Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 172: Thương pháp



Dược Phường, Phá chi nhất tộc, nội viện.

Lúc này khắp nơi đều là thương ảnh cùng nhiệt khí, uy thế bàng bạc xông thẳng trời cao.

"Ha!"

"Ha!"

"Ha!"

Dưới ánh nắng của trưa hè, mỗi một đệ tử đều cầm lấy một cây thương sáng bóng, bên trên là mồ hôi ướt đẫm người, mỗi lần thực hiện một động tác thì đều "Ha!" một tiếng như là để báo hiệu, cũng là để bảo trì bầu không khí võ đạo uy nghiêm.

Đệ tử của Phá chi nhất tộc phần lớn đều có Vũ Hồn là Phá Hồn Thương, vì vậy từ tấm bé đều đã được các vị tiền bối đốc xúc học tập thương pháp.

Đám người đem thương đạo phát huy vô cùng đồng nhất, mỗi một thương khi xuất ra đều mang lại một cảm giác thuần thục nhuần nhuyễn.

Phá chi nhất tộc thân là người của Vũ Hồn Điện thì tất nhiên ngoại trừ tài nguyên, thì cũng có quyền truy cập vào kho tàng tự sáng tạo Hồn Kỹ mà Vũ Hồn Điện tích trữ, bên trong có chứa không thiếu thương pháp.

Ở Đấu La Đại Lục, sở dĩ tự sáng tạo Hồn Kỹ hiếm có là bởi sự tồn tại của Hồn Kỹ.

Thứ nhất, muốn sử dụng Hồn Kỹ tiện lợi hơn tự sáng tạo Hồn Kỹ, chỉ cần rót Hồn Lực vào Hồn Hoàn thì Hồn Kỹ tự nhiên thành, không cần phải tự mình luyện tập hay lĩnh ngộ.

Thứ hai, tự sáng tạo Hồn Kỹ không mạnh bằng Hồn Kỹ tự nhiên. Không nói đến những tự sáng tạo Hồn Kỹ nổi danh như《 Hạo Thiên Cửu Tuyệt 》hay《 Tạc Hoàn 》, phần lớn tự sáng tạo Hồn Kỹ đối với tiền kỳ thì có lợi ích lớn, nhưng càng về hậu kỳ thì tác dụng cũng không có bao nhiêu. 

Thứ ba, muốn tự thôi diễn ra tự sáng tạo Hồn Kỹ không chỉ đòi hỏi một thân thiên phú kinh tài tuyệt diễm, mà còn cần thời gian để bổ cứu chỉnh sửa. Nếu không phải là thiên tài như Phong Tiếu Thiên hay Phong Hoàng, hoặc kinh thế thiên kiêu như Đường Thần hay Mục Ân thì việc này coi như bỏ, coi như muốn cũng không có khả năng thực hiện. 

Thứ tư, thời gian cùng Tinh Lực của Hồn Sư có hạn, ngoại trừ hoàn cảnh đặc biệt ra thì ai ai bất kỳ Hồn Sư nào cũng muốn dồn hết tâm tư vào việc tăng Hồn Lực, học tập hay thôi diễn đều quá tốn thời gian. Giống như Phong Tiếu Thiên lãng phí lấy một thân thiên phú Tiên Thiên Mãn Hồn Lực vì hoàn thiện《 Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm 》có thể xem như là ví dụ tiêu biểu.

Vậy nên từ trước đến giờ chỉ cần là người có thiên phú bình thường đều không lựa chọn tự sáng tạo Hồn Kỹ, mà là chuyên tâm vào tu luyện là phần nhiều.

Hồn Hoàn chất lượng hơn sẽ có Hồn Kỹ mạnh hơn, ý nghĩ như vậy kéo dài dẫn đến sự tồn tại của tự sáng tạo Hồn Kỹ giống như đãi cát lấy vàng, hi hữu hiếm có.

Nhưng trong suốt dòng sông của lịch sử vẫn xuất hiện qua rất nhiều kỳ tài, tự sáng tạo Hồn Kỹ do bọn hắn tạo vẫn là có.

Mà Vũ Hồn Điện thân là một cái thế lực lớn tồn tại đã lâu, không nói đến ghi chép về những cá nhân xuất sắc này, liền tự sáng tạo Hồn Kỹ của những thiên kiêu cũng là có thu thập đến.

Mặc dù không phải toàn bộ nhưng số lượng quả thật không ít.

Dù sao là một thế lực tồn tại hơn hai thiên niên kỷ, tích xúc của Vũ Hồn Điện cũng không phải là đơn giản.

Mà cao tầng của Phá chi nhất tộc cũng là nhờ có sự tiếp xúc với những tự sáng tạo Hồn Kỹ được ghi chép lại này mà đã có thể cùng nhau thôi diễn chỉnh sửa lại thương pháp của Phá chi nhất tộc, nâng cao lực lượng cho tộc nhân.

...

Tại một đình viện độc lập khác, khác với bầu không khí nhiệt huyết ở bên ngoài thì nơi đây lại vắng vẻ hơn, cũng chỉ có một nữ hài cùng một lão nhân.

Nữ hài có con người cùng mái tóc toát lên sắc bạch kim, cả người phát dục cao ráo, trên tay cầm thêm trường thương lại khiến cho khí chất lãnh đạm của nàng có thêm một tia khí khái hào hùng.

Thương trên tay của nàng không cường thế giống như các đệ tử Phá chi nhất tộc ở bên ngoài mà lại vô cùng uyển chuyển dứt khoát, tựa như mây trôi nước chảy, thanh lệ thoát tục.

Trên trán của nàng lúc này đã lấm tấm mồ hôi, làn da đỏ bừng cùng với cơ thể run rẩy không nhẹ, rõ ràng là thể lực đã đến cực hạn.

Nhưng ánh mắt bên trong lại giống như hồ nước lĩnh lặng, phảng phất sự mệt mỏi của cơ thể này không ảnh hưởng đến nàng.

Đến một lúc sau khi cơ thể chạm đến cực hạn không thể nào vượt qua được nữa thì nàng mới đem trường thương trên tay dừng lại rồi điều động lấy Hồn Lực, sau đó trên tay liền hiện lên một đoá hoa hải đường.

Đoá hải đường này có sắc tím dịu nhẹ, nhưng bên trên mỗi cánh hoa đều có lấy cho mình những đường vân màu bạc trắng, càng làm cho đoá hải đường càng thêm thánh khiết sinh huy.

Đây là đại danh đỉnh đỉnh Trị Liệu hệ Vũ Hồn - Cửu Tâm Hải Đường.

Diệp Linh Linh nhìn lấy trên tay Cửu Tâm Hải Đường, không biết là nghĩ đến điều gì mà cười nhẹ, tiếp đó đem cuồn cuộn Sinh Mệnh Chi Lực từ Cửu Tâm Hải Đường rót vào bản thân.

Nàng ngay lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm chảy dọc vào từng tế bào trong cơ thể, toàn bộ mệt mỏi ngay lập tức bị cuốn bay, liền tổn thương của cơ thể do liên tục tập luyện ở cường độ cao cũng được hồi phục.

Mà Dương Vô Địch ở gần đó quan sát thấy vậy thì cũng chép miệng, đối với tình cảnh này cũng quen thuộc.

Kể từ hai năm trước Diệp Linh Linh đến chỗ hắn cầu học thương pháp thì dường như mỗi tuần ít nhất 3 ngày, tiểu nữ oa này đều đến Phá chi nhất tộc nhận lấy chỉ điểm của hắn.

Mà cũng vì điều này mà hắn cũng được Diệp Tịch Thuỷ cùng Long Tiêu Dao "đến thăm" một lần, tuy lúc nói chuyện đều rất là thiện chí, nhưng ý tứ của đối phương vẫn rất rõ ràng, là yêu cầu hắn dốc túi truyền thụ.

Ân, chính là dốc túi truyền thụ, chính là cái loại đem vốn liếng của bản thân đổ hết ra ngoài, trò no thầy đói loại kia.

Mà Dương Vô Song chỉ là một Phong Hào Đấu La chưa đột phá được bao lâu, tất nhiên là không dám từ chối hai vị Giáo Tông này.

Tất nhiên bên cạnh uy hiếp ra thì bên đối phương cũng đối với hắn thực hiện rất nhiều chỉ điểm, cũng giải khai rất nhiều bí ẩn về cảnh giới Phong Hào Đấu La, hơn nữa còn có một chút hứa hẹn.

Đến tận lúc đó hắn mới rõ, Diệp Linh Linh có chỗ dựa so với gia gia của nàng càng lớn.

Giáo Tông vi sư, cảnh giới Cực Hạn 99 cấp.

Không cần phải nói tâm tình của hắn có bao nhiêu đặc sắc, thậm chí là đến xúc cảm vẫn còn như lúc ban đầu.

Nhưng quả thực ngoại trừ bị uy bức lợi dụ cùng nhân tình ra thì Dương Vô Song vẫn rất thương thức năng lực của Diệp Linh Linh.

Nói đến trước nhất phải là thiên phú về thương pháp của nàng.

Diệp Linh Linh mặc dù là một Hồn Sư Trị Liệu hệ chính cống, nhưng tài năng thương pháp của nàng quả thực không tầm thường.

Phải biết thương pháp cơ sở được lưu truyền trong Dương gia là《 Phá Hồn Thương Pháp 》, mặc dù chỉ là cơ sở nhưng một tộc nhân muốn thông thạo loại thương pháp này thì trung bình phải tốn lấy 4 năm học tập.

Đây là bởi mặc dù đây chỉ là thương pháp cơ bản, nhưng bên trong lại chứa đủ toàn bộ các kiến thức cơ bản về thương pháp, cũng chính là bàn thạch để cho các đệ tử có thể vững vàng trên con đường thương đạo về sau, nên kỹ thuật cùng kiến thức đều rất đồ sộ.

Chưa kể về sau loại thương pháp này cũng đã được chỉnh sửa, độ phức tạp gia tăng thêm cũng ít nhất hai thành.

Mà Diệp Linh Linh đâu? Nàng chỉ cần tốn hai năm liền đem《 Phá Hồn Thương Pháp 》diễn luyện không thua kém đệ tử lâu năm của Phá chi nhất tộc là bao nhiêu.

Dương Vô Địch thân là người diễn luyện môn thương pháp này hiểu rõ, ngay cả thiên tài một thế như hắn cùng đệ đệ cũng phải tốn đến ba năm mới thành thục môn thương pháp này, mà đây là kết quả của bộ thương pháp chưa chỉnh sửa, nếu không thì cũng phải lâu hơn.

Muốn làm đến mức của Diệp Linh Linh quả thật là cần đến thiên phú, chứ không chỉ cố gắng chăm chỉ là được.

Cái thiên phú yêu nghiệt này không khỏi khiến Dương Vô Song nghĩ đến truyền kỳ của thương đạo – Diên Hồng Đấu La Thẩm Thừa Tiêu.

Khi nói đến Thẩm Thừa Tiêu, có rất nhiều tin đồn để giải thích cho thiên phú thương đạo của hắn.

Nào là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực hay trời sinh Thần Lực, nào là trời sinh liền đã thức tỉnh Vũ Hồn, rồi thậm chí là hậu thế của Phong Hào Đấu La, trời sinh ý cảnh… Các loại tin đồn bát quái.

Nhưng quả thật không thể không nói, thiên phú của Thẩm Thừa Tiêu quả là nhất thế tuyệt trần.

12 tuổi đạt đến cảnh giới Hồn Tôn, 15 tuổi đến cảnh giới Thương Ý, 25 tuổi liền có tu vi Hồn Vương, 35 tuổi lĩnh ngộ được Thương Hồn, về sau tại tuổi 60 đột phá Phong Hào Đấu La, một đường tu luyện đến 97 cấp, hư hư thực thực đạt chạm đến cảnh giới nửa bước Thương Thần.

Thiên phú cùng tài hoa như vậy đối với người luyện thương như Dương Vô Địch mà nói chính là thần tượng, là tấm gương, cũng là ngưỡng cao trọng vọng.

Chỉ là Dương Vô Địch biết hắn một đời này đừng nói Thương Thần, ngay cả Thương Hồn có đạt đến hay không cũng là một cái vấn đề.

Thứ này suy cho cùng cũng liên quan đến tâm cảnh, thiên phú cùng vận khí, không thể khiên cưỡng được.

Thiên phú của Diệp Linh Linh chói mắt là vậy, nhưng trong mắt Dương Vô Địch, tất cả đều bị lu mờ bởi sự kiên trì của nàng.

Kiên trì! 

Hai chữ này tại bất kỳ một thế giới nào đều có ý nghĩa vô cùng lớn lao.

Nước chảy đá mòn, gió thổi núi sạt.

Không có bất kỳ một thành tựu to lớn nào mà không yêu cầu phải bỏ ra một lượng lớn thời gian để thực hiện.

Diệp Linh Linh mỗi lần tu luyện thương pháp đều đem cơ thể tiếp cận đến cực hạn sắp vỡ, sau đó lại dùng Vũ Hồn hồi phục, quá trình cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến hết ngày.

Xứng đáng bốn chữ “Tu luyện cuồng ma”.

Lúc đầu Dương Vô Địch chỉ cho rằng nàng do mới học nên còn nhiệt tình, đến một khoảng thời gian sau liền sẽ hạ hoả bớt.

Chỉ là không ngờ qua một năm rồi mà cách thức tu luyện này vẫn còn giữ nguyên, hơn nữa so với lúc trước càng thêm thành thục.

Cái này quả thực không khỏi làm cho Dương Vô Địch mở rộng tầm mắt, thậm chí không khỏi đối với Diệp Thiên Hành ghen tị không thôi.

Phá chi nhất tộc chỉ cần có một người có tâm tính như Diệp Linh Linh thì Dương Vô Địch liền có thể yên tâm tương lai của gia tộc, rất tiếc là đến giờ trong tộc vẫn chưa có hạt giống nào mà hắn cảm thấy vừa lòng.

“Quách tiểu tử cũng có Vũ Hồn là thương nhưng thiên phú cũng bình thường, không đến nỗi sinh ra một nữ nhi yêu nghiệt như vậy a?” Dương Vô Địch nhiều lần thầm than ở trong lòng.

Nói thật nếu không phải có hai vị kia đứng sau, hắn quả thật muốn nhận Diệp Linh Linh làm đệ tử.

Còn về việc nàng không phải là Cường Công hệ Hồn Sư? Không thành vấn đề, thiên phú cùng tâm tính của nàng liền đầy đủ.

Dương Vô Địch lúc này nói với Diệp Linh Linh.

“Linh Linh chất nữ, giữa trưa rồi, chúng ta nghỉ một chút.”

“Là, Dương gia gia.” Diệp Linh Linh đáp lại, dùng một tấm khăn bông đã chuẩn bị sẵn để lau mồ hôi.

Mặc dù sự mệt mỏi đã tan biến nhưng nhiệt lượng của cơ thể toả ra do hoạt động ở cường độ cao vẫn còn đó, nên thỉnh thoảng trên trán của nàng vẫn lấm tấm lấy vài giọt mồ hôi.

Mà một thị nữ ở một bên vốn đã đợi sẵn liền đến bên cạnh Diệp Linh Linh, nói.

"Tiểu thư, thuốc tắm đã chuẩn bị sẵn, mời."

Diệp Linh Linh gật đầu, tiếp đó liền đi theo thị nữ tiến vào nhà tắm.

...

Diệp Linh Linh tắm thuốc cũng không lâu lắm liền đi ra.

Nàng lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, trên người vẫn còn thoang thoảng lấy mùi dược liệu.

Nàng lúc này đi đến chỗ bàn ăn theo hướng dẫn của thị nữ thì thấy được Dương Vô Địch đã ngồi đợi lấy nàng, trong tay còn cầm lấy một quyền sách.

"Dương gia gia." Diệp Linh Linh kêu lên một tiếng.

Dương Vô Địch gật đầu, hỏi.

"Thuốc tắm như thế nào? Ta đã tăng thêm nồng độ của dược dịch lên 10%, hi vọng cơ thể của ngươi cũng không quá khó chịu."

Diệp Linh Linh do có sự hỗ trợ từ Cửu Tâm Hải Đường nên tốc độ thích nghi của cơ thể so với người thường nhanh hơn rất nhiều, vì vậy cơ hồ cách mỗi thời gian nàng dùng thuốc hắn đều phải xem xét cân nhắc để gia tăng liều lượng hoặc đổi đơn thuốc.

Mà thuốc tắm hắn điều chế có tác dụng chủ yếu là tăng cường cường độ cơ bắp cùng xương khớp nên mỗi lần phục dụng đều rất đau đớn, vì vậy mà Dương Vô Song mỗi khi đổi thuốc đều hỏi thăm nàng để điều chỉnh.

"Cảm tạ Dương gia gia, cảm giác vẫn rất tốt." Diệp Linh Linh đáp lại, cả người cùng đã ngồi xuống bàn ăn.

"Ngươi ổn là được rồi, chúng ta cũng nên ăn cơm thôi."

Bàn ăn gồm 2 mặn, 2 chay cùng 1 canh, dùng cho một bữa trưa thì đã xem như tương đối phong phú.

Hai người cũng liền dùng bữa.

Do Diệp Linh Linh khi luyện tập cần bổ sung lượng lớn khí huyết cùng nguyên lực, nên thực phẩm được sử dụng cũng đều là nguyên liệu hiếm có.

Giống như 2 món mặn này được làm từ Hùng Hổ cùng Thiên Khung Thần Kê, đều là hai chủng Hồn Thú vô cùng khó bắt.

Hùng Hổ là một đầu Hồn Thú có thân gấu đầu hổ, toàn thân lông cam vằn đen, không chỉ có tốc độ nhanh mà còn có lực lượng mạnh.

Mỗi bộ phận trên cơ thể của loại Hồn Thú đều có giá trị liên thành, đặc biệt nhất là trái tim cùng gan của nó, khí huyết chứa đựng ở bên trong đủ để một Đại Hồn Sư sôi máu mà chết, nhưng chỉ cần phối chế hợp lý thì chính là một bảo vật gia tăng khí huyết vô giá.

Còn Thiên Khung Thần Kê thì lại càng kinh khủng. 

Thân thể của nó to như một quả núi nhỏ, toàn thân lông tóc có một màu lam ám đen tà dị, đuôi dài như công, mỹ mạo hoàn toàn xứng danh thần kê. Chỉ là Thiên Khung Thần Kê mang cho mình một đặc tính bạo lực không hề thua kém Thanh Ngọc Điểu là bao, móng cùng mỏ gà của nó so với đao kiếm còn sắt bén, chỉ trúng một đòn liền sẽ lâm vào đường chết. Hơn nữa do đám gà này thường xuyên kết đoàn, lại còn biết bay nên uy thế vô cùng phách lối, dù là Hồn Sư hay Hồn Thú cùng đều ngao ngán lại gần.

Nhưng cốt tuỷ của Thiên Khung Thần Kê lại rất được truy phủng, bởi chỉ cần phục dụng thứ này trong một khoảng thời gian dài thì kinh mạch sẽ dần dần trở nên bền bỉ cùng dẻo dai, cường độ xương cốt cũng được tăng cường đáng kể, đối với Hồn Sư mà nói thì chính là bảo vật.

Vì vậy tuy nhìn bày trí của hai dĩa thức ăn mặn có vẻ đơn sơ, nhưng giá trị của nó không phải là một Hồn Sư bình thường có thể tưởng tượng đến.

Thuốc tắm là luyện thể từ ngoài vào trong, thức ăn là luyện thể từ trong ra ngoài, hai loại kết hợp liền khiến cường độ nhục thân của Diệp Linh Linh gia tăng như phi mã.

Dương Vô Địch cùng Diệp Linh Linh sau khi dùng bữa xong thì cũng không ngay lập tức trở lại luyện tập mà là cùng nhau dùng nước trà, nghỉ ngơi một chút.

Dương Vô Địch lúc này nói.

"Linh Linh chất nữ, chuyện lựa chọn thương pháp tiếp theo ngươi đã có suy nghĩ gì chưa?"

《 Phá Hồn Thương Pháp 》suy cho cùng cũng chỉ là thương pháp cơ bản của Phá chi nhất tộc, là một thương pháp cơ bản tốt nhưng muốn đem đi chiến đấu thì lại không đủ dùng, đặc biệt là tại cấp độ Hồn Vương về sau.

Vì vậy mỗi tộc nhân sau khi nắm giữ vững vàng《 Phá Hồn Thương Pháp 》thì sẽ được các lão tiền bối tư vấn để lựa chọn thương pháp cao cấp hơn để tiếp tục tu luyện, nâng cao thương thuật của bản thân.

Mà Diệp Linh Linh cũng không ngoại lệ, một tuần trước trước nàng cũng đã được Dương Vô Địch xem xét cân nhắc đưa ra lời khuyên sau đó cho nàng tiến vào khu vực tàng trữ thương pháp của Phá chi nhất tộc để lựa chọn.

Chỉ là chuyện này cần tốn thời gian cân nhắc nên mọi chuyện mới kéo dài đến giờ.

Diệp Linh Linh hơi do dự một chút nhưng vẫn nói.

"Ta muốn lựa chọn《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》."

Dương Vô Địch nghe vậy thì hơi nhíu mày.

"《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》? Có thể nói cho ta biết vì sao sao?"

Thương pháp này không phải do Phá chi nhất tộc sáng tạo ra, mà là một tộc nhân trong quá khứ từng tại một di tích khám phá ra.

Hạch tâm của môn thương pháp này là mô phỏng theo các loại tính chất của nước mà dung nhập vào thương đạo. Khi thì như âm nhu như nước suối, khi thì lại cường hoành như sóng lớn, lúc thì lại giống bén nhọn như băng gai, lúc thì lại hư ảo như phi sương.

Môn thương pháp này thiên biến vạn hoá là vậy nhưng số người lựa chọn nó tu luyện cũng chỉ là số ít, dù sao tính chất của《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》là lấy nhu khắc cương, lấy cương khắc nhu - đối nghịch với tính chất cực hạn phá hoại, lấy lực phá vạn pháp của Phá Hồn Thương.

Nhưng cũng vì vậy mà ghi chép về môn thương thuật này cũng rất ít, kinh nghiệm để lại cũng chẳng bao nhiêu.

Diệp Linh Linh nếu muốn đem《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》diễn luyện đến đại thành thì phần nhiều phải tự nàng lĩnh ngộ lấy, liền Dương Vô Địch cũng không thể chỉ điểm nàng quá nhiều, đường cong đường nhiễu chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi.

Hắn cũng tin là nàng hiểu rõ chuyện này, nhưng tại sao lại vẫn chọn loại thương pháp này.

Diệp Linh Linh đáp.

"《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》mặc dù không am hiểu lấy lực phá vạn pháp như《 Vô Song Thương Pháp 》hay《 Phá Tự Thương Pháp 》, nhưng những phương diện khác đều rất toàn diện, có phòng ngự, có tốc độ, có lực lượng mà cũng đầy đủ sắc bén."

"Một môn thương pháp dung hợp vạn tượng, không thiên về một phía nào cũng không lộ điểm yếu ở một điểm nào.

"Hơn nữa chất nữ cũng chỉ là một cái Trị Liệu hệ Hồn Sư, lực lượng bộc phát ra khi sử dụng trường thương cũng có giới hạn, vì vậy có thể sử dụng sự biến hoá trong《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》để vận dụng tối đa loại lực lượng hữu hạn này để đối đầu với kẻ địch."

"Mặc dù kinh nghiệm để ghi chép về môn thương pháp này không nhiều nhưng chất nữ cũng cảm thấy không có vấn đề gì, thương pháp dù sao cũng là thương pháp, ta cũng có thể dựa trên những kinh nghiệm đúc kết từ những môn thương pháp khác để học tập loại thương pháp này."

Dương Vô Địch nghe vậy thì gật đầu.

Xem ra hắn vẫn là coi nhẹ Diệp Linh Linh, có thể nói ra được những thứ này thì chứng tỏ nàng đã tính toán của mình, cũng không phải gọi là nhất thời xúc động.

"Luyện thương pháp thấy không hợp cũng có thể đổi, ta ngược lại là lo quá nhiều." Dương Vô Địch sau đó liền lắc đầu.

Giống như hắn khi xưa cũng đổi qua hai loại thương pháp mới thấy loại phù hợp, duy chỉ là có tốn thời gian để luyện lại mà thôi.

Hắn sau đó đứng dậy nói.

"Linh Linh chất nữ, đi thôi, ta dẫn ngươi lấy bản hoàn thiện của《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》."

"Là, Dương gia gia."

Hai người một già một trẻ rất nhanh liền đến một nơi gọi là Thương Phòng.

Thương Phòng là nơi mà Phá chi nhất tộc cất kỹ thương pháp cùng kinh nghiệm tâm đắc trên thương đạo của những người đi trước, vì vậy đệ tử bình thường sẽ không thể nào vào bên trong Thương Phòng một cách thường xuyên mà phải thông qua sự chấp thuận của trưởng bối mới có thể đi vào.

Một người thấy Dương Vô Địch đi vào thì ngay lập tức vấn an.

"Tộc trưởng đại nhân."

Dương Vô Song gật đầu, sau đó nói.

"Vũ Lăng, ngươi lấy cho ta một bản《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》hoàn chỉnh, cùng với hai thương kỹ Ảnh Nguyệt cùng Hãn Huyết."

"Là tộc trưởng đại nhân."

Dương Vũ Lăng nghe xong thì liền lui vào Thương Phòng.

Dương Vô Địch nói với Diệp Linh Linh.

"《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》có tổng cộng 4 thức, gọi lần lượt là Lưu Xuyên (: suối chảy), Phi Sương (: sương mù), Bạc Băng (: mưa đá) cùng Hải Khiếu (: sóng thần)."

"Thức đầu tiên là dùng để dùng lực dẫn lực, đạt đến hiệu quả của tứ lạng bạt thiên cân. Thức thứ hai thì lại lấy tốc độ làm chủ, tốc độ lớn làm cho thương ảnh trong mắt địch nhân trở nên hư ảo. Thức thứ ba thì thiên về kỹ thuật đâm, mũi thương như tiễn tấn công vào điểm chí mạng của địch nhân. Còn thức cuối cùng thì thiên về bộc phát nhất thời, đem lực lượng của bản thân khuếch đại đến cực hạn, chiếm đoạt tiên cơ mà nghiền ép địch nhân ngay tức khắc."

"Mà Ảnh Nguyệt giống với Phi Sương, cũng là thương kỹ dùng tốc độ để làm loạn địch nhân. Còn Hãn Huyết thì lại giống với Hải Khiếu, cũng có khả năng tạm thời gia tăng lực bộc phát."

"Tuy nói hai thương kỹ này có uy năng không so được với hai thức trong《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》nhưng tốt ở chỗ thực dụng cùng dễ nắm bắt."

"Vì vậy trước khi luyện tập《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》, ta đề nghị chất nữ ngươi trước tiên hãy vẫn đem hai thương kỹ này thao luyện thành thục, đến lúc đó không chỉ có thủ đoạn phòng thân, mà cũng là khởi đầu tốt để học tập《 Thái Thuỷ Thương Pháp 》."

Diệp Linh Linh nghe vậy thì gật đầu.

"Linh Linh đã hiểu rồi."

Dương Vô Địch sau đó lại nói tiếp.

"Thương đạo nói riêng cùng tu luyện binh khí nói chung không thể nào mạnh lên chỉ nhờ luyện tập được, chỉ có máu tươi cùng chiến hoả mới đúc được nên một tuyệt thế thần binh. Ba tháng tiếp theo chúng ta sẽ tăng cường luyện tập, sau đó ta sẽ đưa chất nữ ngươi đến Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường, nhân tài tới nơi này tầng tầng lớp lớp, thông qua chiến đấu với bọn họ rồi lĩnh hội, ta tin tưởng thương thuật của ngươi tại đó sẽ có dần trở nên sắc bén hơn."

Diệp Linh Linh nghe vậy thì "Ân." một tiếng để đáp lại, ánh mắt cũng hiện lên một tia tinh mang.