Đàn Lang

Chương 45: Giải nguy (Thượng)



Chuyển ngữ: Gà Say Sữa

Động tĩnh ở phủ Tuần quá lớn, quá trăm trượng vẫn còn nghe thấy âm thanh hỗn loạn. Đường phố tối đen, cho dù có kẻ lớn gan chạy đến nghe ngóng tình hình, nhìn thấy cảnh tượng binh lính như vậy cũng bị dọa cho mất dạng.

Bọn tôi đi đường vòng, xuyên qua rất nhiều con đường mới đến được chỗ bờ sông bên ngoài thành. Đây là điểm hẹn mà bọn tôi đã chọn từ trước, xung quanh tĩnh lặng không một bóng người. Tất cả nhanh chóng cởi y phục trên người xuống, gom lại thành một đống.

Phục Cợ bị bịt chặt mắt, trong miệng nhét vải, ngồi co quắp ở dưới đất không nhúc nhích, tựa như phó mặc thân mình cho số mệnh.

Tôi nhìn về phía Tào Lân, thấy huynh ấy châm lửa lên đống y phục sau đấy quay đầu lại nói với tôi – “Muội theo bọn họ về trước đi.”

“Huynh thì sao?” – Tôi hỏi.

Tào Lân liếc nhìn Phục Cơ, nói – “Ta còn chuyện phải xử lý.”

Tôi do dự một chút, hạ giọng nói – “Nàng ta không thấy rõ mặt mũi chúng ta, dọc đường đi cũng bị bịt mắt, huynh đâu nhất thiết…”

“Ta biết.” – Thần sắc Tào Lân vô cùng bình tĩnh, ngắt lời tôi – “Ta tự có tính toán, việc này không thể chờ lâu, mọi người mau đi đi.”

Thấy Tào Lân khăng khăng như vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa, chỉ liếc nhìn Phục Cơ một cái rồi cùng tất cả rời đi.

Lúc trở lại ngõ Cây Hòe, Tào thúc vẫn còn chưa thấy trở về, tôi đành bảo bọn họ hạ rương xuống, kiểm tra thêm một lần nữa.

Chẳng bao lâu sau, Tào Lân cũng trở về, trên người không có lấy một chút dơ bẩn.

Tôi đang muốn hỏi huynh ấy đã xử trí Phục Cơ thế nào thì bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng động, hóa ra là Tào thúc đã quay về.

Cũng giống như bọn tôi, trên người Tào thúc sạch sẽ như chưa từng bước chân ra khỏi cửa. Những người đi theo thúc ấy lại không thấy quay về một ai, ngoài cửa trống không, không một bóng người.

“Đây chính là bộ sách ấy sao?” – Tào thúc nhìn thấy mấy chiếc rương đặt trên mặt đất, bước tới hỏi.

Tôi đáp – “Đúng vậy.”

Ông mở hai cái rương ra, cầm lấy sách ở bên trong lật xem một chút, lát sau liền cười lắc đầu.



“Năm đó ta thấy tiên sinh đọc chúng liền cảm thấy những quyển sách này là thiên thư, hiện tại xem ra quả đúng như vậy.” – Dứt lời, ông thở dài một tiếng, cảm khái nói – “Khi ấy ta đi theo tiên sinh, trong hành trang của ngài ấy chứa nhiều nhất chính là những quyển sách này, cho dù có khó khăn thế nào cũng chưa từng vất đi, hôm nay thấy lại vật cũ nhưng người thì đã khuất rồi.” – Dứt lời, mắt ông đã đỏ ửng

Tôi cũng vô cùng bùi ngùi. Sau khi chuyện của tộc thúc xảy ra, điều khiến tôi hổ thẹn nhất kỳ thực không phải là chuyện rơi vào nô tịch hay là đánh mất điền trạch của tổ phụ mà chính là không thể tìm thấy tung tích của Vô Danh Thư. Nô tịch cùng điền trạch đều có thể dùng tiền để chuộc về, nhưng Vô Danh Thư thì không thể. Nếu như bọn họ làm thất lạc chúng, tôi nghĩ tôi sẽ tự trách cả đời, sau này xuống dưới suối vàng cũng không còn mặt mũi mà đi gặp tổ phụ.

May mắn là hôm nay chúng vẫn hoàn chỉnh đặt ở trước mặt tôi, không cần phải lo lắng nữa.

Tào thúc nói với tôi – “Nghê Sinh, ngày mai ta và A Lân sẽ lập tức rời khỏi Lạc Dương.”

Tôi kinh ngạc không thôi.

“Ngày mai sao?” – Tôi hỏi.

Tào thúc gật đầu nói – “Bọn ta có chút chuyện quan trọng phải làm, phải tới Kinh Châu một chuyến.”

Tôi nhìn ông – “Là chuyện quan trọng gì vậy?”

Tào thúc mỉm cười – “Tất nhiên không phải là chuyện xấu gì, sau này con sẽ biết thôi.”

Ông đã nói như vậy, tôi cũng không tiện hỏi thêm, giây lát sau nhìn về phía Tào Lân.

Tào Lân đã khôi phục lại vẻ tươi cười thường ngày.

“Nghê Sinh,” – Tào Lân nói – “Phụ thân đã mua lại căn trạch viện này, ngày sau nếu như muội phạm phải chuyện rắc rối gì hoặc bỏ trốn khỏi phủ Hoàn thì có thể trú tạm ở đây.”

Tôi hừ mũi, không thèm để ý đến huynh ấy.

Tào thúc nhìn ra bên ngoài, nói – “Nghê Sinh, hiện giờ đã gần sáng rồi, phía bên phủ Hoàn thì thế nào?”

Tôi hơi sững người, chợt nhớ ra là mình đã ra ngoài rất lâu, chuyện ở trong cung ước chừng cũng đã sắp kết thúc, không biết lúc công tử về phủ liệu có đi tìm tôi hay không?

Việc này không thể chậm thêm được nữa, tôi lập tức tạm biệt với Tào thúc và Tào Lân, lại mượn một con ngựa, vội vã rời đi.

Lúc tôi trở lại phủ Hoàn, phía chân trời đã hiện lên ánh sáng bàng bạc.

Gió mai lành lạnh vờn ngang mặt, mang theo mùi khói lửa nhàn nhạt.

May mà lúc tôi trở về, công tử còn chưa quay về phủ. Tôi vừa đi vào trong viện liền đụng phải Lâm Huân.

Tôi biết trước đó hắn đi theo công tử ra ngoài iền vội hỏi – “Ngươi có biết công tử đâu không?”

Lâm Huân nói – “Công tử đang ở phủ Hoài Âm Hầu.”

Tôi kinh ngạc – “Sao công tử lại ở phủ Hoài Âm Hầu?”

“Ngươi không biết à?” – Lâm Huân nói – “Biếu công tử bảo vệ Hoàng thái tôn ở Đông Cung, bị dư đảng của Tuần thị làm trọng thương, đã được đưa về phủ hầu rồi.”Tôi hy vọng những gì Lâm Huân nói chỉ là nói quá lên, nhưng khi tôi chạy đến phủ Hoài Âm Hầu thì phát hiện ra chuyện này không giả một chút nào.

Thẩm Xung vẫn luôn ở lại Đông Cung, sau khi Thái tử dẫn binh ra ngoài thì chàng túc trực bảo vệ bên cạnh Hoàng thái tôn. Sau khi tin tức Thái tử hoăng thệ truyền về Đông Cung, trong cung lập tức trở nên cực kỳ hỗn hoạn. Thẩm Xung muốn hộ tống Thái tử phi cùng Hoàng thái tôn đến chỗ an toàn tạm lánh thì đột nhiên một tên nội thị rút đao ra xông tới. May mà Thẩm Xung nhanh tay lẹ mắt, cố gắng ngăn cản, giết chết tên nội thị, nhưng bản thân chàng thì lại không kịp đề phòng, bị một đao đâm trúng bụng.

Thương thế của Thẩm Xung quá nặng, lúc đưa về phủ hầu thì đã bất tỉnh nhân sự.

Phủ Hoài Âm Hầu loạn hết cả lên, trong viện của Thẩm Xung, một đám phó tỳ bận rộn quáng quàng. Tôi thấy một người lúc bưng chậu đi ra, bên trong toàn là máu đỏ lòm, nhìn mà giật cả mình.

Tôi không được vào bên trong mà chỉ có thể nhìn lén qua khe cửa sổ.

Thẩm Xung nằm bất động ở trên giường, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt. Trong phòng có một vài người đang đứng, ở gần giường nhất là cận thị cùng Thái y đang thấp giọng giải thích tình hình cho Thẩm Diên, thần sắc ai nấy đều tỏ ra nặng nề. Công tử cũng ở bên trong nhưng hắn đứng đưa lưng về phía cửa nên không thể nhìn rõ mặt.

Trong viện có không ít phó tỳ tụ tập dưới mái hiên, mặt mũi lộ ra vẻ lo lắng. Bình thường chàng luôn khoan dung với người dưới, bây giờ thấy tình hình như vậy, có mấy người còn không nhịn được mà khóc nức lên.

Huệ Phong đứng ngoài cửa, nhìn thấy tôi liền khóc như mưa – “Nghê Sinh, vừa rồi ta nghe thái y nói, công tử e rằng khó mà qua khỏi.”

Tôi hỏi nàng ấy có biết bị thương ở chỗ nào không, vết thương bao sâu, nhưng Huệ Phong ấp úng không trả lời được, chỉ nói vết thương kia rất đáng sợ, thái y nói có thể tổn thương đến nội tạng.

Tôi trầm ngâm, đang nghĩ xem nên làm thế nào để vào nhìn Thẩm Xung một cái thì chợt thấy công tử đi ra.

Trên mặt hắn mang vẻ tư lự, giơ tay nhấc chân không lộ ra chút mỏi mệt nào, cước bộ rất vội, lúc đi qua hành lang, hắn chợt nhìn thấy tôi.

“Sao nàng lại tới đây?” – Công tử hỏi.

Tôi nói – “Ta thấy công tử vẫn chưa về phủ, trong lòng không yên, vừa hay gặp được Lâm Huân, là hắn báo cho ta biết chuyện này.”

Công tử nghe vậy, ánh mắt liền hòa hoãn lại.

Tôi hỏi – “Biểu công tử thế nào rồi?”

Đầu mày hắn lại cau lại, trầm giọng nói – “Chỉ e không ổn.”

Lòng tôi chợt nặng trĩu. Công tử vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Xung, lại chứng kiến toàn bộ quá trình xử lý của thái y, nếu hắn đã nói như vậy thì chắc chắn là không thể sai được.

Công tử nhìn tôi nói – “Nàng quay về nghỉ ngơi đi, nói với trong nhà là ta ở bên này. Nàng không cần phải lo lắng.”

Với tình hình hiện tại, tôi tất nhiên sẽ không quay về.

“Trong phủ đã biết tin rồi, công tử vẫn còn ở đây, sao ta có thể quay về nghỉ ngơi được.” – Tôi nói.

Công tử còn đang định nói thêm thì lúc này ở bên ngoài chợt truyền đến âm thanh người tới, là Đại Trưởng công chúa cùng Hoàn Túc, còn có cả mẫu thân của Hoàn Tương, Xương Ấp Hầu phu nhân Vương thị.

Cả ba đều mang dáng vẻ mệt mỏi, Đại Trưởng công chúa lập tức hỏi người ra đón là Dương thị – “Hiện tại thế nào rồi?”

Dương thị lau nước mắt nói – “Máu đã cầm rồi nhưng vết thương quá sâu, thái y nói là đã cố hết sức rồi, chỉ đành phải xem vận khí của chính thằng bé thôi. Nếu như không thể tỉnh lại thì…” – Dương thị nói đến đây thì không nhịn được che miệng nghẹn ngào.

Đại Trưởng công chúa gật đầu, cùng Dương thị bước vào bên trong, sau khi nhìn rõ thương thế của Thẩm Xung thì thần sắc cũng ngưng trọng.

“Thái hậu nghe tin Dật Chi xảy ra chuyện thì vô cùng lo lắng, nhưng trong cung lúc này… hai người cũng biết rồi đấy! Thái hậu không thể xuất cung liền sai ta gấp rút tới đây.” – Hoàn Túc nói với Thẩm Diên.

Thẩm Diên giờ đã chẳng còn vẻ khôn khéo như ngày thường, thở dài một hơi, mặt mũi tiều tụy.

Vương thị an ủi – “Quân hầu và phu nhân vẫn nên nghĩ thoáng ra một chút. Nhớ năm đó, Nguyên Sơ cũng từng gặp bất trắc, tính mạng chỉ như mành treo chuông, sau đó chẳng phải cũng gặp dữ hóa lành đấy thôi.”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Thẩm Diên chợt dao động.

“Ta nhớ năm đó, lúc Nguyên Sơ bệnh nặng, trong phủ từng tìm cho Nguyên Sơ một người chặn tai ương.” – Thẩm Diên nói với Đại Trưởng công chúa.

Tôi hơi sững người lại.

Công tử cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đại Trưởng công chúa liếc nhìn tôi rồi nói – “Đúng thì đúng, nhưng cần phải có phương sĩ bấm tính sinh thần, mà phương sĩ kia…”

Thẩm Diên lập tức nói – “Phương sĩ kia tìm sau cũng không muộn. Ta nhớ Dật Chi và Nguyên Sơ tuy không cùng tuổi nhưng nhưng giờ sinh bát tự lại tương đồng nhau. Người có thể giải nạn cho Nguyên Sơ có lẽ cũng có thể cản tai ương thay cho Dật Chi.” – Ông ta dứt lời, giọng đã nghẹn lại – “Công chúa, kẻ hèn này chỉ có duy nhất một đứa con trai là Dật Chi. Nếu nó đi rồi, ta làm sao còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông…”

Chẳng chờ Thẩm Diên khóc xong, Đại Trưởng công chúa đã vội nói – “Cứ theo ý của quân hầu vậy.” – Dứt lời, ánh mắt của bà liền chiếu vào người tôi.

“Nghê Sinh, ngươi hãy ở lại trong phòng của biểu công tử, tận tâm hầu hạ.” – Đại Trưởng công chúa dặn dò nói.

Mặc dù tôi cảm thấy Hoài Âm Hầu cũng ngu xuẩn chẳng kém gì phu phụ Đại Trưởng công chúa năm đó nhưng ngược lại, vừa đúng với mong muốn của tôi.

Tôi thi lễ, nói – “Nô tỳ tuân lệnh.” – Dứt lời liền đi vào trong phòng.Chuyện ở trong cung có lẽ còn chưa dẹp yên, Đại Trưởng công chúa sau khi thăm Thẩm Xung xong liền vội vã rời đi, trở về cung phục mệnh với Thái hậu.

Còn tôi, sau một hồi dày vò, cuối cùng cũng được nhìn rõ tình hình của chàng.

Thẩm Xung nằm ở trên giường, sắc mặt còn tệ hơn cả lúc nãy, mặc dù tái nhợt đến gần như không còn huyết sắc nhưng trán lại nóng đến phỏng tay.

Tôi lật chăn cùng băng gạc lên, kiểm tra vết thương một chút. Thái y quả không hổ là thái y, ngoại thương được xử lý vô cùng cẩn thận, vết thương đã được khâu lại, ngoài miệng chỉ còn rỉ ra một chút máu, có thể thoa thêm thuốc trị thương.

Lòng tôi thầm than thở, đúng là trời ganh với hồng nhan!

“Thế nào?” – Thẩm Diên thấy tôi kiểm tra xong, liền hỏi.

Tôi nói – “Nô tỳ không biết y thuật, chỉ có thể kiểm tra sơ qua, đợi thần linh ban cho phù hộ.”

Trên mặt Thẩm Diên lộ ra vẻ thất vọng.

Tôi nói – “Ngăn tai giải nạn kỵ nhất là nhân khí hỗn loạn, quân hầu và phu nhân đã vất vả cả đêm rồi, có thể tạm về nghỉ ngơi trước.”

Thẩm Diên và Dương thị đều lộ ra vẻ do dự.

Dương thị nói – “Nhưng Dật Chi…”

“Quân hầu và phu nhân vừa rồi đã phó thác biểu công tử cho thiên mệnh, đã là tận sức rồi, có nán lại lâu hơn cũng không giải quyết được chuyện gì, chằng bằng quay về điều dưỡng lại tinh thần, đợi kết quả về sau.” – Tôi nói.

Thẩm Diên và Dương thị cùng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy cũng có lý, sau khi dặn dò người hầu chăm sóc cẩn thận liền quay trở về phòng.

Tôi tiếp tục vô cùng ôn hòa, lấy cùng một lý do khuyên những người hầu khác ở trong phòng cũng đi nghỉ ngơi. Sau khi người hầu đi hết, tôi mới phát hiện ra, vẫn còn một người đang ngồi ở một góc tháp, là công tử.

“Sao công tử vẫn còn chưa đi nghỉ?” – Tôi hỏi.

Hắn nhàn nhạt nói – “Ta không mệt.”

Tôi nhìn quầng thâm mờ mờ bên dưới mí mắt công tử liền biết hắn đang nói dối. Đêm qua, hắn bởi vì chuyện ở trong cung mà thức trắng cả đêm, sau đó nghe được tin Thẩm Xung bị thương liền vội vã chạy đến, lại chờ đến tận bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi được chút nào.

“Công tử,” – Tôi nói – “Thái tử quả thật đã hoăng rồi sao?”

Công tử dường như cũng không ngờ tôi sẽ hỏi chuyện này, hơi tỏ vẻ kinh ngạc, gật đầu – “Ừ.”

Tôi nói – “Nguyên nhân do đâu, công tử đã hỏi rõ ràng chưa?”

Công tử nói – “Chưa. Lúc ta chạy đến nơi thì thi thể đã ngổn ngang khắp chốn, Tuần Lựợng đầu lìa khỏi xác, Tạ Uẩn cũng bởi vì cái chết của Thái tử mà chịu giam giữ.”

Tôi cùng không lấy làm ngạc nhiên.

Hoàng hậu động thủ qua nhiên nhanh nhẹn, sạch sẽ, e rằng ngay cả tên nội thị ra tay với Hoàng thái tôn cũng không thể tra ra can hệ với bà ta.

“Nghê Sinh.” – Vẻ mặt công tử có chút không yên – “Hôm qua Dật Chi đến, có hỏi ta đối sách, là ta chỉ huynh ấy bảo vệ Hoàng thái tôn, không ngờ…”

“Công tử không hề làm sai.” – Tôi ngắt lời hắn – “Hành động lần này của biểu công tử cũng không có gì để khiển trách.”

Tôi biết công tử vẫn còn áy náy, lại hỏi – “Vậy Hoàng thái tôn hiện giờ thế nào rồi?”

Công tử nói – “Ta không biết.”

Tôi cổ vũ nói – “Không bằng công tử đi tra hỏi chuyện này trước đi.”

Công tử ngẩn ra.

Tôi nói – “Công tử thử nghĩ xem, tâm nguyện lớn nhất của biểu công tử hiện giờ là gì? Nếu như ngài ấy tỉnh lại thì sẽ muốn biết chuyện gì nhất?”

Ánh mắt công tử ngưng lại, nhìn về phía Thẩm Xung – “Nhưng…”

“Biểu công tử đã có ta trông nom, công tử có thể yên tâm.” – Tôi nói.

Công tử trầm ngâm chốc lát, hít sâu một hơi nói – “Nàng nói rất đúng, bây giờ ta sẽ đi truy xét.” – Dứt lời hắn liền đứng dậy rời đi.

Ngay lúc công tử chuẩn bị bước ra ngoài, tôi chợt nghĩ tới một chuyện liền vội vàng gọi hắn lại.

“Công tử, chuyện truy xét liên quan đến Thái tử và Hoàng thái tôn này, bất luận thế nào cũng không thể để lộ ra ngoài.” – Tôi dặn dò.

Công tử nhìn tôi, thần sắc khẽ biến.

“Vì sao?” – Ánh mắt hắn nóng rực – “Nàng đã nghe ngóng được chuyện gì?”

Tôi lắc đầu – “Chẳng qua ta cảm thấy Thái tử hoăng cùng loạn quân là sự quan trọng đại, công tử phải cẩn thận mới được.”

Công tử trầm ngâm, lát sau mới nói – “Ta hiểu rồi.”

“Nghê Sinh,” – Hắn đang định đi, chợt quay đầu lại nói – “Ta để lại người ở bên ngoài cửa, nếu nàng cảm thấy không khỏe thì phải lập tức sai người đến báo cho ta biết.”

Tôi ngẩn người, cảm thấy hơi buồn cười. Bình thường công tử luôn tỏ ra không mấy kiên nhẫn với mấy chuyện cúng thần bái phật, cho dù là sau cái lần ứng nghiệm ở ải Già Hồ thì hắn cũng chẳng thay đổi ý kiến nhưng bây giờ lại quay ra lo lắng chuyện tôi vì ngăn cản tai kiếp cho Thẩm Xung mà mất mạng.

“Nhưng mà nếu không có ta ở đây phù trợ thì biểu công tử phải làm sao?” – Tôi cố ý hỏi.

Lời này có vẻ như đã chọt trúng tâm sự của công tử, hắn cau mày.

Tôi nhìn dáng vẻ rối rắm của hắn, không nỡ trêu ghẹo thêm nữa liền nói – “Công tử yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.”

Công tử dường như không mấy tin tưởng – “Sao nàng chắc được?”

Tôi nói – “Sinh thần bát tự của ta và công tử tương hợp như vậy mà còn không chết, sao có thể vì biểu công tử mà gặp bất trắc được?”

Công tử ngẫm nghĩ một lát, dường như cảm thấy có lý, vẻ tư lự cuối cùng cũng hòa hoãn lại.

“Đã vậy, Dật Chi giao phó lại cho nàng.” – Hắn nói.

Tôi gật đầu, mỉm cười – “Công tử yên tâm.”

Công tử chăm chú nhìn tôi giây lát, cuối cùng cũng rời đi.