Đế Chế Đại Việt

Chương 514: Trần Thư trở về



Chỉ có gà mờ Sparrow là vẫn không nhận ra, già giơ như Barbossa đã sớm nhận ra chất liệu quần áo của Elizabeth thật quý giá. Nên thân phận của nàng không phú tức quý, hắn không động được, Sparrow cũng không động được. Đem ra chợ nô lệ bán chỉ sợ cũng chẳng ai dám nhận, ngược lại mang đến đại họa lâm đầu. Chỉ có ở trên đấu giá hội, lúc này xuất hiện nhiều nhân vật mới có đảm lượng mua đến nàng.

Sparrow buồn bực đi thẳng vào bên trong thành Trấn Ninh. Tại nơi này hắn có thuê một chỗ tương đối hẻo lánh, cũ nát làm cứ điểm cho đoàn hải tặc. Tại Trấn Ninh sầm uất này tiền thuê cũng không phải là thấp, nghèo đói như Sparrow lại càng miễn cưỡng, thế nhưng dù là hải tặc cũng phải có bộ dáng, nếu không thực sự không chiêu nổi người. Nhìn đoàn thủy thủ của mình từ mười bảy người giờ chỉ còn lại bảy tám người Sparrow không khỏi thở dài. Chẳng lẽ cuộc đời hắn không thích hợp làm hải tặc sao? Nhìn Elina dáng người xinh đẹp vẫn ngồi yên tại một góc Sparrow không khỏi hỏi.

- Ngươi cuối cùng là ai đây? Barbossa tuy khốn nạn nhưng lời của hắn nói đều có đạo lý. Có phải ngươi giấu giếm thân phận lừa ta?

Elizabeth nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một thằng ngu. Ta có từng nói cho ngươi thân phận ta là gì hay sao mà gọi là lừa dối? Ta chỉ nhờ ngươi truyền tin mà thôi. Thằng ngu này đã không tin, còn muốn bán nàng.

- Thuyền trưởng, ta đã trở về.

Sparrow định nói gì nữa thì nữa thì Gibbs đã đi vào nói. Sparrow liếc mắt hỏi.

- Thế nào? Đã tìm được thợ thuyền hay chưa?

Gibbs có thể nói là một cánh tay phải đắc lực của Sparrow, cũng không biết vì sao Gibbs có thể đi theo hắn lâu đến vậy. Gibbs gật đầu nói.

- Đã tìm được, chỉ là bọn hắn nói rằng muốn sửa chữa tàu cũng phải mất chừng hai tháng, hết mười ngàn quan.

Sparrow thở dài, chợt nhìn về phía Elizabeth, hiện tại hắn chỉ trông chờ vào cô nàng này sao cho thật được giá. Elizabeth nói.

- Ta đã nói chỉ cần ngươi truyền tin về Franzt đương nhiên sẽ có người đến chuộc ta, con số đương nhiên cũng sẽ không dừng lại ở một vạn quan này.

Quả thực đối với nàng một vạn quan cũng chỉ là muỗi. Với thân phận của nàng đương nhiên bọn hắn cũng sẽ nhanh chóng mang nàng chuộc trở lại. Chỉ là Sparrow bĩu môi, cô nàng này lại muốn chém, một vạn quan của Đại Việt cũng không phải là ít. Phải biết theo sự phát triển của Đại Việt thì tiền tệ của Đại Việt cũng đã trở thành một đồng tiền rất mạnh. Gibbs chợt nói.

- Đúng rồi thuyền trưởng, vừa rồi ta vừa nghe được đám hải tắc có nói một tin tức. Franzt thông báo Trưởng công chúa bị quân Quốc hội phục kích đã bất hạnh chết trận.

Ầm. Trong đầu Elizabeth như xảy ra một vụ nổ, nàng dường như không dám tin vào những gì mình vừa mới nghe thấy. Làm sao có thể như vậy? Việc nàng gặp phục kích diễn ra mới chỉ hơn một tuần. Nếu nói muốn có tin tức phát ra ít nhất gì cũng phải mất nửa tháng. Thế nhưng bấy giờ tin tức gần như đã được trải rộng khắp, y như rằng lúc nàng chưa xảy ra chuyện thì tin tức đã được tung ra vậy, đã vậy tin tức này lại được chính phái bảo hoàng của Franzt tung ra tin PBuHv tức, ít nhất gì bọn hắn cũng phải tìm kiếm nàng chứ?

Gần như lúc này nàng cũng đã đoán được rằng, chính bản thân nàng đã rơi vào một vòng xoáy âm mưu. Lần phục kích đó của quân Quốc hội rõ ràng không phải là ngẫu nhiên mà là một cái bẫy. Đã có người tiết lộ lộ trình của nàng cho kẻ thù biết và chờ sẵn trước ở đó.

Elizabeth thật không hiểu, rõ ràng nàng hi sinh vì Franzt như vậy, từ nhỏ đã phải rời xa gia đình, một thân nữ nhi gánh vác lên trọng trách của đoàn lính đánh thuê Giáp vàng, khi đất nước xảy ra chuyện lập tức trở về phò tá vua Charles. Thế nhưng tại sao? Tại sao chính nàng lại trở thành vật hi sinh?

- Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Ngươi nghĩ Ngọc trai đen có thể vượt qua được lãnh hải của Franzt, hơn nữa định cướp ở Franzt sao? Ta cũng chưa muốn tìm đường chết.

Sparrow buồn bực nói. Ngọc trai đen quá nhỏ, không thể nào vượt qua được vùng biển động Bắc hải. Hơn nữa hải quân Franzt mạnh như vậy Hải tặc cũng không muốn tìm đường chết.

=================Ta là đường phân cách=================

Thăng Long, Đại Việt, bên trong lầu Trăm nóc, Lý Anh Tú so với thời gian trước lại trở nên nhàn nhã không ít. Bởi hầu hết công việc đều đã được giao cho phía dưới. CHỉ chờ đến tháng 10 hắn sẽ di giá đến An Bang, dự cuộc tập trận của Hải quân là có thể phát động một cuộc kháng chiến chống lại Thần giáo.

- Bệ hạ, ngài nói con chúng ta sinh trong lúc Đại Việt xảy ra chiến tranh liệu có tốt hay không?

An Tư nhíu mày lo lắng nói. Theo như Ám bộ và Viện chiến lược quốc gia cùng dự đoán trận chiến với Thần giáo sẽ diễn ra vào tháng 11 cũng là lúc nàng hạ sinh. An Tư cho rằng điều này là không may mắn.

Bây giờ An Tư và Elina được Ỷ Lan chăm sóc tựa như cấp bậc quốc bảo. An Tư bụng đã rất lớn, cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là hạ sinh mà thôi. Lý Anh Tú rõ ràng đây là chứng bệnh “lo lắng trước khi sinh” của các thai phụ. Trong thời kỳ này các thai phụ tính cách sẽ trở nên thất thường, rất hay buồn bã, lo lắng những chuyện không đâu. Lý Anh Tú nắm lấy tay nàng nói.

- Không cần lo lắng. Đại Việt sẽ chiến thắng trận chiến này. Long nhi hạ sinh chính là điều may mắn của Đại Việt.

Chuyện đùa, con của hắn được gia trì hào quang của hệ thống, thiên sinh liền thông minh dị thường, là rồng trong loài người, làm sao có thể là vận rủi đây. Elina cũng cười nói.

- Đúng vậy, An Tư tỷ không cần quá lo lắng. Biết đâu ngày tỷ hạ sinh cũng là lúc chúng ta đánh bại hoàn toàn Thần giáo đây.

Đối với Thần giáo Elina cũng không hề có hảo cảm gì. Đối với nàng hiện tại chỉ có Lý Anh Tú, Đại Việt và cha nàng là trên hết. Những thứ khác liền bị vứt bỏ về sau, ai là kẻ thù của Lý Anh Tú đương nhiên cũng sẽ là kẻ thù của nàng.

Dưới sự an ủi của hai người An Tư cũng dần dần bình phục lại không ít. Đối với thai phụ mà nói ba tháng đầu tiên và hai tháng cuối cùng chính là thời kỳ nguy hiểm nhất. Không chỉ cần chăm sóc về sức khỏe mà còn phải chăm sóc về tinh thần nữa. Chợt từ bên ngoài viên Bách hộ đi vào bên trong nói.

- Bẩm bệ hạ, Thiếu tá Trần Thư xin cầu kiến.

- Trần Thư?

Lý Anh Tú kỳ quái. Trần Thư không phải bị hắn phái đến Hải quân báo danh mấy tháng này sao? Vì sao bây giờ lại trở về. Lý Anh Tú nói.

- Gọi hắn vào đi.

Không bao lâu sau, Trần Thư được gọi vào bên trong. So với nửa năm trước, lúc này Trần Thư trong bộ lễ phục màu đen của Hải quân, đầu đội mũ Kepi, da mặt vì phơi với nước biển mà đã đen nhẻm hơn không ít. Dù sao không phải ai cũng có thể được như Ngô Tuấn, làn da trắng không tì vết đây. Trần Thư nhìn thấy được Lý Anh Tú, đôi mắt lập tức mông lung ứa lệ. Nửa năm, trọn vẹn nửa năm hắn không hề được gặp Bệ hạ. Đã bảy năm qua, chưa bao giờ hắn rời xa Lý Anh Tú lâu đến như vậy. Trần Thư đưa tay lên chào quân lễ nói.

- Bái kiến bệ hạ, bái kiến hai vị hoàng hậu.

Lý Anh Tú nhìn bộ dáng của Trần Thư cũng rất hải lòng. Nửa năm lịch luyện ở Hải quân, Trần Thư có vẻ đã rắn rỏi hơn không ít. Lý Anh Tú nói.

- Trẫm nhớ đã hạ lệnh cho khanh đi Hải quân báo cáo. Vì sao bây giờ lại trở về?

- Bẩm bệ hạ, sau nửa năm cố gắng, thần đã hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao phó, đã nắm được phương tâm của Trinh nương. Hiện tại thần trở về báo cáo hi vọng có thể trở về bên cạnh bệ hạ.

Trần Thư nhe răng cười nói. Hắn nửa năm qua chính là phụng chỉ tán gái, quả thực sau nửa năm vất vả Trinh nương mới chấp nhận lời của hắn, hai bên tiến hành qua lại. Trần Thư vui mừng khôn xiết, không những hắn có được người tình trong mộng, hơn nữa cũng hoàn thành được nhiệm vụ được giao, có thể trở về bên bệ hạ.

Lý Anh Tú cũng không ngờ Trần Thư lại có thể hoàn thành nhiệm vụ tán gái sớm đến như vậy. Hắn nghĩ ít nhất cũng phải qua năm sau đi. Thực sự Trần Thư đi theo Lý Anh Tú suốt bảy năm, vô cùng hiểu rõ Lý Anh Tú, không có Trần Thư bên cạnh rõ ràng rất bất tiện. Thế nhưng hắn cũng không thể ích kỷ vì thuận tiện của mình mà để Trần Thư bị độc thân cẩu cả đời đi. Lý Anh Tú xụ mặt nói.

- Ngươi thật là. Người ta vừa mới chấp nhận lời tỏ tình của ngươi ngươi lại lập tức chạy về đây?

Nụ cười của Trần Thư cứng đơ lại. Nha, độc thân cẩu hơn ba mươi năm, làm sao hắn biết yêu đương là như thế nào? Elina vỗ vai Lý Anh Tú cười nói.

- Chàng lại nói, ngày xưa chàng tỏ tình thiếp sau đó ở cạnh thiếp được bao lâu đây?

Lý Anh Tú xụ mặt.

- Đó không phải là tại nàng rời Đại Việt về Bravia sao? Ta lúc nào chẳng muốn giữ nàng bên cạnh đây. Chỉ là lần đó nếu đóng cửa khẩu nhốt nàng lại chỉ sợ cha vợ đại nha đem quân sang kéo đầu ta đem chặt.

Trần Thư bên dưới lòng đầy đắng chát. Nha, rõ ràng là vì nhớ nhung bệ hạ vui mừng về báo cao, nào ngờ lại được chiêu đãi một bữa tiệc thức ăn cho chó thịnh soạn đây. Chỉ có An Tư nói.

- Trần Thư, bản cung cũng là nữ nhân, đương nhiên cũng hiểu được tâm lý của nữ nhân. Ngươi vừa mới tán tỉnh được người ta liền thúc ngựa chạy về kinh thành chẳng phải là tổn hại tấm lòng của người ta sao?

Trần Thư đi theo Lý Anh Tú bảy năm, đối với hoàng tộc vô cùng quen thuộc, từ Ỷ Lan đến An Tư đều xem hắn như người trong nhà vậy. Lý Anh Tú gật đầu đồng ý với An Tư vỗ đùi một cái đét như phát hiện ra điều gì mới lạ nói.

- Đúng, đây người ta gọi là quất ngựa truy phong.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm