Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 40: Nguyệt Tình non nớt



Vườn thú lối vào, nằm ở bên cạnh nguy nga cổng thành.

Nguyệt Tình cẩn thân đem trong tay tất cả cỏ khô đều cho xếp vào một khu vực bên trong nhà kho, sau khi làm xong nàng mới nhẹ thở dài một hơi.

Đây là một chút lĩnh dân trong khi đi săn, sau đó thuận tiện nhặt lấy cỏ khô mang về đặt ở bên ngoài cổng thành.

Mà nàng nhiệm vụ, chính là cần dùng xe đẩy đem bọn chúng thu xếp gọn gàng lại trong nhà kho.

Nguyệt Tình sau đó từ bên hông eo nhỏ lấy ra một thanh trúc ống mang theo thanh thủy, nhẹ nhấp lấy một ngụm mới không tự chủ lộ ra mỉm cười.

Cỏ khô rất nhẹ, cho nên nàng cũng không cần tốn bao nhiêu sức lực để mang theo chúng...lượng công việc cũng không phải rất nhiều.

Còn có...nơi đây là bên dưới tường thành cùng gần cổng thành vị trí.

Cho nên phía trên chính là số lớn Hắc Lân cung thủ ngày đêm canh gác cùng chú ý xung quanh động tĩnh, bên cạnh cổng thành lại có rất nhiều Nữ Vệ đội cùng Hắc Lân thiết kỵ đóng giữ.

Điều kiện an toàn như vậy, nhưng lại làm lấy rất nhẹ nhỏm công việc...bình thường không ít phụ nhân đối với nàng lộ ra vô cùng hâm mộ đây.

Nhưng vì chuyện này là do Hồng tỷ đích thân phân phó, cho nên những người khác tuy có một chút ghen tỵ với nàng, nhưng lại không có ai quá lớn chuyên chú.

Dù sao thân phận của Hồng tỷ mọi người ẩn ẩn đều biết một chút, không ai dám dị nghị nàng lời nói.

"Hôm nay lại làm một chút thỏ nướng khoai tây cho tiểu Yến!"

Nguyệt Tình nhìn xem sắc trời ngã về tây mà nhẹ giọng lẩm bẩm, thanh âm bên trong mang theo vui sướng cùng an ổn.

Hiện tại nàng đã có thể cho nữ nhi của mình một cuộc sống tốt đẹp hơn...không cần lại để nữ nhi của mình phải cùng mình chịu đựng đói khát, chịu đủ loại sợ hãi như trước kia thời gian làm lưu dân!

Vì có Hồng Yến âm thầm chiếu cố lấy, Nguyệt Tình thời gian làm việc cũng không có người khác nhiều như vậy.

Nàng mỗi ngày đều còn dư ra rất nhiều thời gian có thể lo cho nữ nhi đáng yêu của mình.

"Hồng tỷ...ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Nhìn xem đi đến bên cạnh mình, cái kia thân ảnh yểu điệu quen thuộc.

Nguyệt Tình vội vàng đứng dậy, tiến đến đỡ lấy nữ nhân vô cùng ôn nhu cùng tốt bụng này, thanh âm vô cùng mềm mại mà hỏi.

Chú ý tới khí sắc đã khôi phục trở lại mỹ miều Nguyệt Tình tiểu thiếu phụ, Hồng Yến lộ ra yêu thương mà mỉm cười nói.

"Hôm nay ta không cùng ngươi quay về...cho nên trước tiên nói cho ngươi một chút!"

Đối với Hồng Yến cái kia ôn nhu như nước, cùng tràn đầy mẫu tính bao dung ánh mắt, trước mặt tiểu thiếu phụ Nguyệt Tình tựa như một cô muội muội đáng yêu...lại cần có tỷ tỷ che chở cùng yêu thương đồng dạng.

Mà có lẽ cũng vì nguyên nhân này...Hồng Yến mới thường xuyên chiếu cố lấy nàng nha!

Hồng Yến tính cách vốn đã là như vậy, khi nhìn thấy thiếu nữ hoặc phụ nhân yếu ớt, kia liền muốn cưu mang cùng trợ giúp một chút.

Tựa như trước kia thiếu nữ Uyển Tình một dạng!

Đương nhiên...đó không phải là vì nàng yêu thích nữ nhân rồi, chỉ là Hồng Yến không muốn nhìn thấy cùng thân là nữ nhân...nhưng những phụ nhân kia lại phải chịu khổ mà thôi!

"A...tỷ lại đi đến phủ thành chủ có việc sao?!" Nguyệt Tình nghe vậy chỉ hơi lộ ra bất ngờ, nhưng sau đó lại nhẹ gật đầu đáp.

Nàng rất thường thấy Hồng tỷ đi đến phủ thành chủ báo cáo công việc của hằng ngày của mình, cho nên cũng không kỳ quái chuyện này.

Hồng Yến đương nhiên sẽ không chủ động nói ra chuyện ngượng ngùng của mình cùng với thành chủ đại nhân, cho nên nàng chủ động nắm lấy Nguyệt Tình tay ngọc mà nói.

"Ngươi sức khỏe vừa mới hồi phục lại một phần nào mà thôi, tuyệt đối không được vì chiếu cố gia đình mà làm việc quá sức mình...tương lai để lại ảnh hưởng nhưng là rất nguy hiểm!"

"Ân...muội biết chứ!"

Nguyệt Tình ngoan ngoãn mà nhẹ gật đầu, nhưng sau đó nàng lại mím môi.

Cảm động nhìn xem trước mắt Hồng Yến tỷ tỷ, yếu đuối mà nức nở nỉ non lấy "Hồng tỷ...ngươi đối với ta thật tốt, Nguyệt Tình làm sao trả lại cho ngươi đây?!"

Nguyệt Tình lúc này không có tại trước mặt Ngô Cương đám người lộ ra lạnh nhạt khí chất, nàng trước mặt Hồng Yến lại tựa như một cô muội muội cùng tỷ tỷ của mình tâm sự vậy.

"Tốt...ngươi đã nguyện ý gọi ta là tỷ tỷ, như vậy ta đương nhiên phái chiếu cố tốt cho ngươi một chút rồi!"

Hồng Yến ôn nhu vuốt ve mái tóc mượt mà của Nguyệt Tình, ngay sau đó lại mỉm cười nói "Thời gian đã không còn sớm, ta cũng nên đi rồi...ngươi trước cũng nên dừng lại trong tay việc làm, về nghỉ ngơi sớm một chút chứ!"

"Ân...ta biết nha tỷ tỷ!"

Nguyệt Tình vui vẻ ôm lấy Hồng Yến một đầu cánh tay mà mềm mại gật đầu, thanh âm nhu thuận tựa như một thiếu nữ non nớt đồng dạng.

Nàng tự thân...chỉ là một cái nữ nhân vô cùng yếu ớt!

Trước kia nàng thân phânn là một tiểu thư khuê các, còn chưa từng trãi qua sự đời bao nhiêu.

Nhưng số phận bất ngờ biến cố, lại ép nàng phải mang theo nữ nhi...thê lương cùng Ngô Cương chạy khỏi khi xưa quê hương cùng thân nhân!

Trên đường trãi qua không biết bao nhiêu là khổ cực cùng nguy hiểm, hiện tại lại nhận được yêu thương cùng chiếu cố chân thành như vậy.

Nguyệt Tình nội tâm thật sự không khống chế được, muốn nương tựa vào Hồng Yến trong lòng xúc động!

Nhìn xem Hồng Yến yểu điệu bóng lưng biến mất, Nguyệt Tình lau đi nước mắt trên mỹ mâu mà nhẹ giọng nỉ non "Yến tỷ là một người xa lạ, nhưng lại đối với ta thật tốt!"

"Mà khi xưa một chút thân nhân, bọn hắn lại ngay lập tức quay mặt xa lánh khi ta gặp chuyện kia...đây nên gọi là hiện thực hay sao?"

"Phụ thân đại nhân, ngươi trên trời nếu có linh thiên, xin hãy vì Nguyệt Tình mỉm cười lấy!"

"Bởi vì Nguyệt Tình đã gặp được người tốt với con...không ghét bỏ con yếu đuối vô dụng!"

Nói đến đây, Nguyệt Tình trên khuôn mặt mỹ lệ hiện lên tràn đầy mê ly, si mê mà nói nhỏ.

"Tại nơi đây có thành chủ đại nhân che chở cùng bảo bọc...Nguyệt Tình về sau sẽ không lại đau khổ như trước kia!"

...

Tuyên Thành cùng Ngô Cương lúc này đã mang theo lão giả một đám người, một đường đi đến Hắc Lân thành bên cạnh.

Hiện tại cách tường thành...cũng chỉ còn hơn một dặm xa như vậy.

"Đại nhân...bọn hắn chính là lưu dân, nhưng trước hết chỉ muốn nhìn xem chúng ta thành trấn điều kiện sinh hoạt!"

Tuyên Thành thần sắc lúc này đang rất cung kính, chậm rãi hướng về đứng tại trước mặt Hắc Lân thiết kỵ giải thích lai lích của đám người này.

Nhưng trong lòng của hắn, lúc này lại là âm thầm kêu khổ cùng bất đắc dĩ.

Đây đã là chi thứ năm Hắc Lân thiết kỵ tiểu đội ngăn lại bọn hắn, nếu không phải hắn đã quen thuộc một chút những ánh mắt nguy hiểm này, sớm đã bị dọa cho không dám quay về đâu.

Hắc Lân thiết kỵ không có nói chuyện, bọn hắn chỉ thật sâu quét mắt đám người này một lúc, sau đó mới hướng về thổ địa trồng hoa màu nơi kia mà đi.

Rất nhanh, đã chỉ để lại từng đạo uy nghiêm lại cường đại bóng lưng.

"Hô!"

Nhìn xem lại một chi Hắc Lân thiết kỵ rời đi, lão giả một đoàn người cũng không tự chủ nhẹ thở ra một hơi.

Tại nơi xa quan sát còn tốt một chút, nhưng hiện tại tiếp xúc gần như vậy hoàn toàn không giống nhau.

Khí thế kia càng làm bọn hắn nhận thức được quân đội của thành trấn này kinh khủng...mà trong lòng của bọn hắn càng thêm đối với Hắc Lân thành hướng tới.

Có quân đội cường đại như vậy thủ hộ...như vậy điều kiện sống bên trong của lĩnh dân sẽ như thế nào đâu?

"Tuyên huynh...nơi đây tuần tra thật nghiêm ngặt!"

Trung niên nhân đi theo bên cạnh lão giả tên là Tô Chấn, hắn lúc này nhịn không được nhẹ giọng hướng về Tuyên Thành hai người nói.

"Ha ha...đương nhiên rồi, chỉ có như vậy mới đảm bảo khấu tặc cùng ma thú không tiếp cận được tường thành xung quanh!"

Tuyên Thành lúc này cũng thu hồi cảm khái trong lòng, đắc ý mà cười ha ha nói.

Nơi đây đã là bọn hắn nhận định duy nhất nhà...mà có được cường đại quân lính ngày đêm thủ hộ bọn hắn an toàn, Tuyên Thành đương nhiên cũng có một chút vinh yên trong lòng.

Chú ý tới Tuyên Thành hai người biểu hiện trong mắt, lão giả một đám người càng thêm hạ thấp xuống mức độ cảnh giác trong lòng.