốt. Hơn nữa những con ngựa được chọn để kéo xe loan cho Thái hậu còn đặc biệt quen thuộc với đường ngang lối dọc trong hoàng cung, chẳng cần có người điều khiển cũng có thể chạy được.

Roi đánh xe ngựa rất dài, đủ để bện thành một vòng. Tôi thắt chặt nút bện, dán người vào vách xe loan, bình tĩnh yên lặng chờ đợi. Sau vài phút, kẻ cưỡi ngựa đuổi theo sau kia cũng đuổi được đến nơi, hắn vừa mới ló đầu, tôi lập tức vung roi ra.

Hắn bất ngờ không kịp đề phòng, vội dùng tay bắt lấy. Tôi há có thể cho hắn cơ hội liền mượn lực kéo cả người hắn về phía xe loan, một tay cầm đoản đao chuẩn xác vung lên xoẹt qua cổ hắn.

Ngựa chạy quá nhanh, âm thanh của bánh xe át đi cả tiếng của tên thích khách.

“Nghê Sinh… Có phải có kẻ đang đuổi theo chúng ta không?” – Đại trưởng công chúa ở bên trong lên tiếng hỏi.

“Công chúa yên tâm, nô tỳ đã bỏ rơi hắn rồi.” – Tôi vừa đáp lời bà vừa dùng rèm xe lau sạch máu trên đoản đao.

Ở đằng sau vẫn còn một kẻ, tôi cố gắng ổn định lại tâm trạng. Đáng tiếc roi ngựa đã bị rơi mất cùng với tên thích khách vừa rồi, tôi chỉ đành dựa vào thanh đoản đao còn lại trong tay.

Đợi kẻ kia đuổi đến gần sát, tôi lại phân biệt tiếng vó ngựa, dường như đuổi theo không chỉ có một con.

Tôi cẩn thận lắng nghe, yên lặng đếm, một… hai!

Tôi chửi thầm trong lòng, đột nhiên trở nên lo lắng, vội vàng giục ngựa phi nhanh. Nhưng đã không còn kịp nữa, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Tôi đành cầm thanh đoản đao của mình lên, chỉ đợi kẻ đằng sau ló đầu ra là lập tức cho hắn một đòn phủ đầu.

Nhưng kẻ này hiển nhiên là đã rút ra được bài học từ đồng bọn, vô cùng cảnh giác. Hắn không cho tôi cơ hội bất ngờ tập kích, cũng không vội vàng áp sát mà chỉ đuổi theo sát nút phía sau, đợi đến khi nhìn thấy rõ tôi mới tiếp cận lại gần, vung đao ra.

Tôi không ngừng né tránh, kẻ nọ vung đao mấy lần nhưng chỉ chém hụt vào khoảng không.

Hắn cuối cùng cũng tức giận, dứt khoát dựng thẳng người lên, từ lưng ngựa nhảy sang xe loan, vung đao đâm thẳng vào mặt tôi.

Đáy lòng tôi cười lạnh, thứ tôi chờ đợi chính là thời khắc này.

Tôi lắc mình tránh lưỡi đao của hắn, đột nhiên siết chặt dây cương. Kẻ nọ chưa kịp đứng vững liền lảo đảo ngã xuống.

Tiếc là tên khốn này khá nhanh tay, bám được vào thành xe, sau rốt cũng không bị rơi thẳng xuống. Có điều động tĩnh lần này quá lớn, dọa đến Thái hậu cùng Đại trưởng công chúa ở trong xe, tôi nghe thấy tiếng hai người họ sợ hãi kêu to.

Tôi không cho hắn cơ hội đứng vững, lập tức vung đao phản kích. Kẻ này sức lực tuy khỏe nhưng kỹ xảo lại bình thường. Hắn cản đao của tôi, muốn phản áp lại nhưng tôi há lại để cho hắn được như ý, thừa dịp hắn áp sát lại, phía dưới lộ ra sơ hở liền lập tức nâng chân tàn nhẫn cho hắn một cú lên gối thật lực. Kẻ nọ nhất thời trợn to hai mắt, cho dù buổi đêm ánh sáng yếu ớt nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được cơn đau thốn cuồn cuộn bốc lên từ đỉnh đầu hắn.

Đúng lúc tôi đang định xuống tay một lần nữa thì chợt nghe thấy tiếng quát to – “Nghê Sinh!”

Tôi kinh ngạc, chẳng biết công tử đã đuổi đến từ lúc nào, đột ngột xuất hiện ở sau lưng tên thích khách. Hắn cũng từ lưng ngựa nhảy sang xe loan, muốn tóm lấy kẻ nọ đẩy ra nhưng không gian của chỗ ngồi đánh xe rất hẹp, hai người giao đấu chưa được bao lâu đã cùng ngã thẳng xuống khỏi xe ngựa.

“Công tử!” – Tôi vội vàng bò dậy, nắm lấy dây cương kéo ngựa lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” – Đại trưởng công chúa ở trong xe thất kinh hỏi.

Tôi không trả lời, đợi xe ngựa dừng hẳn liền nhảy thẳng xuống chạy về phía công tử.

Đợi đến khi tôi nhìn rõ tình hình thì cuộc chiến đã kết thúc. Tên thích khách nằm thẳng cẳng trên đất, ngực bị lưỡi đao xuyên qua, còn công tử thì đứng ở bên cạnh, thở hổn hển.

“Công tử!” – Tôi vội chạy đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã kéo lấy tay tôi.

“Nàng sao rồi? Có bị thương không?” – Hắn gấp gáp hỏi.

Tôi ngẩn người, lắc đầu.

Công tử dường như thở phào nhẹ nhõm.

“Công tử sao rồi?” – Tôi hỏi, đánh giá hắn từ đầu đến chân – “Tên kia không làm huynh bị thương chứ?”

“Không.” – Công tử đáp.

Tôi không tin, vừa rồi lúc hai người đánh nhau, tôi rõ ràng nhìn thấy tên kia dùng đao thọc vào bụng công tử. Nhưng khi tôi cẩn thận kiểm tra trên người hắn thì lại phát hiện không có vết thương nào, chỉ là trên áo giáp để lại một số vết đao đâm vào.

“Không cần kiểm tra.” – Công tử đẩy tay tôi ra, vẻ mặt kiêu ngạo – “Chỉ là một tên thích khách, há có thể làm ta bị thương được?”

Tôi không thèm để ý lời hắn, kiểm tra cả những chỗ khác nhưng ngoại trừ vài vết lấm lem do lăn lộn đánh nhau ở trên đất ra thì quả thật không có vết thương nào khác; trên khuôn mặt đang ngẩng cao tuy dính chút bùn nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến bộ dạng dương dương tự đắc của hắn.

Lòng tôi cuối cùng cũng yên tâm, nhìn hắn, không khỏi lộ ra nụ cười.

Công tử mở miệng, đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy chợt vang lên một trận huyên náo.

Lòng tôi lập tức cảnh giác, vội đưa mắt nhìn xung quanh. Người tới cầm theo đèn lồng, trang phục trên người cũng không phải là của thích khách mà là thị vệ của cung điện nằm cách đó không xa.

Công tử lập tức nói – “Đi ở đằng sau ta.” – Dứt lời liền cầm đao đi tới bên cạnh loan giá.

“Kẻ tới là ai?” – Hắn hỏi.

Người kia trả lời – “Ta là Đại trường thu(*) Tống Lục trong cung hoàng hậu! Kẻ tới là kẻ nào, lại dám xông vào cung cấm?”*_Đại trường thu (大长秋) là tước vị cao nhất của hoạn quanCông tử lộ ra vẻ kinh ngạc, đưa mắt quan sát xung quanh, tựa hồ như lúc này mới phát hiện ra sau một phen truy đuổi cuối cùng lại dừng trước cung của hoàng hậu.

“Ta là Vạn Thọ Đình hầu Hoàn Tích.” – Công tử cất cao giọng nói – “Vừa rồi Thái hậu và Đại trưởng công chúa gặp phải hành thích trong cung, ta hộ tống xa giá đến đây. Các ngươi mau đi báo cho tướng quân nội điện tới bảo vệ Thái hậu và Đại trưởng công chúa!”

“Thái hậu và Đại trưởng công chúa ư?” – Tống Lục cả kinh, vội vã nhìn về phía xe loan.

Lúc này, tôi vén rèm xe lên, Đại trưởng công chúa dìu Thái hậu, từ trên xe bước xuống.

Trông dáng vẻ cả hai đều có phần chật vật, có lẽ là do cuộc truy đuổi vừa rồi, thiết nghĩ đã rất lâu rồi Đại trưởng công chúa và Thái hậu chưa từng trải qua chuyện gì như vậy.

Tống Lục thấy Thái hậu và Đại trưởng công chúa thì vội vàng cùng đám cung tỳ hành lễ, phủ phục trên đất.

Khuôn mặt Đại trưởng công chúa có hơi tái nhợt nhưng vẫn cố tự trấn định.

“Đêm nay trong cung gió mây vần vũ, thay đổi bất ngờ, ta theo Thái hậu di giá đến đây, không biết Hoàng hậu đang ở đâu?” – Bà nói.

Tống Lục vội nói – “Bẩm Thái hậu và Đại trưởng công chúa, Hoàng hậu đang ở trong cung ạ.”

Hắn vừa dứt lời, cửa cung liền mở rộng, nghi trượng trang nghiêm. Hoàng hậu từ bên trong đi ra, trông thấy Thái hậu cùng Đại trưởng công chúa liền vội vã đi nhanh tới, quỳ xuống hành lễ – “Thiếp muôn lần đáng chết, không biết Thái hậu gặp phải kẻ gian hành thích, hộ giá chậm trễ, xin Thái hậu giáng tội!”

Thái hậu đã vô cùng mệt mỏi, nhìn Hoàng hậu nói – “Thôi, thôi, chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió một trận. Tướng quân nội điện ở đâu? Mau mau lệnh cho người tới tra xét thích khách trong nội cung, tuyệt đối không thể để lại xảy ra chuyện nữa.”

Hoàng hậu vội nói – “Thiếp vừa nghe được tin liền lập tức sai người triệu chư vệ trong điện đến. Có điều vì chuyện của Thái tử cho nên e rằng nhất thời khó mà…”

“Chuyện của Thái tử?” – Thái hậu cùng Đại trưởng công chúa nhìn nhau, gấp gáp hỏi – “Thái tử xảy ra chuyện gì?”

Hoàng hậu chợt lộ ra vẻ đau đớn khôn cùng, nức nở không dứt.

“Thái hậu, công chúa…” – Hoàng hậu giàn giụa nước mắt, lấy khăn tay che mặt – “Thiếp vừa mới nhận được tin, Thái tử đã hoăng thệ trước Tư Mã Môn rồi!”Đại trưởng công chúa quả không hổ là người nhiều năm lăn lộn trong chốn cung cấm, kết cục của Thái tử, bà đoán chẳng sai chút nào.

Mặc dù Hoàng hậu khóc lóc thảm thương, Thái hậu và Đại trưởng công chúa cũng không ngừng rơi lệ, nội thị cung nhân xung quanh không khỏi đau buồn than thở nhưng sau khi nghe được tin tức này, người kinh hãi nhất lại là công tử.

Sau khi hắn đưa Thái hậu cùng Đại trưởng công chúa về cung Thái Cực liền lập tức cưỡi ngựa đến Tư Mã Môn, không nghỉ ngơi một khắc nào.

Lúc Tuần Lượng và Thái tử tấn công, có lẽ đã dùng đến hỏa công, bởi vì phía trên điện các ở Tư Mã Môn còn đang bốc khói, hơn phân nửa bị thiêu hủy hoàn toàn.

Tuần Thượng và Thái tử không còn, chiến sự ở nội cung không cần dập cũng tự tắt. Lúc công tử chạy đến nơi chỉ nhìn thấy cửa thành đã mở, tướng quân đang chỉ huy binh sĩ Bắc quân dọn dẹp thi thể cùng tàn dư do cuộc chiến để lại, chỗ nào cũng toàn là mùi vị khó ngửi.

Bất ngờ, tôi nhìn thấy Hoàn Tương.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn binh sĩ bận rộn khiêng vác đủ dạng thi thể, khăn lụa che ở trước mũi, mặt đầy vẻ chán ghét.

Thấy công tử đi tới, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Huynh chạy đi đâu vậy?” – Hoàn Tương đánh giá công tử, cười cười – “Ta không nhìn thấy huynh ở điện Khánh Thành, cũng không nghe thấy huynh chạy tới Tư Mã Môn, nhưng sao lại nhìn giống như vừa cùng kẻ khác đấu một trận ác liệt thế kia?”

Công tử không nói nhảm với hắn, trầm giọng hỏi – “Thái tử hoăng rồi ư?”

Hoàn Tương hất đầu, ý bảo công tử nhìn đám phản quân bị bắt túm tụm lại một chỗ cạnh cửa thành, không khỏi châm chọc – “Nếu như Thái tử không hoăng thì bọn chúng sao còn tính mạng mà đứng ở kia? Huynh không biết đâu, Thái tử giống như bị điên vậy, thế mà lại ra lệnh cho bọn chúng nếu như không chiếm được phần thắng thì phải tự vẫn.”

Công tử không tiếp lời, lại hỏi – “Thái tử đang ở đâu?”

“Ở bên kia, huynh muốn nhìn sao?”

Công tử gật đầu.

Hoàn Tương không nhiều lời, dẫn hắn tới chỗ đặt xác của Thái tử.

Trong Tư Mã Môn có một gian sương phòng, lúc này được thắp đèn sáng trưng, thi thể của Thái tử được đặt nằm ngang trên tháp, phía trên phủ một tấm vải trắng.

Hoàn Tương chào hỏi thủ vệ túc trực bên linh sàng. Công tử đi vào, phút chốc sau liền lật một góc vải trắng lên.

Khuôn mặt Thái tử ảm đạm, hai mắt nhắm chặt, huyết sắc đã mất hết, sớm không còn nhìn ra dáng vẻ ngông cuồng ngày xưa.

Công tử chăm chú nhìn một hồi, lại dời mắt về phía thân thể bên dưới.

“Bụng bị trúng tên.” – Hoàn Tương nói – “Ngay tại nửa canh giờ trước, lúc được người phát giác ra thì đã không còn hơi thở nữa rồi. Sau đó, quân của Đông Cung cùng phản quân của Tuần Lượng tự tan rã. Tuần Lượng bị loạn quân giết chết, lúc chết cực kỳ khó coi.”

Công tử nói – “Có biết Thái tử hoăng như thế nào không?”

Hoàn Tương nói – “Đã thẩm vấn qua tùy tùng của Thái tử, chỉ thấy khai là bị trúng tên, còn mũi tên từ đâu bay đến thì không biết. Có điều lúc kịch chiến, Tạ Uẩn xác thực là từng lệnh cho quân sĩ phóng tên.”

Công tử trầm ngâm nói – “Nói như vậy tức là đến đệ cũng không rõ.”

Hoàn Tương gật đầu – “Đúng vậy.”

Công tử không nói gì nữa. Trước đêm nay, hắn và Thẩm Xung đều cho rằng Thái tử nhiều nhất là bị giam lỏng hoặc phế truất chứ không phải là bỏ mình ở cung thành đêm nay.

Công tử yên lặng chốc lát, phủ lại tấm vải trắng, đoan chính hành lễ với Thái tử rồi đi ra khỏi sương phòng.

“Huynh vẫn chưa kể là vừa rồi đi đâu?” – Hoàn Tương đi theo phía sau, hỏi.

Công tử cũng không giấu giếm, đem chuyện Thái hậu gặp hành thích kể lại ngắn gọn.

Vẻ ung dung trên mặt Hoàn Tương biến mất, thay bằng vẻ kinh ngạc, đầu mày cau chặt.

“Thích khách từ đâu tới, huynh có biết không?” – Hắn hỏi.

Công tử lắc đầu – “Chuyện này đã giao cho tướng quân nội điện, sau đấy ta đã đưa Thái hậu cùng mẫu thân trở về cung Thái Cực rồi.”

Hoàn Tương khẽ gật đầu, nói – “Đêm nay trong cung nhiều chuyện, nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất chính là cung Thái Cực, trước khi tra rõ mọi chuyện thì đó đúng là nơi an ổn nhất.”

Công tử đang định trả lời thì phía thành lâu chợt truyền tới tiếng quát mắng, đưa mắt nhìn qua thì thấy một người mặc khôi giáp đứng ở trên thành, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, cho dù cách một khoảng xa cũng có thể nhìn thấy ánh sáng loang loáng phản chiếu trên khôi giáp sáng bóng.

Đợi đến khi thấy rõ mặt người kia, tôi và công tử cùng lấy làm kinh hãi.

“Đó là Bình Nguyên vương ư?” – Công tử hỏi Hoàn Tương.

“Đúng vậy.” – Khóe miệng Hoàn Tương cong lên – “Thế nào? Huynh cũng lần đầu thấy ngài ta bừng bừng sức sống như vậy có đúng không?”