Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 40: Gọi cháu rể



Mặc dù trận chiến đầu tiên kết thúc với thế trận một chiều nhưng ai cũng biết đó hoàn toàn là do Viêm Cơ Trí chủ quan khinh địch. Hơn nữa trận này không phải là dị năng giả đấu với khoa học giả mà chính là khoa học giả đấu với khoa học giả mới phải đạo.

“Như vậy cũng quá nhàm chán rồi.”

Nguyễn Nam âm thầm cảm thán.

Trong trí tưởng tượng của hắn, các trận chiến giữa những người tu luyện đều là những trận chiến đặc sắc đầy kịch tính. Mặc dù hắn biết đây là cuộc chiến tranh giành truyền thừa quý giá, tất cả sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để chiến thắng. Nhưng kết thúc một cách nhàm chán như vậy quả thực khiến hắn có chút thất vọng.

“Sư phụ, mau nhìn. Là Ngọc tiểu thư.”

Trong khi Nguyễn Nam vẫn đang ảo tưởng về những cảnh chiến đấu trong các bộ phim mà hắn hay xem thì lúc này Lập Nguyên không ngừng réo tên hắn.

Hướng ánh mắt về phía lôi đài, Nguyễn Nam liền nhận ra bóng dáng quen thuộc của Ngọc Lưu Ly. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp mà cao quý đó, vẫn ánh mắt như muốn hút hồn người khác. Ngọc Lưu Ly lúc này tựa như một nữ thần khiến cho tất cả phải cúi đầu không dám nhìn thẳng.

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra lại là đứa con gái phế vật khóc lóc khi tham gia thí luyện.”

Một ma pháp sư mặc áo choàng đỏ, tay cầm quyền trượng cánh chim bước lên đài. Khi nhìn thấy đối thủ là Ngọc Lưu Ly, hắn lập tức phá lên cười.

“Ký chủ, xin bình tĩnh. Ngươi mà xuống đó thì cũng là đi nạp mạng cho người ta mà thôi.”

Thấy Nguyễn Nam ánh mắt tức giận, hai tay nắm chặt, hệ thống trong tiềm liền lên tiếng can ngăn.

“Cùng lắm ta dùng lá bùa lần trước ngươi cho đánh cho hắn răng rơi đầy đất là được.”

Nguyễn Nam mặc dù đã dịu xuống nhưng vẫn vô cùng cứng miệng đáp. Kể từ khi đối phương buông lời giễu cợt Ngọc Lưu Ly, hắn đã muốn tiến lên vả sưng cái miệng thối của đối phương rồi.

“Haiz… F.a khi yêu quả thực vô cùng đáng sợ.”

Nhìn biểu hiện của Nguyễn Nam, hệ thống cũng âm thầm thở dài.

“Ta hy vọng ngươi vẫn có thể tiếp tục chế giễu ta sau trận đấu này.”

Ngọc Lưu Ly hoàn toàn không để tâm đến lời giễu cợt của đối phương. Bây giờ nàng vô cùng bình thản giống như một mặt hồ, không một chút gợn sóng.

“Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà bị thiêu cháy thì quả thực đáng tiếc.”

Người này khinh khỉnh đáp. Bàn tay hắn nắm chặt quyền trượng hướng về phía Ngọc Lưu Ly, những vòng tròn ma pháp bắt đầu hiện lên, người này cũng bắt đầu ngâm xướng ma pháp.

“Hỡi những ngọn lửa của núi lửa bất diệt, khu rừng sâu thẳm, đại lục lạnh giá, bóng đêm vô tận. Hãy hiện diện và thiêu đốt tất cả cho ta.”

“Không ngờ Kim Minh Thành lại có thể luyện Tứ Đại Huyền Hỏa đến độ thuần thục như thế này.”

Trên khán đài, một đám ma pháp sư nhìn bốn ngọn lửa đỏ, xanh, trắng và đen liền gật đầu tán thưởng. Đây chính là ma pháp cấp 5 Tứ Đại Huyền Hỏa, ma pháp triệu hồi bốn ngọn lửa mang bốn đặc tính khác nhau để công kích kẻ địch. Điểm đặc biệt của ma pháp này chính là yêu cầu người thi triển ma pháp phải tinh thông bốn loại nguyên tố khác nhau mới có thể thi triển nó một cách hoàn hảo được. Nhìn những ngọn lửa đang rực cháy kia, tất cả đều biết ma pháp này chỉ thiếu một chút nữa là đã đạt được đến cấp 6 rồi.

“Chết đi!”

Thấy Ngọc Lưu Ly không có bất kỳ động tĩnh nào, Kim Minh Thành liền cho rằng nàng đã run sợ trước uy thế ma pháp của hắn. Sau tiếng hét của hắn, bốn ngọn lửa liền xoay chuyển bay nhanh về phía Ngọc Lưu Ly.

Cánh tay Ngọc Lưu Ly vô cùng uyển chuyển, thanh kiếm tranh tay nàng lúc này giống như một dòng nước nhẹ nhàng lướt qua từng ngọn lửa. Trong nháy mắt, cả bốn ngọn lửa đều bị chém thành nhiều phần.

“Ầm… ầm… ầm…”

Nhưng tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên khi các phần của bốn ngọn lửa va chạm với lớp phòng hộ. Ngọc Lưu Ly lúc này vẫn vô cùng bình thản, thân thể nàng vẫn ở yên một chỗ không một chút lay động.

“Thu Thủy Kiếm Pháp của nha đầu này càng tinh diệu, e rằng sắp đuổi kịp ông rồi đấy lão bất tử.”

Tần Hạc ở bên trên cũng trầm trồ thán phục. Kiếm pháp vừa rồi Ngọc Lưu Ly thi triển là độc môn kiếm pháp của Ngọc gia, đạt đến trình độ tinh thuần như vậy e rằng chỉ có Ngọc Kỳ Lân và Ngọc Lưu Minh mới có thể làm được.

“Ha ha, ông quá khen rồi. Ở phương diện võ đạo, Lưu Ly vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.”

Hiếm khi Tần Hạc có lời khen như vậy, Ngọc Kỳ Lân cảm thấy vô cùng vui sướng. Nhưng kiếm pháp của Ngọc Lưu Ly càng tinh diệu bao nhiêu, ông lại cảm thấy buồn bấy nhiêu. Nếu như nha đầu này chuyên tâm luyện kiếm thì có lẽ đã sớm vượt qua cha nàng rồi.

“Không tệ, không tệ. có thể cản được ma pháp sở trường của ta, ngươi xứng đáng nhận được lời khen này. Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng nên đỡ chiêu đó, bởi vì chiêu tiếp theo chắc chắn ngươi sẽ phải mất mạng.”

Kim Minh Thành vỗ tay tán thưởng. Hắn lấy từ trong túi áo ra một quyển trục rồi ném lên không trung. Một vòng tròn ma pháp lớn bằng lôi đài hiện ra trên đầu cả hai. Lúc này, không khí xung quanh bắt đầu nóng dần lên, nhưng kỳ lạ là những người xung quanh khi tiếp xúc với hơi nóng đó lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

“Xuất hiện đi, Cốt Linh Băng Hỏa.”

Một con khô lâu toàn thân được bao bọc bởi ngọn lửa trắng bước ra từ vòng tròn ma pháp mang theo một cổ nhiệt lượng khổng lồ. Chỉ cần nhìn thì tất cả đều biết, hiện tượng kỳ lạ vừa rồi là do nó gây ra.

“Không ngờ lại là thứ hung ác này.”

Khi khô lâu này vừa xuất hiện, không ít người đã nhận ra lai lịch của nó. Cốt Linh Băng Hỏa là loại khô lâu sống ở sâu bên trong cực hàn chi địa. Loại khô lâu này toàn thân được bao bọc bởi một ngọn lửa màu trắng. Nếu bị ngọn lửa này đốt phải thì bên ngoài cảm thấy nóng bỏng, bên trong lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Thậm chí có nhiều người thực lực yếu kém còn bị ngọn lửa này đóng băng toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Có thể triệu hồi được nó đến nơi này e rằng chỉ có chức nghiệp đặc biệt của ma pháp sư là triệu hồi sư mới có thể làm được điều này.

“Lưu Ly gặp nguy rồi.”

Sắc mặt Ngọc Kỳ Lân bắt đầu trở nên ngưng trọng.

Loại khô lâu đối với Nguyên Anh cảnh mà nói cũng có thể đánh một trận, nhưng điều quan trọng chính là sức phục hồi biến thái của nó. Cho dù có bị chém thành trăm mảnh, bọn chúng cũng có thể dễ dàng khôi phục nguyên dạng. Muốn triệt để tiêu diệt nó, cần phải trong một đòn khiến đánh tan toàn bộ xương cốt của nó. Nhưng để làm được điều này e rằng phải đạt đến Hợp Thể Cảnh mới có thể làm được.

Nghe xong những lời của Ngọc Kỳ Lân, Nguyễn Nam cũng bắt đầu lo lắng cho Ngọc Lưu Ly. Hắn nắm chặt lá bùa của hệ thống trên tay, sẵn sàng ra tay ứng cứu nàng khi cần thiết.

“Cốt Linh Băng Hỏa? Đây quả thực là thứ mà ta lúc này không thể đối phó được.”

Mặc dù Ngọc Lưu Ly biết bản thân hiện giờ không đủ sức để đánh với Cốt Linh Băng Hỏa nhưng khuôn mặt nàng vẫn vô cùng bình thản không có nửa điểm lo lắng nào cả.

“Nếu biết sợ thì mau cút xuống đài cho ta, đừng để nó ra tay. Đến lúc đó e rằng cái mạng của ngươi cũng khó mà bảo toàn.”

Kim Minh Thành cười lạnh. Hắn lúc này chỉ mong Ngọc Lưu Ly càng nhanh chóng xuống đài càng tốt. Bởi vì sau khi triệu hoán Cốt Linh Băng Hỏa, ma lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn đang từng giây từng phút khôi phục lại, nhưng nếu thực sự cùng Ngọc Lưu Ly đối chiến, e rằng sẽ càng tiêu tốn nhiều ma lực hơn nữa. Đến lúc đó, cho dù có thắng trận này thì hắn cũng không thể tiếp tục sử dụng con át chủ bài này cho trận chiến sắp tới.

“Thứ này quả thực rất lợi hại, nhưng rất tiếc nó lại có một điểm yếu.”

“Điểm yếu? Cho dù là lão già Ngọc gia của các ngươi ra đây cũng không có cách nào tiêu diệt được nó. Ngươi tưởng ngươi có thể sao?”

Kim Minh Thành khinh thường đáp. Nhưng trong chốc lát, hắn liền phát hiện ra Ngọc Lưu Ly đã biến mất từ lúc nào. Đến khí định thần lại thì đã nghe thấy giọng nói của nàng ở phía sau lưng.

“Điểm yếu của nó chính là ngươi.”

Ngọc Lưu Ly một kiếm chém vào gáy của Kim Minh Thành khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ. Cốt Linh Băng Hỏa cũng hóa thành quyển trục rồi biến mất.

Triệu hoán thú cho dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng nếu chủ nhân bị đánh bại, mất đi nguồn cung cấp ma lực thì cũng không thể tiếp tục chiến đấu. Nếu như không phải vì Kim Minh Thành thực lực còn yếu kém, chỉ triệu hoán Cốt Linh Băng Hỏa cũng đã thấm mệt thì Ngọc Lưu Ly cũng không thể dễ dàng chiến thắng như vậy.

Rất nhiều người sau khi nghe được chuyện trong bí cảnh đều không đánh giá cao Ngọc Lưu Ly, nhưng giờ đây họ đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. Bọn họ sợ không phải là đầu óc mưu mẹo của đối phương mà chính là vì tốc độ quá đáng sợ kia. Nếu bọn họ là Kim Minh Thành, trong khoảnh khắc đó e rằng cũng không thể đối phó được với tốc độ của nàng.

“Lưu Ly, đánh hay lắm!”

Phía trên đài bất ngờ vang lên một tiếng hò hét. Ngọc Lưu Ly theo hướng giọng nói phát ra nhìn đến thì liền giật mình. Người đang ra sức hò hét kia không ai khác chính là Nguyễn Nam.

“Ngài ấy gọi ta là gì?”

Thông thường, tất cả mọi người đều gọi nàng là Ngọc đại tiểu thư hay đại tiểu thư. Duy nhất chỉ có người thân và ông cháu Tần Nhiễm là gọi nàng với cái tên Lưu Ly. Bây giờ Nguyễn Nam gọi nàng như vậy, bộ dáng hiên ngang kia liền biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đỏ ửng đến tận lỗ tai của nàng.

Nhìn Ngọc Lưu Ly chạy đi cùng những ánh mắt đầy thâm ý của những người xung quanh, Nguyễn Nam cảm thấy bản thân vừa rồi đã hưng phấn quá mức. Khuôn mặt hắn thoáng có chút ngượng ngùng, ho nhẹ mấy cái rồi đáp.

“Khụ khụ… người chiến thắng phải được cổ vũ mới là đạo lý khi xem lôi đài. Các ngươi thấy ta nói đúng chứ?.”

“Vừa nãy Hồng Phi Hoàng cũng chiến thắng nhưng không thấy ngươi hào hứng như vậy a.”

Tất cả đều âm thầm khinh bỉ cái lý do vô lý này của Nguyễn Nam. Nhưng cho dù là vậy, không một ai dám lên tiếng phản bác hắn cả.

“Ta có nên tập gọi công tử là cháu rể trước không nhỉ?”

Đó là suy nghĩ lúc này của Ngọc Kỳ Lân khi thấy biểu hiện vừa rồi của Nguyễn Nam.