[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 12



“Chị…Chị đừng có mà ngậm máu phun người, từ khi nào mà em với Mạnh Thư Hành lại là một đôi được chứ?” Cố Vũ Đình nóng nảy, cô ta không ngờ đột nhiên Cố Vãn lại sử dụng thủ đoạn như vậy, lại dám dùng dáng vẻ tủi thân đáng thương để nói ra chuyện của cô ta với Mạnh Thư Hành.

“Em gái Vũ Đình nói như vậy chẳng lẽ là em không thích Mạnh Thư Hành sao?” Cố Vãn khóc sướt mướt nhìn Cố Vũ Đình.

“Em…” Ngay lúc đó, Cố Vũ Đình cảm thấy do dự vì nếu như chuyện cô ta thừa nhận mình không thích Mạnh Thư Hành để cho Mạnh Thư Hành biết thì chẳng lẽ anh sẽ không có ý nghĩ gì sao.

“Vậy là thích rồi.” Cố Vãn nắm ngay lấy váy của mình rồi nói với vẻ vô cùng đau lòng: “Em gái Vũ Đình, cho dù em và mẹ có không thích chị như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn là em gái của chị. Cho dù em không có cùng huyết thống với chị nhưng chỉ cần cả đời này em là con gái của nhà họ Cố thì em vẫn chính là em gái của chị. Một nét bút thì không thể viết ra hai chữ Cố được nên chỉ cần là thứ em muốn thì chị tặng cho em không được hay sao? Em cần gì phải lén lút…”

Tuy Cố Vãn không nói hết những lời này nhưng cô nhìn về phía Cố Hải Sơn nói: “Thưa cha, con gái quyết định không muốn lấy Mạnh Thư Hành làm chồng nữa, cha để cho em gái Vũ Đình đi!”

Mặc dù nói vậy nhưng nước mắt của cô rơi xuống lại càng nhiều hơn, trông cô tủi thân đến mức như thể không muốn để cho chồng chưa cưới ra ngoài.

Chưởng quầy già đứng ở phía sau không nhịn được nói chuyện giúp Cố Vãn: “Thưa ông chủ, tối hôm qua cô cả và cô hai đi cùng nhau, lúc đó tôi mang hòm thuốc về phủ nên gặp cô cả và cô hai đi ra cửa. Thế nhưng khi tôi vừa mới quay trở lại hiệu thuốc thì thấy cô cả loạng choạng đi vào, trên đầu đầy máu ngã xuống trước mặt tôi nên tôi đã vội chạy ngay vào trong hiệu thuốc để gọi bác sĩ nữ ra xem vết thương cho cô cả. Cô cả ngủ mê man đến nửa đêm mới tỉnh lại, sau đó thì bắt đầu sốt cao nên tôi vẫn luôn rất lo lắng cho thân thể của cô cả, tuy nhiên vì sợ làm phiền ông chủ vào đêm khuya nên tôi mới không đến phủ nói một tiếng. Có điều cô cả đã bị dày vò cả đêm ở hiệu thuốc Đông Y mà lần này tới đây lại còn bị…"

Chưởng quầy già còn chưa nói xong, ông ấy còn nói tiếp với khổ sở: “Cô cả vừa mới sinh ra đã phải lưu lạc ở nông thôn, vất vả lắm mới trở lại được nhà họ Cố thì hay bị người ta bắt nạt vì tính tình hiền lành và thiện lương. Nếu như không chịu cơn uất ức lớn như vậy thì làm sao mà phải nói như thế?”

Tuy chưởng quầy già không làm theo như Cố Vãn nói mà ông ấy còn có ngôn từ còn xác thực hơn cả Cố Vãn.

Nhất thời Cố Hải Sơn có chút xấu hổ, ngay cả người chưởng quầy trong nhà cũng cảm thấy Cố Vãn quá oan ức, vậy mà ông ta còn quở trách cô, chẳng lẽ ông ta thật sự sai rồi sao?

Thực ra, mấy năm nay ông ta thấy quả thực tính cách của con gái lớn rất dịu dàng, hơn nữa trong lòng ông ta cũng hiểu rõ Khương Thư Mỹ không đối xử tốt với Cố Vãn như Cố Vũ Đình là bởi cô không lớn lên bên cạnh bà ấy. Nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng là ông ta và Khương Thư Mỹ là người đưa Cố Vãn tới thế giới này cho nên không phải là không có cha mẹ mà chỉ có con gái không được lòng cha mẹ mà thôi.

Hơn nữa dù sao thì con gái cũng sắp lập gia đình cho nên để người trong nhà gặp nhau cũng không có gì sai…

Có điều Cố Vãn thật sự bị bắt nạt đến mức không thể chịu nổi được nữa sao?

“Vũ Đình, chị con nói thật sao? Chẳng lẽ con có ý với anh rể tương lai thật ư?” Giọng điệu của Cố Hải Sơn lạnh lùng nhìn về phía Cố Vũ Đình.

Trái tim của Cố Vãn như bị đâm nhẹ.

Anh rể?

…Thì ra là cha không muốn thay đổi cô dâu của Mạnh Thư Hành từ cô thành Cố Vũ Đình.

Cố Vũ Đình cảm thấy khó xử, cô ta nên nói là “có” hay “không có” đây?

Khương Thư Mỹ vội vàng tiếp lời: “Ông ơi, sao Vũ Đình có thể thích Mạnh Thư Hành được chứ! Trong lòng tôi là rõ nhất...Người mà Vũ Đình luôn thích đó chính là cậu ba của nhà họ Hoắc.”