Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc

Chương 24: Liên thủ trả thù



Thống lĩnh tuần thành doanh trong kinh thành, Trang Thiếu Húc, gần đây rất căng thẳng. Không nhắc đến chuyện Tiết Ngải bị bắt cóc, Thế nhưng một hôm, khi hắn ta tỉnh lại sau giấc ngủ thì phát hiện cơ thể mình hơi khác thường, vậy mà không phát hiện khác thường chỗ nào. Tận đến đêm khuya, khi hắn ta và thê tử chung phòng mới biết không có cách nào để thi lễ chu công*. Hắn ta tưởng rằng mình đã không còn hứng thú với thê tử nên lại đến thanh lâu thử vài lần, hoàn toàn không đượcc Đây là việc lớn, hắn ta còn chưa có người nối dõi, nếu như từ nay không thể giao hợp, chuyện này sẽ sớm truyền ra ngoài, nam nhân cực kỳ quan tâm đến việc này, đến lúc đó, hắn ta thật sự không còn mặt mũi mà nhìn người.

* Chỉ chuyện vợ chồng hoan ái.

Mấy ngày gần đây, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cảm thấy cơ thể không dễ chịu lắm, truyền thái y trong cung xuất cung đến bắt mạch, sau đó thái y kê mấy phương thuốc, Trưởng Công Chúa uống thuốc liền khỏi hẳn. đây chỉ là việc nhỏ, thế nhưng trong lúc đi lấy thuốc, người hầu ở phủ Trưởng Công Chúa bất cẩn đụng phải túi thuốc của người bên cạnh, cái túi kia không được buộc chặt, vừa đụng vào đã rơi hết thuốc ở trong ra. Trùng hợp thay, hạ nhân của Trưởng Công Chúa là người bốc thuốc từ lâu nên cực kỳ am hiểu về dược liệu, vừa nhìn đã biết là thuốc chuyên trị bệnh cho nam nhân, Lúc ấy còn nhanh mồm nhanh miệng mà nói thẳng ra. Càng trùng hợp hơn là người đứng vây xem còn biết được đối phương là thiếp thân tiểu giáo của thống lĩnh tuần thành doanh, lần này thì coi như cái gì cũng biết.

Tin tức Trang Thiếu Húc có vấn đề về chuyện kia được lan truyền một cách nhanh chóng, còn có người ở thanh lâu làm nhân chứng, lần này thì phủ nhận ra sao cũng vô dụng, Trang Thiếu Húc, bao gồm cả nhà họ Trang nhất thời trở thành đề tài trong tiếng xì xào đầu đường cuối ngõ, đặc biệt là một số quan viên và thái giám, khi lưu luyến nơi bướm hoa đều thích hỏi: “Gần đây Trang tướng quân có đến không?”

Trang Thiếu Húc là người xuất thân thế gia, sao có thể chịu được sự đùa cợt này? Chỉ có thể đóng cửa trong nhà cả ngày, mượn rượu giải sầu. Hoàng Đế thấy hắn ta buông thả bản thân như vậy thì cách chức hắn ta, giao cho phó tướng Lý Xuyên Tường đảm nhiệm. Phụ thân Lý Diễm của Lý Xuyên Tường là ca ca của Lý tiệp dư. Cho nên Lý Xuyên Tường là biểu ca của Phùng Tĩnh Tô, đều là người một nhà.

Ban đầu Phùng Tĩnh Tô không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, nàng chỉ nhân lúc nửa đêm đi vào phòng Trang Thiếu Húc dùng Hàn Băng Chân Khí động thủ. Mấy chuyện về sau, không thể không nói rằng Minh Kỳ Trưởng Công Chúa đã hợp tác rất tuyệt. Bà không chỉ âm thầm trợ giúp mà còn trắng trợn nói cho người của Trang gia, người thuận gió đẩy thuyền chính là ta, mà người họ Trang không biết rõ tình hình nên không biết nguyên do phía sau, chỉ coi là trùng hợp. Nếu biết được đây là cách trả thù của Trưởng Công Chúa, sao còn dám so đo?

Phụ thân Trang Hải Lâm của Trang Thiếu Húc chỉ có một đứa con trai, nếu nhi tử không thể đẻ con thì nhất định mai sau hắn sẽ tuyệt hậu, chuyện này không chỉ khiến người ta phẫn nộ mà còn mất mặt. Hiện tại người nhà họ Trang đã biết Trang Thiếu Húc bị người khác chơi đểu, nhưng là ai ra tay, ra tay thế nào, bọn họ hoàn toàn không có đầu mối.

“Rốt cuộc thì gần đây ngươi đắc tội người nào?” Trang Hải Lâm đuổi tất cả người hầu ra ngoài, kêu tâm phúc ở ngoài giữ cửa, trong phòng chỉ có hai cha con.



“Phụ thân, nhi tử luôn luôn đứng đắn, không đắc tội với ai cả.” Thân thể Trang Thiếu Húc đã bị rượu làm cho hao tổn, hiện tại đã không nhìn thấy dáng vẻ của một người tham gia quân ngũ.

“Nói bậy!” Trang Hải Lâm giận tím mặt. “Chuyện đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn giấu diếm, ngươi đi ra bên ngoài xem người ta đồn đoán ngươi thế nào? Ngươi còn không mau nói thật?”

Trang Thiếu Húc co rúm lại, ngước mắt nhìn phụ thân đang nổi giận: “Phụ thân, chuyện này là do muội muội nhờ nhi tử làm.”

Trang Nhược Thủy thấy Tiết Ngải chướng mắt, càng sợ Thái Tử động tâm, cho nên muốn bôi xấu thanh danh Tiết Ngải. Đối với nàng mà nói, một Tiết Ngải vẫn còn sống bị vũ nhục tốt hơn một Tiết Ngải đã chết. Nếu vậy thì Thái Tử sẽ bị người khác chê cười, sẽ chán ghét mà vứt bỏ Tiết Ngải, vậy thì nàng sẽ được làm chủ Đông cung.

Tình cảm giữa Trang Thiếu Húc và Trang Nhược Thủy luôn rất tốt, hắn ta cũng hiểu, muội muội được sủng ái thì nhà mẹ đẻ mới đạt lợi ích tốt nhất, cho nên khi Trang Nhược Thủy nói chuyện, hắn ta đã đáp ứng mà không suy nghĩ gì nhiều. Đối với hắn ta, đối phó với một nữ nhân yếu đuối quả thật không tốn quá nhiều sức.

“Ngươi động thủ sao?” Trang Hải Lâm hỏi.

Trang Thiếu Húc gật đầu.

“Kết quả thì sao?” Tiết Ngải không bị bắt, vậy đã nói rõ thủ hạ của Trang Thiếu Húc hành động thất bại. Thế nhưng thất bại cũng chia làm rất nhiều loại, đây là loại thất bại nào? Trang Hải Lâm phải biết vấn đề xuất hiện ở khâu nào.

Trang Thiếu Húc lại lắc đầu: “Không biết.”

“Không biết?” Giọng nói của Trang Hải Lâm giương cao.

“Người đi bắt cóc Tiết Ngải đã mất tích. Đám thổ phỉ kia đã chết hết, không có bất kì người nào còn sống.” Bây giờ Trang Thiếu Húc nghĩ thôi đã cảm thấy kinh sợ, một trại thổ phỉ, ít thì cũng có hẳn ba mươi mấy người, thế mà tất cả đều chết.

Sắc mặt Trang Hải Lâm trầm xuống nhìn hắn ta: “Con ơi, ngươi chọc vào người không nên dây rồi. Sau này tuyệt đối không thể đụng vào Tiết gia Tam tiểu thư được nữa, cứ coi chuyện này như một đòn giáo huấn, sau này ngươi không cần ra khỏi cửa, an phận ở trong phủ chữa bệnh đi. Lỡ đâu ông trời mở mắt, có thể cho phép ngươi có một trai nửa gái, vậy thì là phúc lớn nhà ta.”

Chuyện của Trang Thiếu Húc lan truyền trong kinh thành một khoảng thời gian rồi cũng lắng xuống. Chỉ là vẫn sẽ có người chỉ trỏ sau lưng mỗi khi gặp phải người của Trang gia.



Trang Nhược Thủy bị phụ thân gọi về nhà khiển trách một trận, tình cảm giữa nàng và Đại ca Trang Thiếu Húc vô cùng tốt, biết được chuyện Tiết Ngải liên lụy đến đại ca thì kêu gào muốn giũ chuyện này ra, bôi bẩn thanh danh Tiết Ngải. Trang Hải Lâm tức giận đến mức tát nàng một cái, nói nàng chẳng nên tích sự gì, chỉ được nước ăn hại.

Trang Nhược Thủy ấm ức, Trang Hải Lâm nói một khi chọc thủng chuyện này, chỉ riêng tội cấu kết thổ phỉ, bắt cóc quan gia nữ quyến đã đủ để Trang Thiếu Húc bị mất đầu, huống chi còn đắc tội Tiết tướng, sau này cái nhà này còn được lăn lộn trên triều đình nữa không?

Trang Nhược Thủy bị chửi cho tỉnh, lúc này mới phát hiện nàng đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, coi Tiết Ngải là người không ai thương không ai chiều thì có thể tùy ý mà khi dễ, nàng quên, dù sao thì Tiết Ngải cũng là đích nữ tướng phủ, coi như vì thanh danh gia tộc, Tiết tướng cũng sẽ không bỏ mặc đứa con này.

Sau khi hiểu được, Trang Nhược Thủy và đại ca cùng nhau xin lỗi phụ thân, đều là người một nhà, Trang Hải Lâm cũng chỉ có thể bảo sau này nữ nhi phải hành sự cẩn thận, không thể làm ra loại chuyện nhặt chua ăn dấm* thế này thêm một lần nào nữa.

* Ghen ghét hồ đồ.

Sau khi bị mắng, Trang Nhược Thủy hồi cung, lại phát hiện Thái Tử ghét bỏ nàng vì chuyện của Trang Thiếu Húc, trong lòng nàng có nỗi khổ không nói được, còn phải miễn cưỡng vui cười, cẩn thận dịu dàng lấy lòng Thái Tử, vô cùng chua xót.

Dòng nước ngầm chung quanh nổi đầy gợn sóng, mà Tiết Ngải ở tâm dòng nước lại sống cuộc sống an nhàn như cũ. Mặc dù Phan thị tin vào lý do thoái thác của Tiết Ngải, nhưng Tiết tướng luôn luôn khôn khéo lại phái người âm thầm điều tra chân tướng. Cho nên, khó mà nói được có bao nhiêu người nhúng tay vào chuyện của Trang Thiếu Húc. Tóm lại, chuyện này không được đưa ra ánh sáng, Tiết tướng cũng không làm gì quá mức, mỗi người cùng lui một bước thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Để phòng ngừa tình huống tương tự lại phát sinh lần nữa, Tiết tướng cố ý sắp xếp mấy tên thị vệ chuyên môn phụ trách bảo vệ sự an toàn của các tiểu thư khi đi ra ngoài. Vốn dĩ là chuẩn bị cho Tiết Ngải, nhưng hầu như Tiết Ngải không đi ra ngoài nên mấy tên thị vệ này thường xuyên đi theo mấy vị tiểu thư khác.

Trong cung, Phùng Tĩnh Tô vẫn thỉnh an, học tập, thỉnh thoảng chạy sang An Khang Điện nói chuyện với Đức phi như cũ, mặc dù Đức phi không nói gì nhưng cũng có thể đoán ra dã tâm của Phùng Tĩnh Tô, cho nên hai người đều hay nói chuyện về quan hệ trên tiền triều và trong hậu cung, Đức phi nói cho nàng rất nhiều quan hệ thông gia mà Phùng Tĩnh Tô không biết. Tỉ như nghị thân của đích nữ Uông gia, nghe nói nhìn trúng trưởng tử Trình gia Trình Hạo Bách, điều này nói rõ cái gì, nói rõ Uông Chiêu Viện muốn theo phe Hoàng Hậu. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Thái Tử kết thân với Tiết gia, Tiết gia lại có quan hệ thông gia với Uông gia, vốn dĩ đã thân cận, nếu như Uông Như Ninh có thể gả vào Trình gia thì sẽ có sự ràng buộc về lợi ích. Thế nhưng bây giờ Trình gia còn đang do dự, dù sao thì Uông Chiêu Viện cũng chỉ có một mình Minh Hinh Công Chúa, không có ý nghĩa gì lớn. Nếu có một Hoàng Tử thì chắc chắn Trình gia sẽ đáp ứng hôn sự này. Thế mới nói, cái gì liên quan đến kết thân cũng quan trọng, dòng dõi, phe phái, duy chỉ có ý nguyện nữ nhi là không quan trọng.

“Chẳng lẽ quý phi không nóng nảy khi Hoàng Hậu kết thân với Tiết gia sao?” Phùng Tĩnh Tô hỏi.

Đức phi cười: “Sao mà không gấp được? Người ta sắp chết vì lo lắng rồi, đáng tiếc là trong tay nàng lại không có ai!” Đức phi nở nụ cười tinh nghịch. “Nhà mẹ đẻ nàng chỉ có một người ca ca Vương Húc Nghiêu. Dưới gối Vương Húc Nghiêu chỉ có ba con trai, không có đứa con gái nào. Dân gian đã nói, cao gả nữ, thấp sính dâu. Ba người cháu của nàng toàn cưới vợ, cũng chỉ có thể cưới người có dòng dõi kém một chút, không giúp ích được gì cho Nhị Hoàng Tử.”

Sự rắc rối phức tạp trong quan hệ dòng dõi gia tộc, rút dây động rừng, một nhà kết thân, không biết liên lụy đến lợi ích của mấy nhà.



“Vân Dật, ta biết chuyện ngươi toan tính, nhưng mà bệ hạ có bảy vị Hoàng Tử, sau này sẽ còn có Hoàng Tử xuất sinh, con đường của ngươi không những bị che kín bởi bụi gai mà còn phải giết chóc thân nhân.” Đức phi vỗ vai Phùng Tĩnh Tô: “Bản cung và mẹ ngươi đều có kỳ vọng rất đơn giản, bình an hạnh phúc sống hết một đời, lòng có chỗ theo, tình có chỗ trung là được rồi.”

“Sương nương, nếu như con khư khư cố chấp, đến cuối giết huynh thí đệ, chúng bạn xa lánh, người có còn giúp con không?” Quyền lợi là chuôi kiếm hai lưỡi, Phùng Tĩnh Tô cũng không biết mình có vì thế mà điên cuồng hay không. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng chưa từng muốn lùi bước.

Đức phi nhìn Phùng Tĩnh Tô với con ngươi mờ mịt, nụ cười thản nhiên trên mặt vẫn không thay đổi: “Bản cung đã ở hậu cung nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chưa từng thấy đâu? Con của ta, dù có biến thành người thế nào, bản cung vĩnh viễn đứng về phe ngươi.”

“Sương nương…” Phùng Tĩnh Tô cảm động. Chỉ có một phần tình nghĩa với mẹ đẻ, Đức phi đã có thể tin tưởng nàng như vậy, có thể thấy mặc dù mẫu thân mất sớm, nhưng đã để lại cho mình cường viện vững trãi nhất.

Nháy mắt một cái, cái nóng tan biến, thời tiết chuyển lạnh, kinh thành tràn đầy ý thu.

Hai ngày nay, thân thể Tiết Oánh không dễ chịu lắm, đơn giản mà nói thì là tiêu chảy. Tiến vào mùa thu, trời cao khí sảng, trong kinh thành lại đến kỳ yến hội, Tiết Oánh bị tiêu chảy nên không thể ra cửa, gấp gáp đến khó chịu.

Tiết Oánh không thể ra cửa, Tiết Chỉ lại được chiếm hết danh tiếng. Phan thị giận, bắt Tiết Ngải cũng phải tham gia. Từ sau vụ bắt cóc lần trước, Tiết Ngải không thường ra cửa, nhiều nhất cũng chỉ đến chỗ của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa nói chuyện thư giãn, làm như vậy một mặt là vì sự an toàn của mình, mặt khác, thanh danh của nàng đã sống lại, dù sao nàng cũng cần thời gian cho đám người đó tiếp nhận. Nếu như liên tiếp có mặt tại yến hội, lại khác với khí chất trước đó, sẽ khiến cho đám người đó ấn tượng rằng nàng cố ý làm như vậy.

Tiết Ngải hiểu, với thế cục trước mắt thì không nên gấp. Phải từ từ nhìn thì mới có thể thấy cơ hội.