Đắng Lòng

Chương 129: Mỗi Lần Nhắc Đến Mẹ Đều Khóc



Ngày hôm sau, mặt trời chói trang lên tới đỉnh đầu, Thanh Mộc Đào vẫn còn loay hoay ở trong vườn hoa. Hai tuần cô đi làm không có thời gian chăm sóc, mấy luống hoa của cô đã mọc cỏ dại um tùm. Mất vài tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong, Thanh Mộc Đào chỉ cảm thấy mệt bở hơi tai.

Phân bón cũng đã được chuyển đến, cô trả tiền cho người giao hàng, sau đó xoắn tay áo lên, một mình vác mấy bao nặng đem cất gọn vào trong nhà kho, đợi đến buổi chiều ánh nắng giảm bớt cô sẽ đem ra bón cho cây.

Nhìn thấy có một khoảng đất không có rễ hoa nào, Thanh Mộc Đào ngẫm nghĩ, có nên trồng thêm thứ gì đó để lấp kín hay không. Không hiểu tại sao trong đầu cô xuất hiện tới bông hoa linh lan, màu sắc trắng thuần khiết, hình dạng bông hoa giống như quả chuông. Khi hoa nở sẽ có mùi thơm cực kì ngọt ngào, đến khi kết thành trái thì màu đỏ, mọng nước.

Nghĩ đến đây, Thanh Mộc Đào liền quyết định gieo thêm một luống hoa linh lan. Nhìn đồng hồ đã sắp sửa mười giờ, bữa trưa cũng cận kề. Thanh Mộc Đào rửa sạch sẽ chân tay, sau đó vào trong nhà, mặc quần áo che kín người, kèm với chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt, đi ra ngoài mua hạt giống cùng với nguyên liệu về nấu cơm buổi trưa.

Cô dạo một vòng siêu thị, tìm được khu vực bán hạt giống, nhờ nhân viên tìm cho gói hạt giống mình cần mua, tiếp đến Thanh Mộc Đào dạo đến khu vực bán rau củ, thịt cá. Tiểu thiên thần nhà cô rất thích ăn cá, chính vì vậy Thanh Mộc Đào mua khúc cá ngon nhất, lựa thêm chút rau xanh, thịt heo xay.

Thanh toán xong, Thanh Mộc Đào xách một túi nặng trĩu ra khỏi siêu thị. Nhìn trong túi chỉ còn lại mỗi mười tệ, cô lại tiếc tiền, không nỡ bỏ đồng tiền còn sót lại trong túi ra đi xe buýt, chính vì vậy cô đành đi bộ hơn hai cây số về nhà.

Đến đoạn băng sang làn đường bên kia, đèn xanh xanh chỉ còn lại mười giây cuối cùng, Thanh Mộc Đào vội vã chạy sang.

Nhưng khi chạy đến nửa làn đường, cô cảm thấy khó chịu trong lòng. Ngoảnh mặt lại thấy một bà lão run rẩy bước sau cô vài bước, Thanh Mộc Đào không đành lòng để bà lại một mình. Liếc nhìn thấy còn lại năm giây cuối, cô cắn chặt môi, bước lùi lại hai bước, đi sóng vai cùng bà lão.

Bà lão thấy có người đi bên cạnh, trong lòng không còn run sợ, rụt rè nữa, lập tức chống chắc gậy cùng cô bước nhanh sang đường.

Mà hình ảnh cô bước chậm cùng bà lão bước sang đường cũng thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh. Tất cả tài xế lái xe đồng cảm trước sự tốt bụng đứng ra giúp đỡ người già của Thanh Mộc Đào, họ đều đợi hai người đi qua mũi xe của mình mới đạp ga xe lái đi.

Lục Triết Tần đang tập trung vào màn hình laptop, nhưng thấy hồi lâu bánh xe không lăn chuyển, anh cau mày ngẩng đầu, nhìn về phía tài xế.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao không lái xe?”

Tài xế ngay lập tức đáp lại: “Tôi chờ cô gái kia đi qua mui xe thì mới lái.”

Lục Triết Tần cũng nhìn về phía trước, thấy một người phụ nữ đang ung dung bước trên làn đường cho người đi bộ, bên cạnh là một bà lão lớn tuổi, dáng đi khập khiễng chống gậy. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng nhìn cô gái ấy chuẩn bị bước ra mui xe của mình.

“Cô gái đó hình như là Đào Tử thì phải…”

Cố Doãn Doãn ngồi ở bên cạnh Lục Triết Tần cũng rướn người lên nhìn. Cô thấy chiếc áo khoác bên ngoài mà người phụ nữ đó mặc cực kì giống với chiếc áo khoác gió của Thanh Mộc Đào. Nếu như nhìn kỹ thì có thể nhận ra được dáng người rất giống với cô, cách ăn mặc cực kì giống mỗi lần Thanh Mộc Đào ra ngoài mua đồ.

Giọng của Cố Doãn Doãn cực kì bé, nhưng chẳng hiểu sao lại bị đôi tai cực thính của người nào đó nghe rõ ràng, rành mạch.

“Đào Tử?”

Lục Triết Tần nhíu mày, nghiêng mặt nhìn về phía Cố Doãn Doãn.

Nghe giọng nói của người đàn ông truyền đến bên tai, Cố Doãn Doãn có chút giật mình, cô vội vàng nói:

“À, đó là em gái của tôi! Người mà hiện tại tôi đang sống chung ấy. Nhưng chắc có lẽ người giống người thôi, chứ Đào Tử giờ nãy chắc đang bận bịu vào những luống hoa của nó rồi!l

Lục Triết Tần cũng không để tâm đến, ánh mắt anh rơi vào màn hình laptop.

Cố Doãn Doãn thở dài, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, vào Wechat nhắn tin hỏi Thanh Mộc Đào.

[Em đang ở đâu đó?]

Vài giây sau, góc dưới màn hình hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn.

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Em đang đi siêu thị mua đồ!]

Cố Doãn Doãn: [Em mặc áo khoắc gió màu xám à?]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Sao chị biết?]

Cố Doãn Doãn: [Lúc em cùng bà lão băng qua đường khi đèn giao thông dành cho người đi bộ chuyển sang đỏ, chị ở trong xe đi gặp đối tác cùng chồng nhìn thấy rồi!]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái đã gửi đến cho bạn một icon biểu cảm hoang mang!

Cố Doãn Doãn: [Đúng không?]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Em đã ăn mặc kín đáo như vậy mà chị vẫn nhận được ra sao?]

Cố Doãn Doãn: [Mũi chị thính lắm!]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Chị đánh hơi được mùi hương cơ thể của em à?]

Cố Doãn Doãn: [Trái đào nhà ta sắp sửa đến độ chín mọng rồi, cách xa năm trăm mét đã ngửi thấy mùi thơm rồi!]

Dĩ nhiên lời nhắn này của Cố Doãn Doãn là nói đùa, nhưng không ngờ cô nàng bên kia màn hình điện thoại lại có phản ứng thái quá.

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Vãi cả ngửi thấy! Em với chị cách nhau một lớp kính dày đó, chị gái ạ! Chị làm sao mà ngửi thấy chứ? Chỉ được cái đoán già đoán non!]

Cố Doãn Doãn nhịn cười, nhắn lại: [Điều đó chứng tỏ chị quá hiểu em! Chỉ cần nhìn lướt qua có thể nhận ra em!]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: […]

Cố Doãn Doãn: [Phản ứng thái quá rồi!]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Nói chuyện với chị thật nhạt nhẽo! Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái đã cho tài khoản bạn vào danh sách đen! Khi nào hết giận sẽ gỡ!]

Cố Doãn Doãn đọc xong mà ôm miệng cười. Đúng là từ ngày ở cùng với Thanh Mộc Đào, cô như rước về nhà một diễn viên hài nổi tiếng vậy, căn nhà cũng trở thành cái tuồng, sản sinh ra những tác phẩm hài hước đặc sắc.

Thanh Mộc Đào trở về nhà, cô cặm cụi nấu nướng, sau đó lên phòng đưa tiểu thiên thần xuống dưới phòng ăn dùng bữa trưa.

Hôm nay là thứ bảy, nhà trẻ thường không nhận trông trẻ, chính vì vậy mà hai ngày cuối tuần Tiểu Lệ Tuyết ở nhà với cô, nhưng hai mẹ con yêu thương nhau thì ít, mà đánh vật với nhau thì nhiều.

Vất vả lắm Thanh Mộc Đào mới ép con gái ăn hết bát cơm, lại mỏi miệng hát ru con bé mới chịu ngủ. Cô cũng nằm ngủ thiếp đi, đến hơn ba giờ mới bò dậy khỏi giường.

Thanh Mộc Đào buộc tóc gọn gàng lại, bắt tay vào công việc chăm sóc mấy luống hoa đang còn dang dở.

“Khỉ thật đó! Đã vội thì chớ!”

Đang cuốc đất rắc phân bón vào, bỗng dưng cái cuốc lại bị gẫy cán. Thanh Mộc Đào phải hì hục một lúc lâu mới thay được cái cán mới, làm xong tất cả mọi việc đã hơn sáu giờ tối.

Cô dọn dẹp đồ đạc cất gọn, ngồi ở bên xích đu nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lúc này trong nhà truyền đến âm thanh của mấy phím đàn piano nhảy lung tung, Thanh Mộc Đào mệt bở hơi, cô không còn sức để gào thét mắng con quỷ nghịch ngợm đang phá đàn của cô.

Nửa tiếng qua đi, cô cuối cùng cũng lấy được sức lực, xoắn tay áo lên hùng hổ xông vào nhà, dự định dạy cho con quỷ nhỏ một bài học nhớ đời. Dường như con bé đánh hơi được mùi nguy hiểm, ngay lập tức gập đàn lại, giấu mình vào trong cái thảm lông mềm mại, cuộn thật tròn như sợ Thanh Mộc Đào nhìn thấy vậy.

Thanh Mộc Đào chống hai tay bên hông, quét mắt nhìn một vòng xung quanh nhà, sau đó nhìn lại một cục lông nhỏ ở cạnh bàn uống nước. Cô cố nhịn cười, chậm rãi bước chân đến.

“Tiểu thiên thần của mẹ đâu rồi nhỉ? Không thấy củ cải trắng ở đâu hết, lại xuất hiện một cục bông nhỏ ở giữa nhà thế này. Bây giờ ngồi xuống chắc là êm mông lắm!”

Tiểu Lệ Tuyết trốn trong thảm lông sợ hãi vô cùng, nghe thấy tiếng bước chân của mẹ lại gần, con bé toáng hoả, vội vã chui ra ngoài.

“Mami không được ngồi! Nếu mami ngồi lên con bẹp dí mất!”

Thanh Mộc Đào ngồi xổm xuống trước mặt con gái, cô vươn ra véo lấy một bên má tròn trịa kia.

“Angle, tại sao có bao nhiêu chỗ rộng rãi con không trốn, ai lại đi trốn trong thảm lông như vậy chứ?”

Tiểu Lệ Tuyết chu cái mỏ ra, cố cãi lấy lý: “Tại vì mami không cho con nghịch đàn. Con sợ mami đánh nên mới trốn vào đó! Nếu như con không chui ra, mami đánh thì con không có cảm giác đau.”

“Này bà cụ non, mẹ đâu có ác như vậy đâu! Ai dạy con cái này vậy?”

“Hứ hừ, mới không có ai dậy đâu!”

“Giỏi lắm, bây giờ muốn chả treo với mẹ! Có muốn mẹ phạt con không?”

“A… con không muốn đâu… mami…”

Tiểu Lệ Tuyết phụng phịu, giẫy giụa thoát khỏi tay của cô, sau đó sà vào lòng cô.

“Ấy không được! Người mẹ toàn mồ hôi…”

Nhưng lời nói cùng hành động của Thanh Mộc Đào không cản kịp cái chân nhanh thoăn thoắt của con chuột hamster bé nhỏ này.

“Mami, con muốn đi ăn xiên dê nướng, muốn ra công viên chơi!”

Con bé chọc đúng chỗ ngứa của cô. Đang lười nấu bữa tối, vừa hay tối nay Cố Doãn Doãn phải đi gặp mặt đối tác làm ăn sẽ về muộn, chuyển vào Wechat cho cô hai trăm tệ, nói tối sẽ về muộn, mẹ con cô lười nấu nướng, muốn ăn gì thì ra ngoài ăn.

Nghĩ đến đây, Thanh Mộc Đào vui sướng không thôi, cô vội vàng bế tiểu thiên thần đi tắm rửa, sau đó hai mẹ con ra ngoài đi ăn xiên dê.

Cô đưa con gái đến quán thịt dê gần khu công viên, cách biệt thự của cô khoảng hai cây. Đi xa như vậy bởi vì quán thịt dê này rất ngon, rất hợp khẩu vị với cô và Tiểu Lệ Tuyết.

Sau khi ăn no căng bụng, Thanh Mộc Đào dẫn con gái ra công viên tản bộ, để cho xuôi cơn no xuống.

Cô bị thu hút bởi những bông hoa bách hợp được trồng ngay bên cạnh đài phun nước. Cô tiến lại gần để ngắm nhìn những bông hoa kỹ hơn.

“Không biết tinh dầu làm từ nhuỵ những bông hoa này có mùi như thế nào nhỉ?”

Cô tiến mũi lại gần ngửi thử, sau đó lại nâng niu từng bông một trên tay.

Do mải mê ngắm hoa, Thanh Mộc Đào hoàn toàn không để ý đến tiểu thiên thần. Cô bé nhìn thấy người rao bán bóng bay, không thể cưỡng lại nổi màu sắc hấp dẫn, liền tò mò đi theo.

Trên đường đi, Tiểu Lệ Tuyết không để ý đường nên đã vấp phải hòn đá nhỏ, ngã sõng soài trên đất.

“Ui da!”

Vồ một con ếch to chà bá, con bé ăn một vố đau đớn, miệng bắt đầu co lại, mếu máo khóc.

“Em không sao chứ?”

Một giọng nói nhỏ nhẹ, vang đến bên tai, Tiểu Lệ Tuyết vừa mếu máo rơi nước mắt, vừa ngước mặt lên nhìn.

“Huhu… em đau…”

Lục Triết Đông vốn định ra chỗ khác cho yên tĩnh hơn, trên đường đi gặp phải cô bé vấp ngã ngay trước mặt mình. Thằng bé vừa mở miệng hỏi, đứa nhỏ liền mở miệng khóc kêu đau.

Cậu luống cuống đỡ người cô bé dậy, sau đó phủi bụi bẩn trên quần áo con bé. Lục Triết Đông cẩn thận xem xét trên người cô bé này có viết thương ngoài da hay không, sau đó mới nhẹ nhõm thở phào.

“May quá, em không bị trầy xước ngoài da!”

Tiểu Lệ Tuyết sụt sịt mũi, lấy cổ áo lau nước mắt.

“Cảm ơn anh đẹp trai rất nhiều!”

Lục Triết Đông ngồi xổm xuống trước mặt con bé, quan tâm hỏi han: “Em còn đau ở chỗ nào không?”

Tiểu Lệ Tuyết kiểm tra người mình, sau đó lắc đầu trả lời lại: “Không đau ở chỗ nào hết!”

Lục Triết Đông rất hiếm khi tiếp xúc với người lạ, nhưng đây là lần đầu tiên thằng bé cảm thấy, bé gái này cực kỳ rất nhiệt huyết, hệt như giữa hai người có một sợi dây vô hình, liên kết lại với nhau.

Con bé hỏi Lục Triết Đông câu nào, cậu ngay lập tức hỏi câu đó. Cả hai đứa nhỏ nắm tay nhau, miệng cười nói vui vẻ, dẫn nhau đến chiếc ghế đá ở cạnh bờ hồ.

“Anh Triết Đông, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Lục Triết Đông đáp lại: “Anh năm tuổi rưỡi. Còn Tiểu Tuyết, em bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Lệ Tuyết hớn hở giơ hai ngón tay lên, miệng nhanh nhẹn đáp: “Em hai tuổi rưỡi!”

Cả hai nhìn nhau bật cười. Tiểu Lệ Tuyết nhìn thấy bên cạnh Lục Triết Đông có một chiếc hộp sắt nhỏ, con bé tò mò hỏi.

“Anh Triết Đông, anh mang hộp gì theo vậy?”

“Là đất sét!”

“Đất sét là cái gì?”

Lục Triết Đông đặt chiếc hộp sắt lên đùi, sau đó mở ra cho con bé xem. Lần đầu tiên được nhìn những thứ mới lạ này, Tiểu Lệ Tuyết ngạc nhiên mở to mắt.

“Oa! Có nhiều màu quá! Đất sét này để làm gì vậy anh?”

“Để tạo hình mà mình thích! Ví dụ nặn ra những con vật thu nhỏ!”

“Anh Triết Đông thật tài giỏi! Anh có thể nặn cho em một con thỏ tuyết được không?”

Lục Triết Đông gật đầu đồng ý, cậu lấy ra một cục đất sét màu trắng. Do bất cẩn va vào mép hộp, cục đất sét đó rơi xuống đất. Lục Triết Đông cúi xuống nhặt lên, chiếc dây chuyền màu vàng có hình giọt nước cực kì to trượt rơi ra bên ngoài khỏi áo, đung đưa trong không khí.

Khi thằng bé ngồi thằng lưng, hình giọt nước to bằng hai đầu ngón tay đó nằm ở giữa lòng ngực. Những cái gì mới mẻ đều thu hút sự chú ý của Tiểu Lệ Tuyết, con bé nhìn thấy đồ vật đó, liền reo lên.

“A, anh có hình giọt nước thật đẹp!”

Tiểu Lệ Tuyết vươn tay ra định chạm vào mặt dây chuyền, nhưng không hiểu sao Lục Triết Đông lại phản ứng gay gắt, ngay lập tức gạt cái tay nhỏ sang một bên, không cho con bé động vào.

“Đừng động vào!”

“A…”

Cô bé ngạc nhiên nhìn thằng bé, cảm xúc không nói lên lời. Mu bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, Tiểu Lệ Tuyết thu tay lại, khẽ xoa xoa phần vừa bị đánh.

Tiểu Lệ Tuyết biết bản thân mình đã tự tiện chạm vào đồ vật khi chưa có sự cho phép của người khác, khiến cho đối phương cảm thấy chán ghét.

“Em… em xin lỗi…”

Sợi dây truyền này chính là kỷ vật mà người mẹ quá cố của Lục Triết Đông để lại. Ban đầu nó chỉ có mỗi sợi dây chuyền lẻ loi cô độc, đến khi Lục Triết Đông lên ba tuổi, nói đúng ra sau khi người vợ cũ qua đời, để khắc ghi trong trí nhớ của con trai hình ảnh người mẹ xinh đẹp của mình, Lục Triết Tần đã thiết kế một viên đá pha lê hình giọt nước, tách làm hai mảnh tạo khoảng trống bên trong. Mà bên trong đó chứa định tấm ảnh đẹp nhất của cô vợ, xinh xắn, dịu dàng, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười thật tươi tắn, hạnh phục.

Kỷ vật này của mẹ, Lục Triết Đông luôn giữ kỹ trong người, không có ai được phép động vào ngoại trừ Lục Triết Tần.

Đây cũng là phản xạ có điều kiện của thằng bé mà thôi, mỗi khi bạn bè trong lớp có ý chạm vào, Lục Triết Đông ngay lập tức giấu vào trong áo, không cho bất cứ ai được chạm vào mặt pha lê đó.

“Em… em xin lỗi…”

Tiểu Lệ Tuyết bị tiếng quát của thằng bé làm cho doạ sợ, đôi mắt đen láy ngập trong tầng nước mỏng. Tiểu Lệ Tuyết sợ tiểu ca ca giận vì hành động thô lỗ vừa rồi, con bé ái ngại, nhỏ giọng lên tiếng xin lỗi.

“Anh Triết Đông, anh đừng giận Tiểu Tuyết nha… tại vì lần đầu Tiểu Tuyết nhìn thấy thứ óng ánh này…”

Lục Triết Đông cũng phản ứng lại, thằng bé không ngờ chỉ một cái chạm tay mà phản ứng thái quá với cô gái bé nhỏ này, cậu chùng mắt xuống nhìn đôi mắt nhỏ sắp sửa nhỏ từng giọt nước mặn chát kia, ngay lập tức giải thích cho con bé hiểu:

“Anh không giận em đâu, Tiểu Tuyết à! Đây là kỉ vật của mẹ anh, anh không muốn ai khác ngoài anh chạm vào. Nếu như biết được, mẹ anh chắc chắn sẽ giận anh!”

Câu nói cuối, âm điệu nhỏ dần, dường như mắc nghẹn lại trong cổ họng của thằng bé vậy.

Lục Triết Đông sợ, nếu như để vật này lọt vào tay người khác, chắc chắn người mẹ trong mơ của thằng bé sẽ rất giận, sẽ bỏ lại cậu bơ vơ một mình trong gian phòng tăm tối.

“Mẹ anh giận lắm sao? Tại sao dì ấy lại không cho ai chạm vào dây chuyền của anh vậy?”

Lục Triết Đông lắc đầu: “Đây là dây chuyền mẹ dành tặng cho riêng anh. Mẹ muốn anh là người có được nó, mẹ không thích người khác động vào!”

Tiểu Lệ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, con bé hỏi: “Mẹ anh không đi cùng anh sao? Sao dì ấy có thể để anh ở đây một mình được?”

“Mẹ anh… mất rồi…”

“Tại sao lại mất? Dì ấy để lạc mất anh sao?”

Tiểu Lệ Tuyết còn quá nhỏ, con bé không biết thế nào là sinh ly tử biệt. Nỗi đau mất mẹ nó vẫn bám dai dẳng lấy tâm trí của Lục Triết Đông, mỗi một lần nhắc đến người mẹ quá cố, là y như rằng lần đó thằng bé tự nhốt mình ở trong phòng, khóc sướt mướt suốt một đêm. Khóc đến nỗi mệt mỏi không còn sức, ngủ thiếp đi cũng là lúc người mẹ hiền như bụt trong giấc mơ cũng xuất hiện. Mẹ dang tay ra, ôm lấy cậu bé vào lòng, vỗ về an ủi. Để khiến cho Lục Triết Đông nín khóc, mẹ vừa dỗ dành vừa hôn lên khoé mắt của thằng bé. Sau khi cậu nín khóc rồi, mẹ sẽ là người hát ru cậu ngủ. Đến sáng hôm sau thức dậy, trong căn phòng ngủ tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng.

Lục Triết Đông biết, mỗi lần cậu nhớ mẹ đến bật khóc, nhân lúc cậu ngủ, ba của cậu sẽ lặng lẽ bước vào trong phòng, nhỏ một vài tinh dầu ngủ lên đoá hoa, nó sẽ giúp cậu dễ ngủ sâu giấc hơn.

Lục Triết Đông trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ của anh… rời khỏi thế gian này rồi! Mẹ đã đi sang thế giới bên kia, có một cuộc sống hạnh phúc hơn rồi!”

Vừa nói, trong mắt của cậu bé tràn ngập tầng bi thương, những con suối nhỏ trong con ngươi thi nhau đổ xô, chẳng mấy chốc hai hốc mắt của Lục Triết Đông ngấn lệ.

Từ nhỏ, Lục Triết Đông luôn sống trong một cuộc sống đầy tối tăm. Thể xác bị người phụ nữ thâm độc dày vò không thương tiếc. Khó khăn lắm người cha mới chịu để mắt đến cậu, dành tình yêu thương cho cậu, dần dần đưa cậu ra khỏi bóng ma tâm lý đó.

Năm năm qua, cậu được người ba uốn nắn, rèn rũa nghiêm khác, từ khuôn mặt đến tính cách đều giống hệt như phiên bản thu nhỏ của người ba. Nhưng có điều, Lục Triết Đông lại có một điểm yếu, hễ cứ nhắc đến mẹ là cậu sẽ bật khóc không một lý do.

Chính điều này khiến cho Lục Triết Tần luôn đau đầu, bất đắc dĩ người đàn ông chỉ biết dỗ dành bằng cách để thằng bé ôm hũ tro cốt lạnh lẽo mà thôi.

Nước mắt tí tách giọt, từng giọt một rơi xuống, Tiểu Lệ Tuyết đưa tay ra, giúp cậu bé lau đi những giọt lệ mặn chán ấy.

Con bé ngây ngô hỏi: “Anh… sao vậy? Mỗi lần anh nhắc về mẹ… anh cũng đều khóc như vậy sao?”

Tự nhiên khóc trước mặt con gái, Lục Triết Đông cảm thấy mất mặt vô cùng. Thằng bé túm lấy một góc áo, nhanh nhẹn lau nước mắt.

Tiểu Lệ Tuyết bên ngoài hăng hái nói vào: “Anh đừng khóc nữa, mẹ của anh nhìn thấy sẽ đau lòng lắm. Em là con gái, khóc sẽ làm mẹ thương em hơn. Mỗi lần em muốn ăn socola, mami không cho em ăn vì sợ em ăn vào sâu răng, nhưng chỉ cần em giả vờ không, mẹ ngay lập tức dẫn em đi mua socola luôn!”

Nghe con bé kể về mẹ, trong lòng Lục Triết Đông dâng lên một cảm giác chạnh lòng tột cùng. Thằng bé ước gì mẹ của mình vẫn còn sống, muốn gì đều được mẹ cưng mẹ chiều. Mặc dù hiện tại cậu có một người dì, luôn quan tâm và chăm sóc mình một cách tận tình, nhưng Lục Triết Đông vẫn cảm thấy thiếu vắng. Những cái vuốt ve cưng chiều, những cái ôm ấm áp, những tiếng ru ngọt ngào hoàn toàn không giống như trong giấc mơ mà cậu đã từng cảm nhận.

Lục Triết Đông nhìn vẻ mặt phấn khởi của cô bé đáng yêu, cậu trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi.

“Mẹ của em… chắc cưng chiều em lắm…”