Đế Chế Đại Việt

Chương 513: Elizabeth bị đem bán?



Ngọc trai đen, một thứ ngọc trai rất quý giá, thế nhưng trong mắt đám hải tặc Ngọc trai đen của Sparrow tuyệt đối mang đến vận rủi, dù sao chưa có chiến hạm nào mang tên nó tồn tại quá tám tháng đây. Chính vì sự thất bại và xui H3Co5 xẻo của Sparrow mà hắn lại có một biệt danh là Sparrow thất bại. Chợt một tên hải tặc chỉ về phía Ngọc trai đen hô lớn.

- Nhìn, dường như Ngọc trai đen đang chìm!

Đám hải tặc lập tức nháo nhào ra phía ngoài nhìn xem, quả nhiên, Ngọc trai đen chỉ còn lại nửa thân tàu, trên boong có thể thấy được bảy tám tên thủy thủ đang nháo nhào cố gắng để tàu vào bến nhanh nhất có thể, trong khi đó Sparrow hai chân đứng trên cột buồm, một tay chống hông, tư thế oai vệ mặc dù trên chiếc thuyền đang chìm không hợp phong cảnh cho lắm.

- Thuyền trưởng, nhanh xuống giúp một tay, thuyền sắp chìm rồi.

Gibbs mệt mỏi la lớn. Trong đám thủy thủ của Sparrow có thể nói Gibbs là người đi theo Sparrow lâu nhất, cũng đã có đến tám năm. Một mực thất bại, chăm bẳm vị thuyền trưởng tính tình như trẻ con bản thân Gibbs cũng rất mệt mỏi.

Bị Gibbs quát lớn một tiếng, Sparrow tiu nghỉu cũng chỉ đành xuống giúp một tay. Hắn cảm thấy bản thân mình không được thần may mắn chiếu cố. Vốn gặp một trận hải chiến tàn cuộc cướp được thật nhiều hàng hóa, lại có vớt được một nữ nhân xinh như hoa như ngọc, tưởng rằng đợt này làm được vố lớn, không ngờ lại gặp tàu hải quân dí chạy sấp mặt, mặc dù chạy thoát nhưng Ngọc trai đen còn bị bắn trúng ba phát, nước vào trong khoang thuyền, Sparrow phải hạ lệnh vứt bỏ hàng hóa xuống biển để tàu nhẹ hơn có thể kịp trôi về bến, chỉ có thể giữ lại nữ tù binh này.

Nhưng phải nói thật Sparrow chưa từng gặp một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, thậm chí khiến hắn suýt nữa không kiềm chế lại được mình. Chỉ là hắn biết nữ nhân này không phải đồ ăn của mình. Thứ nhất hắn cảm nhận được nữ nhân này cực kỳ nguy hiểm, không sai, chính là cảm giác của hắn. Sparrow rất xui xẻo nhưng chính nhờ vào sự nhạy cảm này mà hắn đã trốn được không ít lần, do đó nữ nhân này hắn không dám đụng đến. Thứ hai, hắn lần này đến Trấn Ninh là để sửa tàu, tốn chi phí không nhỏ, nữ nhân này xinh đẹp như vậy, bán đi có thể thu được một số tiền lớn.

Elizabeth ngồi trong một cái lồng giam lạnh lùng nhìn đám hải tặc đang nháo nhào với Ngọc trai đen. Có trời mới biết vì sao nàng lại rơi vào tay của Hải tặc. Các chiến thuyền cấp một của đoàn lính đánh thuê không phải là đối thủ của ba lớp tàu mới của quân Quốc hội, nàng bị đạn pháo hất văng xuống biển. Lúc tỉnh lại thì bắt gặp phải gương mặt của một tên hải tặc đồng bóng với nụ cười vô cùng khả ố. Elizabeth một mực giữ im lặng, nàng không tiết lộ bất kỳ tin tức nào với hải tặc, nhưng chỉ muốn bọn hắn chuyển một phong tin tức trở về Franz, người Franzt sẽ đưa ra tiền chuộc nàng. Elizabeth rõ ràng Hải tặc cũng chỉ là vì tiền mà thôi. Thế nhưng có trời mới biết vì sao tên thuyền trưởng điên khùng này vậy mà không tin, hắn không thấy quần áo trên người nàng thật quý giá hay sao?

Đáng thương cho Elizabeth, Sparrow làm hải tặc thất bại 13 năm, đến một thuyền quý tộc còn chưa đánh được, một nữ quý tộc còn chưa thấy được làm sao hắn có thể biết quần áo thượng đẳng trên thân của Elizabeth. Vốn giữ thái độ bán tín bán nghi Sparrow định giúp nàng chuyển tin tức, thế nhưng bị hải quân tấn công, cần tiền gấp, Sparrow lập tức quyết định bán Elizabeth ngay lập tức.
Thật vất vả Ngọc trai đen mới có thể cập bến thành công trước khi chìm, mà lúc cập bến thì nước cũng đã ngập gần đến mạn. Sparrow lập tức để Gibbs liên hệ thợ thuyền để sửa chữa. Trấn Ninh là nơi phát triển các ngành dịch vụ, vì phục vụ cho hải tặc nên ngành đóng và sửa chữa tàu ở đây vô cùng phát triển, sẵn sàng phục vụ cho bất cứ ai nếu bọn hắn đủ tiền.

Nhan sắc của Elizabeth vô cùng nổi bật, dù lúc này nàng bị nhốt bên trong lồng giam, bị hai tên hải tặc mang đi thì cũng bị đám hải tặc vô cùng ghé mắt, say mê.

- Coi bộ Sparrow lần này kiếm bộn, vậy mà bắt được một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, bán ắt hẳn cũng phải được một trăm quan là ít.

- Cũng không hẳn, ngươi không thấy Ngọc trai đen bị bắn muốn sắp chìm hay sao? Sửa chữa phí tổn cũng không ít đây. Không biết chiếc tàu này có thể bị Sparrow thất bại chơi đùa bao lâu đây.

Elizabeth là một người từng trải, ánh mắt của những tên hải tặc tuy làm nàng cảm thấy bị sỉ nhục, thế nhưng cũng không đem đến cho nàng sự sợ hãi. Ngược lại đôi mắt xinh đẹp vô cùng linh động ngó nghiêng nhìn ngắm Trấn Ninh. Đây đã sớm được khai phá để trở thành cảng tự do nổi tiếng tại vùng Bắc hải, nhưng lần này nàng mới đặt chân đến, lại là trong hoàn cảnh như thế này.

Có sự tham gia giúp sức của Bravia đã sớm trở thành một khu vực phồn hoa nhất của Bắc hải. Đám hải tặc quanh năm trên biển, sống trên đầu đao lưỡi kiếm, không biết đến ngày mai, bọn hắn kiếm được tiền là để làm gì? Là để tiêu phí, do đó các ngành nghề dịch vụ từ cờ bạc, quán rượu cho đến thanh lâu tại Trấn Ninh không hề thiếu bất cứ cái gì. Đại Việt dù không bỏ ra cái vốn quá lớn nhưng lại thu trở về nguồn thuế vô cùng khổng lồ.

Tuy là nơi tập trung nhiều thành phần bất hảo, thế nhưng đường phố của Trấn Ninh lại sạch sẽ và ngăn nắp lạ thường. Dù đi trên đường là những hải tặc gương mặt hung thần ác sát, thế nhưng bọn hắn lại rất tuân thủ luật lệ tại Trấn Ninh, hay nói cách khác là ngoan như cún. Elizabeth không khỏi âm thầm hiếu kì. Thừa Mệnh hoàng đế làm sao có thể thuần phục đám cô hồn này ngoan như vậy đây. Elizabeth chỉ từng gặp qua Lê Văn Thịnh, cũng chưa từng nhìn thấy Thừa Mệnh bệ hạ, nghe nói Thừa Mệnh hoàng đế còn rất trẻ, năm nay mới chỉ vừa tròn ba mươi đây. Lần đầu tiên nàng đối với Thừa Mệnh hoàng đế lại có sự tò mò như vậy.

- Ô, đây không phải là Sparrow thuyền trưởng “thất bại” hay sao?

Bỗng nhiên một tiếng hô gọi Sparrow đầy tính châm chọc đặc biệt nhấn mạnh hai chữ thất bại. Sparrow cũng không ngại đá lại một câu.

- Ô, lại nghĩ là ai, hóa ra là Hector chân thọt đây sao?

Người đến là Hector Barbossa, cũng là một thuyền trưởng hải tặc, hắn thân hình to lớn, da ngăm, râu để rối tung, mắt phải có một vết sẹo chừng năm phân, đặc biệt chân của Barbossa lại bị thọt. Quan hệ của Barbossa và Sparrow rất vi diệu. Nếu nói Sparrow là điển hình của sự thất bại thì Barbossa chính là đại diện của thành công, ít nhất hiện tại Barbossa cũng đã sở hữu một chiến hạm tầm trung mang được ba mươi pháo. Hai người quen biết nhau trong suốt mười ba năm làm hải tặc, có lúc là đồng minh, nhưng cũng có lúc lại như kẻ thù, cứ thấy mặt lại không nhịn được đâm chọt đối phương một câu.

- Ta vừa thấy Ngọc trai đen. Thế nào? Lại bị chìm sao? Ta nói Jack, ngươi mới chỉ sở hữu nó đúng ba tháng.

Barbossa cũng không để ý đến lời châm chọc của Sparrow mà trả lại một câu. Sparrow hừ lạnh.

- Đương nhiên đó là việc của ta. Ta thà để nó chìm chứ cũng không muốn để nó rơi vào tay của ngươi. Một tên bẩn thỉu.

Hai người ngươi một câu, ta một câu. Mối hận thù xuất phát từ mười năm trước, khi đó Sparrow và Barbossa vẫn còn là đồng bạn. Khi đó Sparrow sở hữu chiếc Ngọc trai đen thứ tư, hắn sở hữu chiếc tàu này trọn vẹn tám tháng, đã đạt đến kỷ lục, chỉ cần một ngày nữa thôi là có thể vượt qua lời nguyền tám tháng. Kết quả Sparrow bị Barbossa trói lại đá bay xuống biển cướp đi Ngọc trai đen. Sparrow cũng không vừa, may mắn thoát chết hắn lập tức lập kế quay trở lại, đốt trụi chiếc Ngọc trai đen. Kể từ đó thù hận của hai người chính thức thành lập, tranh đấu không ngừng.

- Ồ, Jack, lần này ngươi lại cướp được một chiến lợi phẩm giá trị. Định đem nàng ta đi bán để lấy tiền sửa Ngọc trai đen sao?

Barbossa lúc này chợt để ý đến Elizabeth, nàng cũng không sợ hãi trừng mắt lại hắn. Sparrow ra vẻ mệt mỏi như đuổi ruồi nói.

- Ai nói ta định bán nàng ta, ta còn định đem trở về làm thuyền trưởng phu nhân đây.

Trước mặt Barbossa, Sparrow đương nhiên sẽ không thừa nhận đây. Trên Trấn Ninh đúng là có nguyên một cái chợ buôn bán nô lệ của Hải tặc, dù sao bọn hắn cái gì cũng cướp, kể cả người, đánh các vùng ven biển cướp người về như vậy cũng được một số. Phía triều đình Đại Việt cũng qua kênh này để mua bổ sung lao động trong các mỏ sắt, mỏ diêm tiêu và lâm đồn của Trấn Ninh. Barbossa phì cười nói.

- Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù sao với trí thông minh của ngươi cũng chỉ có thể nghĩ đến việc bán nàng đi kiếm tiền mà thôi. Được rồi, nể giao tình lâu năm, ta đề tỉnh ngươi một câu, nàng là một món hàng giá trị, ngươi bán ở chợ nô lệ sẽ gặp thua thiệt, chi bằng chờ đến tháng mười có hội đấu giá, bán trên đó sẽ được giá hơn nhiều.

Đúng nha, tại sao ta không nghĩ ra đây. Sparrow âm thầm mắng chửi chính mình, thế nhưng hắn vẫn thản nhiên nói.

- Ta đã nói ta muốn đem nàng trở về làm thuyền trưởng phu nhân. Ngươi rảnh không lại xen vào? Cút đi.

Thế nhưng hắn lại tự cút, vừa nói xong liền đi thẳng. Barbossa cười lớn gọi theo.

- Jack, đừng nói ta không nhắc ngươi, thân phận của nàng không đơn giản, ngươi giữ nàng càng lâu ngươi càng gặp bất lợi mà thôi.

Thế nhưng Sparrow chỉ hừ lạnh một tiếng cũng không đáp lời mà tiếp tục đi sâu vào trong.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm