Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 22: 22




Khưu Dĩnh Ninh đột ngột tỏ tình khiến Mộc Tịnh Kỳ ngạc nhiên đến sững sờ, thậm chí cô còn tưởng mình vừa nghe nhầm tiếng lòng ảo tưởng.

Thấy Mộc Tịnh Kỳ không có phản ứng, Khưu Dĩnh Ninh nhanh chóng đứng dậy, hô hấp vì căng thẳng mà đình trệ.

Anh đưa hai tay nắm lấy hai tay cô một cách trân trọng, nghiêm túc lặp lại lời vừa rồi: “Kỳ...!anh thật sự chỉ thích em thôi.”
Đến lúc này Mộc Tịnh Kỳ mới giật mình vội rút tay lại, vô thức lùi về sau tránh xa Khưu Dĩnh Ninh một chút.

Ngay từ đầu cô đã xác định sống với ảo mộng, nếu thật sự xảy ra trong hiện thực, cô không thể tiếp nhận.

Mộc Tịnh Kỳ không muốn làm người thứ ba xen vào mối tình thanh mai trúc mã của Khưu Dĩnh Ninh.

Kể cả khi anh và Cát An không còn thích nhau thì cô cũng không xứng ở bên anh.

Thay vì hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, Mộc Tịnh Kỳ chọn không bắt đầu con đường không có điểm kết này.

“Ninh...!cậu đừng như vậy.” Mộc Tịnh Kỳ ngoài mặt bình tĩnh, bên trong ruột gan đã sớm nháo nhào lên vì hoảng loạn: “Chúng ta...!không thể.”
“Tại sao? Anh với Cát An thật sự không có gì với nhau cả.”
Đối diện với trạng thái đang dần trở nên kích động của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ sợ hãi nhất thời hít thở không không.


Cô tránh ánh mắt dò xét của anh, nhanh tay giật lại điện thoại bị anh siết chặt, dối lòng đáp: “Tôi có người thích rồi.”
Mộc Tịnh Kỳ lấy được điện thoại xong liền có ý chạy trốn, Khưu Dĩnh Ninh như thừa đoán được mà dùng thân chặn lại, ép cô tựa sát vào thành bàn.

Hai mắt Khưu Dĩnh Ninh tựa như phóng ra tia lửa giận dữ, cơ thể từ từ đổ dồn lên người Mộc Tịnh Kỳ mặc cho cô nghiêng người tránh né.

“Ai? Trần Hựu?”
Mộc Tịnh Kỳ ngạc nhiên ra mặt, không phải vì Khưu Dĩnh Ninh đoán trúng mà là vì không ngờ anh lại biết tên đàn anh chơi cùng nhóm với cô.

Trái lại, trong mắt Khưu Dĩnh Ninh lại xem phản ứng này của Mộc Tịnh Kỳ là thừa nhận.

Ngày còn ngày trên ghế nhà trường cấp ba, anh đã nghĩ về tương lai cả hai, nghĩ về việc theo đuổi và cùng Mộc Tịnh Kỳ yêu đương.

Kết quả thì sao, chỉ vì những hiểu lầm và giận hờn không đáng, cô gái anh thích ngày nào còn cận kề sát bên lại bị người khác cướp mất.

Biểu cảm của Khưu Dĩnh Ninh càng lúc càng hiện rõ phẫn nộ, Mộc Tịnh Kỳ sợ đến rút người, nhưng chí ít vẫn vớt vát được chút can đảm mà lách người trốn chạy.

Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa chuyển động, Khưu Dĩnh Ninh bất ngờ ôm ngang người cô nhấc lên ngồi lên bàn, mông cô đè hẳn lên bàn phím laptop chưa gập đóng máy.

Giữa lúc Mộc Tịnh Kỳ còn chưa kịp định hình, đầu cô bỗng bị ôm lấy, chớp mắt đã thấy gương mặt của Khưu Dĩnh Ninh áp sát.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi sau cơn hoang mang, đôi môi của Mộc Tịnh Kỳ đã bị đôi môi của Khưu Dĩnh Ninh áp vào.

Trước mắt cô lúc này là hàng mi dày rậm khép hờ của anh, những cảm xúc khác lạ len lỏi sâu vào từng mạch máu trong người cô.

Đến khi ý thức được những gì đang xảy ra thì đầu lưỡi của Khưu Dĩnh Ninh đã chạm vào giữa hai hàm răng Mộc Tịnh Kỳ.

Cô bừng tỉnh, vội đẩy mạnh người anh ra, miệng vô thức mím chặt sợ hãi.

Mộc Tịnh Kỳ mang trái tim đang đánh trống chạy về giường, toàn thân run rẩy không rõ lý do.

Mà lúc này, hôn được cô xong, mặt mũi của Khưu Dĩnh Ninh liền sáng lên mấy phần.

Vùi mình trong chăn tự trấn an nỗi sợ, điện thoại bỗng rung lên vì tin nhắn mới cũng đủ khiến Mộc Tịnh Kỳ giật bắn mình.

Cô cố hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, vừa mở màn hình điện thoại thì cửa ngăn sau lưng bỗng phát ra tiếng kéo mở.


Mộc Tịnh Kỳ theo phản xạ quay đầu lại nhìn, Khưu Dĩnh Ninh thoắt cái đã trèo lên giường cô, còn cẩn thận kéo cửa đóng lại.

“Cậu…” Mộc Tịnh Kỳ vừa mới thốt lên được một chữ thì Khưu Dĩnh Ninh đã hất chăn nằm xuống bên cạnh.

Cô cau mày khó chịu nhìn anh, anh lại bày ra vẻ mặt mệt mỏi lười giải thích.

Cô bất lực không để ý nữa, nằm xoay lưng về phía anh, cố tình nhích người vào sát vách tường để tránh sự động chạm.

Có điều, Mộc Tịnh Kỳ càng tránh né thì Khưu Dĩnh Ninh lại càng tấn công.

Cô càng nằm nhích vào trong vách tường thì anh lại càng nhích sát vào người cô.

Đáng nói hơn, dưới lớp chăn phủ kín, bàn tay không an phận của anh lại vòng siết chặt eo cô.

Mộc Tịnh Kỳ bị Khưu Dĩnh Ninh dọa đến sắp hồn xiêu phách lạc, cô mới chạm vào bàn tay đang ôm mình, còn chưa kịp đẩy ra thì sau gáy đã phát lên giọng nói mang tính đe dọa: “Khi nãy hôn chưa đủ sao?”
“Cậu...!tôi la lên đó!” Mộc Tịnh Kỳ không nhịn được nữa, dù sợ vẫn cứng rắn bật lại.

Cánh tay đang vòng ôm eo Mộc Tịnh Kỳ như cố ý siết chặt thêm, Khưu Dĩnh Ninh cất giọng bình bình lại chứa đầy sức nặng và khiêu khích: “La đi.”
Nếu Mộc Tịnh Kỳ la lên, khi cha mẹ Khưu vào tới nhìn thấy cảnh tượng này, có khác gì đang muốn ông bà xác nhận cô và anh đã vượt giới hạn.

Nhỡ sau đó cha mẹ anh lại bắt anh chịu trách nhiệm với cô thì chẳng phải âm mưu của anh thành công rồi sao?
Mộc Tịnh Kỳ không ngốc đến mức tự dẫn mình vào bẫy của Khưu Dĩnh Ninh bày sẵn.

Cô bỏ mặc tùy ý, chỉ cần anh không quá đáng, cô cũng sẽ không đối đầu anh.


Trong nhóm chat nhắn tin một lúc lâu nhưng Mộc Tịnh Kỳ vẫn chưa trả lời được tin nào.

Khi cô vừa mở máy lần nữa, Khưu Dĩnh Ninh lại giở giọng hách dịch yêu cầu: “Đưa điện thoại cho anh.”
“Làm gì?” Mộc Tịnh Kỳ hoang mang thốt ra.

Khưu Dĩnh Ninh không đáp, trực tiếp vươn tay giật lấy điện thoại trong tay Mộc Tịnh Kỳ tắt nguồn, xong ném xuống cuối giường.

Mộc Tịnh Kỳ hoàn toàn cạn lời, Khưu Dĩnh Ninh vẫn chưa hài lòng mà kéo người cô nằm ngửa ra.

Đầu cô để anh dựa, bụng cô để anh ôm, chân cô để anh gác, nói trắng ra là cô phải làm gối ôm bằng người thì anh mới chịu nằm yên thôi quấy phá.

Thời gian trôi qua một lúc, Mộc Tịnh Kỳ bình tâm lại mới bất giác xoay đầu nhìn trộm Khưu Dĩnh Ninh.

Không ngờ lúc cô xoay qua, khoảng cách giữa hai gương mặt lại gần đến mức đầu mũi chạm nhau.

Ngập ngừng vài giây, Mộc Tịnh Kỳ vừa cử động định quay mặt đi thì Khưu Dĩnh Ninh bất chợt dùng tay giữ đầu cô lại.

Cả hai gần như không còn khoảng cách, trong không gian yên tĩnh, giọng nói thì thào của Khưu Dĩnh Ninh từ tốn vang lên: “Kỳ, chỉ được thích anh, không được thích người khác, nhớ chưa?”1.