Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc

Chương 21: Xuất cung đưa thuốc



Hai ngày sau, Uông thị mặc lễ phục, Tiết Chỉ cũng mặc lễ phục, hai mẹ con thông báo Phan thị, sau đó mới ngồi xe ngựa tiến cung.

Hôm nay Tiết Oánh định ra ngoài mua son phấn với Tôn Nhất Hàm, thấy hai mẹ con Uông thị ra ngoài từ Uyển Ninh Uyển của Phan thị, vào cửa nghe Phan thị nói là tiến cung thì cười nhạo: “Chắc chắn là thấy Tam muội có Vân Dật Công Chúa nâng đỡ nên ngồi không yên, vội vàng tiến cung nhờ quý nhân nâng đỡ đây mà.”

Nhắc đến chuyện này, Phan thị cũng khổ tâm. Dòng dõi của nàng ta không cao, năm đó gả vào Tiết gia lúc Tiết tướng chưa phất lên, vợ chồng chung hoạn nạn từ khi còn trẻ. Tiết tướng ở kinh thành làm quan thì nàng ta chăm sóc cha mẹ chồng ở quê. Mãi đến khi mẹ chồng qua đời, Tiết tướng cũng làm quan lớn, nàng ta mới vào kinh thành.

Khi đó Tiết tướng là người có danh tiếng, rất nhiều thế gia vọng tộc muốn gả con gái cho hắn, Tiết tướng từ chốt hết thảy. Tiết tướng là người truyền thống ngay thẳng, Phan thị là vợ cả của hắn, chỉ cần không có sai lầm gì lớn thì hắn tuyệt đối sẽ không li hôn để cưới người khác. Cho dù như vậy, vẫn có người nguyện ý gả con gái cho hắn, làm thiếp cũng không sao.

Trước khi vào kinh thành, Phan thị đã biết Tiết tướng nạp thiếp thất. Bởi vì đối phương có dòng dõi cao nên lấy danh nghĩa quý thiếp nạp vào cửa. Phận thê tử, nàng rất quan tâm đến trượng phu ở kinh thành, bên người cũng nên có người hầu hạ, cho nên không nói gì. Không lâu sau đó, Phan thị đã mang một cặp song sinh, hai vợ chồng đều rất vui mừng, lúc ấy chỉ biết là hai đứa bé, cũng không biết giới tính nhưng hai người đều cảm thấy nhất định sẽ là hai nam hài.

Phan thị sinh đôi nên khó sinh, suýt nữa một lần mất ba mạng. Cũng may cuối cùng chuyển nguy thành an, sinh ra một nam một nữ. Tiết tướng thấy rốt cục mình cũng có nhi tử nên mừng rỡ như điên. Chỉ là còn chưa kịp vui hết thì nam hài đã không còn thở nữa, ngược lại thì nữ hài còn sống, mặc dù cũng rất ốm yếu, giống như sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng mà thật sự vẫn còn sống.

Sau khi Phan thị tỉnh lại thì biết nhi tử chết yểu, nàng ta không thèm nhìn nữ nhi lấy một cái, cũng chỉ khóc. Nhưng không lâu sau đại phu lại nói với nàng ta, thân thể nàng ta hao tổn quá nghiêm trọng, không thể sinh đẻ nữa. Đây mới thật sự là sấm sét giữa trời quang. Lúc ấy, Phan thị nhìn Tiết Ngải đang gào khóc đòi ăn bằng đôi mắt đỏ ngầu, dường như có thể bổ nhào qua cắn chết nữ nhi bất cứ lúc nào.

Mỗi lần Tiết Ngải đều khóc đến mức sắp tắt thở, Phan thị cũng không thèm ôm một cái, càng không chịu cho nàng bú sữa. Cũng may có nhũ mẫu chăm sóc, không thì Tiết Ngải đã chết đói từ lâu.

Phan thị chăm sóc cơ thể hai năm, vẫn không có gì khởi sắc, cũng đã chặt đứt tâm tư. Ngược lại, nàng ta còn tự làm chủ, nạp Tưởng thị làm thiếp cho Tiết tướng. Những năm này, tuy nàng ta vẫn ngồi trên vị trí chính thê, nhưng không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, dòng dõi của quý thiếp Uông thị càng ngày càng cao, nàng ta chèo chống rất vất vả. Bây giờ nàng ta cũng không còn tưởng niệm nào khác, chỉ cần tìm cho Tiết Oánh một mối hôn nhân tốt, để nữ nhi hạnh phúc hết đời là được.

“Lại ra ngoài với Tôn tiểu thư à? Oánh nhi, ngươi cũng trưởng thành rồi, có tính toán gì với hôn nhân của mình không?”

Tiết Oánh đỏ mặt: “Nương, người hỏi thẳng con gái chuyện này làm sao được?”

“Là chuyện này nên mới muốn hỏi thẳng ngươi. Mấy lần trước ngươi cứ ấp úng cho qua. Oánh nhi, hôn nhân đại sự là chuyện trọng yếu nhất đời con gái, nương không muốn mai sau ngươi phải gả cho nhà không vừa ý để bị oán trách, ngươi muốn thì có thể nói ra. Ngươi là đích trưởng nữ của tướng phủ, dĩ nhiên cha ngươi sẽ gả ngươi cho một nhà tốt.”

Tiết Oánh kéo tay mẫu thân: “Nương, nữ nhi là mặt mũi tướng phủ, dĩ nhiên phải có một hôn sự tốt. Nữ nhi là đích nữ, thế nào thì cũng phải tốt hơn bọn muội muội. Tam muội đã bị chỉ cưới làm Trắc phi cho Thái Tử, nữ nhi cũng không muốn thua kém nàng, coi như người ngoài không nói thì mấy người trong phủ cũng cười sau lưng ta.” Từ nhỏ, Tiết Oánh đã tự cho mình là đích trưởng nữ của tướng phủ, mọi chuyện đều phải được tốt nhất, hôn sự dĩ nhiên cũng phải thế.

Đây mới là chuyện phiền toái nhất. Phan thị nói: “Hôn sự tốt hơn của Ngải nhi thì cũng chỉ có chính phi Thái Tử.”

Tiết Oánh không nói. Mọi người đều biết, nước Vân và nước Lịch đã sớm có hôn ước, vị trí chính phi Thái Tử phải giữ lại cho Công Chúa nước Lịch.

“Nếu để ngươi gả cho Hoàng Tử khác làm chính phi, ngươi có bằng lòng không?” Lấy dòng dõi Tiết gia, đích trưởng nữ vẫn có thể gả làm chính phi Hoàng Tử.

Tiết Oánh nhíu mày: “Nếu thế thì sau này, khi Thái Tử đăng cơ thì Tam muội chẳng phải sẽ làm phi tần nương nương sao? Đến lúc đó thì ta cũng chỉ làm được Vương phi, mai sau gặp nhau sẽ phải dập đầu với nàng. Không được, ta không làm!”

“Không thì gả cho một nhà giàu có nhàn rỗi, cả một đời không tiến cung, không gặp được Ngải nhi, ngươi cũng không cần dập đầu.” Phan thị thật sự dung túng cho đại nữ nhi, không muốn dùng hôn sự của Tiết Oánh để lôi kéo thế lực cho Tiết gia, toàn lòng chỉ muốn nữ nhi sung sướng hạnh phúc.

“Vậy thì chẳng phải sẽ để Tịch Hải Cư với Vân Kiến Hiên chết cười sao?” Tiết Oánh từ chối thẳng thừng.

“Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?” Phan thị cũng hơi tức giận, nữ nhi muốn gả cho một lang quân như ý thì còn có thể hiểu được, nàng ta làm mẹ cũng biết được điều này, thế nhưng số tuổi không chờ người, Tiết Oánh lớn tuổi, nếu không gả luôn thì sẽ rất khó gả.

“Dù sao thì nếu không có hôn sự phù hợp, nữ nhi tình nguyện không gả!” Tiết Oánh hờn dỗi rời đi.

“Đứa nhỏ này…” Phan thị chỉ có thể thở dài. Đứa nhỏ này bị người sống sờ sờ như nàng ta dạy hư.

Hai ngày nay, Tiết Ngải lấy lí do dưỡng thương để ở lì trong viện, kể cả nàng không nhận được tin tức sóng ngầm cuồn cuộn trong phủ thì cũng có thể đoán được.

Cao dược trong cung dùng rất tốt, vết thương của nàng kết vảy rất nhanh, chỉ cần không động vào sẽ không thấy đau. Nhưng Mộng An vẫn cực kỳ sầu não: “Tiểu thư, vết thương lớn như thế, nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?”

Một vết sẹo trên người con gái cũng là chuyện lớn, huống chi là vết lớn như thế?

Vốn dĩ Tiết Ngải muốn nói là không thèm để ý. Thế nhưng thấy Mộng An lo lắng đến sắp khóc, đành phải sửa lời đã sắp trào ra khỏi khóe miệng: “Ngươi đi tìm Lý đại phu hỏi xem, có thể lấy cao dược trị sẹo không.”

Mộng An không dám thất lễ, nhanh chóng chạy ra ngoài. Nàng vừa rời đi thì cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Phùng Tĩnh Tô đến.

“Tô tỷ tỷ.” Tiết Ngải cẩn thận quan sát sắc mặt Phùng Tĩnh Tô, phán đoán xem Phùng Tĩnh Tô có còn đang tức giận hay không.

Vốn dĩ Phùng Tĩnh Tô đang nghiêm mặt, nhưng nhìn thấy bộ dáng vừa mừng rỡ vừa thận trọng của Tiết Ngải, nàng không nhịn được mà bật cười.

“Người không được tức giận với ta nha?” Tiết Ngải lập tức nhào vào trong lòng ngực của Phùng Tĩnh Tô, sự sung sướng và không muốn xa rời tràn từ trong ra ngoài, không thể che giấu.

“Cánh tay còn đau không?” Phùng Tĩnh Tô nắm lấy cánh tay nàng, cẩn thận kéo ống tay áo lên, lớp băng gạc dưới ống tay áo đã được tháo ra, khiến cho vết thương lớn đã kết vảy kia càng đáng sợ hơn.

“Đừng nhìn, xấu quá.” Tiết Ngải không ngừng rút tay về. Nữ hài đều rất thích chưng diện, mảng vết thương lớn này là thứ Tiết Ngải không muốn Phùng Tĩnh Tô nhìn thấy nhất.

"Thật sự xấu quá.” Phùng Tĩnh Tô giả bộ ghét bỏ: “Lần sau còn dám không?”

“Không dám.” Tiết Ngải vùi đầu vào trong ngực Phùng Tĩnh Tô: “Người ta biết sai rồi mà.”

Phùng Tĩnh Tô cảm giác có một móng vuốt nhỏ cào cào cào vào trong lòng mình, cào đến mức nàng động tâm.

“Tiểu Ngải.” Phùng Tĩnh Tô vuốt cằm nàng: “Chuyện ở phủ Trưởng Công Chúa, nàng có danh tiếng, nhưng cũng có phiền phức. Chuyện của Tiết Nhược chỉ là bắt đầu, sau này sẽ có nhiều phiền toái nhằm vào nàng hơn, nàng có sợ không?”

Tiết Ngải lắc đầu. “Từ khắc ta quyết định giúp người, ta đã thông suốt tất cả hậu quả. Tô tỷ tỷ, chỉ cần có lợi cho người, kể cả núi đao biển lửa, ta đều sẽ xông ra.”

Ngón tay Phùng Tĩnh Tô vuốt nhẹ cánh môi anh đào của Tiết Ngải: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”

Nhịp tim Tiết Ngải đập rất kịch liệt, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn há miệng cắn ngón tay Phùng Tĩnh Tô. Đôi mắt linh động nhìn phản ứng của Phùng Tĩnh Tô, đầu lưỡi non mềm nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay Phùng Tĩnh Tô, một vùng ẩm ướt.

Nhiệt độ trong gian phòng được đẩy lên cao, hô hấp của hai người đều đã loạn. Phùng Tĩnh Tô không ngờ Tiết Ngải sẽ gan như vậy, một cái tay khác của nàng bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiết Ngải, chậm rãi dùng sức, dường như muốn Tiết Ngải nhập vào bên trong cơ thể mình.

“Nàng nghĩ kỹ chưa?” Nàng không nói đang chỉ cái gì, nàng biết Tiết Ngải sẽ hiểu.

Mặt Tiết Ngải đỏ như tôm luộc, đây cũng mới là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, thật sự không có một chút thận trọng nào. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng khẽ gật đầu, thân thể nàng áp sát trên người Phùng Tĩnh Tô, có thể cảm giác được nhịp tim Phùng Tĩnh Tô cũng rất kịch liệt.

“Tô tỷ tỷ, ta…” Nàng vừa muốn thổ lộ, tiếng chân từ ngoài cửa truyền đến càng ngày càng gần.

Hai người hoàn hồn, Phùng Tĩnh Tô buông Tiết Ngải ra, một bước giẫm lên bệ cửa sổ đằng sau, đẩy cửa sổ lộn ra ngoài.

Tiết Ngải tranh thủ thời gian sửa sang lại y phục của mình, xoa xoa gương mặt nóng lên, hít thở vài hơi thật sâu.

“Tiểu thư.” Mộng An chạy một mạch về, chạy đến mức khuôn mặt đỏ bừng: “Nô tì mới ra khỏi cổng đã bị Đại phu nhân gọi đi Uyển Ninh Uyển, Đại phu nhân giao cho nô tì một hộp cao dược, nói là để ngài trừ sẹo.”

"Để đó đi.” Tâm tư Tiết Ngải nào có chú ý đến lọ cao dược? Tất cả đều đang đặt lên chuyện kia.

“Ơ.” Mộng An vừa định đặt hộp cao dược lên bàn thì đột nhiên kinh ngạc nói: Ai! Sao ở đây lại có một hộp cao dược thế này?”

Tiết Ngải ngẩng đầu, phát hiện trên mặt bàn quả nhiên còn có thêm một hộp cao dược, nhìn hộp cao dược kia, chắc chắn là cùng một loại với hộp trị phỏng trong cung, không cần nghĩ cũng biết là Phùng Tĩnh Tô mang đến. Thì ra hôm nay Phùng Tĩnh Tô đến để đưa thuốc, sau đó hai người đã…

Nghĩ tới đây, mặt Tiết Ngải lại đỏ lên.

“Tiểu thư, đây là cao dược trong cung đó.” Mộng An còn đang nghiên cứu cao dược.

“Ừ, là do Vân Dật Công Chúa phái người mang đến.” Tiết Ngải nói.

“Công Chúa đối xử với tiểu thư thật tốt. Sớm biết vậy nô tì đã không ra ngoài, tiểu thư, hay là dùng cái ở trong cung đi.” Mộng An nói liên miên lải nhải một hồi rồi quay đầu trưng cầu ý kiến Tiết Ngải, lúc này mới phát hiện mặt Tiết Ngải đã đỏ bừng…

“Tiểu thư, ngài sao thế ạ? Có phải bị bệnh không?”

“Không sao hết, ta chỉ hơi choáng đầu, Mộng An, lát nữa rồi bôi thuốc, ngươi cứ đi ra ngoài để ta nghỉ ngơi một lát.” Tiết Ngải quyết định cứ ổn định tâm tình của mình trước, nếu không sẽ bị nhìn thấu.

“Vâng. Tiểu thư, ngài chắc chắn là không cần mời đại phu đến xem sao?” Mộng An vẫn không yên lòng.

“Không cần.” Tiết Ngải nhanh chóng bò lên giường, Mộng An giúp nàng đắp kín chăn, nàng khoát tay để Mộng An đi ra ngoài.