Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12197: "Tại sao không đi tìm ta?"



Diệp Huyên đi tới trèo qua quầy gỗ, dừng lại ngay trước mặt cô gái, cười nói: "Tiểu Đạo, lâu rồi không gặp!"



Tiểu Đạo hơi cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt tủ.



Diệp Huyên khẽ hỏi: "Sao cô lại không đi tìm ta?"



Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Bây giờ ngươi đã là Kiếm chủ Nhân Gian!"



Diệp Huyên cười nói: "Có đang giận ta không?"

Advertisement



Tiểu Đạo gật đầu: "Ban nãy thì có!"



Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Bây giờ thì sao?"



Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Không giận nữa".

Advertisement



Diệp Huyên cúi người, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má Tiểu Đạo, khẽ nói: "Xin lỗi!"



Tiểu Đạo cúi đầu: "Không sao!"



Diệp Huyên nắm tay Tiểu Đạo: "Ta biết cô ở đây chờ ta".



Tiểu Đạo nắm ngược lấy tay Diệp Huyên: "Ta biết ngươi sẽ đến".



...



Trên một hòn đảo nào đó, có một cô gái đang tựa người vào cây, tay cầm quyển sách.



Cô gái đọc sách một cách say sưa.



Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.



Cô gái quay đầu nhìn, khi thấy là ai đến thì bỗng sững sờ tại chỗ, sách trong tay cũng rơi bộp xuống đất.



Diệp Huyên cười nói: "Đạo Nhất, lâu rồi không gặp!"



Đạo Nhất nhặt sách lên, sau đó xoay người lại, khẽ nói: "Diệp kiếm chủ, sao ngươi lại đến đây?"



Diệp Huyên đi tới bên cạnh Đạo Nhất, khẽ nói: "Ta biết cô ở đây nên đến gặp".



Đạo Nhất hơi cúi đầu, không nói gì.



Diệp Huyên cầm lấy sách cổ ở trong tay Đạo Nhất, khi thấy tên quyển sách thì hắn bỗng sững người: Kiếm chủ Nhân Gian truyện!



Diệp Huyên có chút ngạc nhiên nên mở ra đọc, một lát sau hắn đã thấy buồn cười: "Sao bịa quá vậy trời!"



Đạo Nhất giật lấy quyển sách, lườm Diệp Huyên một cái, không nói gì.



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Tại sao không đi tìm ta?"



Đạo Nhất hỏi ngược lại: "Vậy sao ngươi không tìm ta?"



Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Chẳng phải ta đến rồi đấy sao?"



Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên, nàng cứ nhìn như thế, để rồi nước mắt lăn dài.





Diệp Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đạo Nhất, khẽ nói: "Xin lỗi!"







Đạo Nhất khẽ lắc đầu, nàng ta chậm rãi dụi người vào lòng Diệp Huyên, nhỏ giọng nói: "Ta cứ nghĩ ngươi đã quên ta mất! Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ trở về! Ta cứ nghĩ... Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau!"







Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy Đạo Nhất, khẽ nói: "Sao lại thế được!"