Dị Giới Trùm Tài Phiệt

Chương 3: Trân bảo



Vanda dẫn đầu bước lên tàu hỏa, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là máu người loang lổ khắp toa tàu, mặt sàn bên dưới dâng lên một tầng máu tươi đỏ thẩm, xác người không toàn thây nằm phủ kín mặt nền, lăn lóc lên nhau.

Những cái đầu lìa khỏi cổ đến tận lúc này vẫn còn trợn trừng mắt, hiện lên nét mặt kinh hoàng, những người này trước khi chết chắc chắn đã gặp chuyện rất khủng khiếp.

Vừa nhìn liền đoán được con tàu đã trải qua một trận thảm sát!

Một mùi máu tanh lập tức sộc lên mũi, Vanda còn tốt, gã từng gặp rất nhiều tràn cảnh máu me như thế này cho nên cảm thấy bình thường, Ah Fei và gã bạn thân Thamus thì lập tức ôm bụng ói lấy ói để, phần Lil Yang thì khá hơn, chỉ cau chặt hàng mày.

"Mẹ ơi, con tàu đã bị ai giết sạch thế này?!"

"Chạy nhanh!"

"Về báo cáo với cấp trên nhanh!" Có người sợ hãi la hét.

Đám lao công kinh hồn táng đảm, hơn trăm người lục tục chạy khỏi con tàu, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Vanda bốn người.

Lúc này Ah Fei sợ hãi hô, "Chạy thôi đại ca ơi, con tàu khai thác này có rất nhiều đội khai thác và đội hộ vệ mạnh mẽ bảo vệ, thế mà vẫn chết sạch, chắc chắn đã bị hắc thể cấp cao giết hết rồi!"

Lil Yang cũng nghiêm trọng gật đầu.

Nghe vậy, Vanda cau mày, nặng giọng hỏi lại: "Mày nói con tàu này làm gì?"

"Hả?" Ah Fei ngẩn người, chợt nhớ ra Vanda bị mất trí nhớ, gã vội bổ sung: "Những toa tàu lửa ở Nam Vực chúng ta có nhiệm vụ chở người qua khỏi "Vực thẳm vô tận" để khai thác tài nguyên bên ngoài lục địa Zarnersyl này, mỗi chuyến tàu đều được bảo vệ tận răng, rất ít khi xảy ra trường hợp bị đoàn diệt như vậy."

"Đúng đó, chạy nhanh thôi mọi người, biết đâu trên tàu vẫn còn...", Thamus một bên chen vào, nói giữa chừng thì nhìn vào hai bên toa tàu, một cảm giác im lặng và trống trải ập đến, khiến cho cả đám lạnh hết sống lưng.

"Nhờ thằng Thamus nói em mới để ý, hình như em thấy lạnh lạnh, như kiểu có cái gì đang nhìn mình vậy đó."

"Ây da!" Ah Fei và Thamus sợ hãi ôm chằm lấy nhau.

Lil Yang không nói gì, nhưng mồ hôi lạnh trên trán đã nói ra hết thảy.

"Câm mồm đi!" Vanda quát.

Gã lần nữa nhìn xung quanh, mắt thấy không còn ai nữa, gã quả quyết ra lệnh: "Vào trong cướp tài nguyên rồi chạy, được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Cái gì?!" Ah Fei hoảng hồn.

Mặc kệ thằng mập này, Vanda dẫn đầu bước vào trong, cẩn thận bước qua những cái xác, miệng không quên nhắc nhở:

"Chú ý quan sát, nếu gặp bất thường thì hô to lên."

Vanda sở dĩ liều như vậy đó là bởi vì trong tay gã không có cái gì để vực dậy tình cảnh hiện tại, nếu chiếm được số ít tài nguyên trên tàu này thì mới có một tia cơ hội.

Nhân hoạ đắc phúc, muốn ăn nhiều thì phải liều mạng.

Lil Yang không nói lời nào, gã nhanh chân đuổi xiết theo Vanda.

"Mẹ nó điên thiệt, liều thì ăn nhiều." Ah Fei tặc lưỡi, sau đó có chút hưng phấn đuổi theo.

"Mày đi thật à Ah Fei?!" Thamus hốt hoảng hô.

"Mày có gan thì đi vào kiếm ăn với tao!" Ah Fei nói vọng lại.

Lúc này Thamus hai mắt láo liên suy nghĩ, gã vội vàng hô: "Đợi tao!", dứt lời liền ba chân bốn cẳng chạy theo Ah Fei.

Khi Vanda thâm nhập vào các toa tàu phía trước, gã trông thấy xác người ngày càng nhiều, bên trong con tàu thuần một màu sắc của máu đỏ. Nhưng Vanda không hề hoảng loạn, gã đang cố tìm ra toa tàu chứa tài nguyên.

Thứ mà Vanda chú ý lúc này là những thanh mã tấu, đao, kiếm sắc bén nằm dưới sàn, chúng được phủ lên một lớp neon xanh lam lạ mắt, có vẻ đặc biệt hơn vũ khí thường. Để đề phòng bất trắc, Vanda với lấy một thanh mã tấu cầm lên, phía sau Lil Yang và Ah Fei cũng vội vàng cầm theo, một đám sắc mặt căng thẳng đuổi theo Vanda.

Đúng lúc này, Ah Fei ở phía sau hưng phấn hô to:

"Đại ca, có đồ tốt!"

"Đồ gì?", Vanda lập tức dừng lại nhìn.

Chỉ thấy Ah Fei tháo chiếc nhẫn trên tay một xác người ra. Nhìn kỹ một hồi, Ah Fei hai mắt sáng lóa, kích động nói: "Nhẫn không gian trữ vật!"

Sợ Vanda còn chưa hiểu, Ah Fei vội vàng giải thích: "Thứ này có thể chứa đồ đạc bên trong, chiếc này là hàng sơ cấp, có 10m khối thể tích!"

Nghe vậy Vanda sáng mắt lên, thầm hô đồ tốt.

Ah Fei lập tức đưa chiếc nhẫn trữ vật cho Vanda, lúc này đây, một cảm giác bị người theo dõi gắt gao xuất hiện trong linh cảm của Vanda, gã mãnh liệt quay người lại nhìn, thế nhưng mà không có gì ngoài ánh đèn mờ ảo của tàu. Tuy nhiên, gã rất tin tưởng vào giác quan của mình, nó đã cứu sống gã rất nhiều lần, vì thế Vanda bèn ra lệnh:

"Nhanh tay lên, Ah Fei tìm xem còn chiếc nhẫn trữ vật nào không, gom tất cả vũ khí còn lại trên tàu bỏ vào. Lil Yang, theo anh."

"Được." Ah Fei hung hăng đáp, hoàn toàn không sợ hãi gì nữa.

Vanda dẫn theo Lil Yang, Thamus đi đến toa kế tiếp, khi mở cửa ra, hơn 10 thùng hàng hóa được xếp hàng chỉnh tề lập tức đập vô mặt Vanda, gã mừng gỡ, không cần nói nhiều hay xem xét chúng, gã vội vàng ném tất cả các thùng hàng vào nhẫn trữ vật.

Ở cái thùng hàng cuối cùng, Vanda đột nhiên bị trấn trụ, ánh mắt gã kinh ngạc nhìn chằm chằm ba khẩu súng ngắn trong đó.

Hơn nữa, một dãy thông tin bằng mắt thường có thể thấy hiện lên trên đầu của ba khẩu súng.

[Súng lục Falcon]

Phẩm chất: Xanh Lá

Uy lực: 9; Tầm bắn chính xác: 35m; Băng đạn: 15 viên.

[Súng lục Desert Eagle]

Phẩm chất: Xanh Dương

Uy lực: 20; Tầm bắn chính xác: 35m; Băng đạn: 20 viên.

[Súng lục Benzema]

Phẩm chất: Xanh Lá

Uy lực: 12; Tầm bắn chính xác: 20m; Băng đạn: 15 viên.

Cuối cùng trong đó là một quả boom khói.

Chứng kiến thùng vũ khí này, đừng nói Vanda, ngay cả Lil Yang và Thamus cũng hai mắt nóng rực, nước dãi chảy ròng.

"Trời ơi, là súng! Thứ vũ khí nóng này cho dù là ở khu Ổ chuột cũng hiếm thấy huống chi khu vực Tồi tàn này. Chỉ cần giữ một cây cũng đủ làm chủ một khu vực rồi!" Thamus tham lam nói ra.

"Chú mày quá ngây thơ, chỉ sợ chúng nó có mà cất hàng đi thôi." Vanda cười nhạt, gã không có tự tin cho rằng có súng là có tất cả.

Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Vanda không nén nổi vui mừng, nghe giọng điệu của Thamus, Vanda có thể khẳng định mình nhặt được trân bảo rồi!

Suy cho cùng, súng luôn là sát khí đánh ngã mọi nguyên tắc cân bằng.

Vanda thắc mắc hỏi Lil Yang: "Mày thấy hàng chữ đang nổi lên này chứ?"

"Có đại ca." Lil Yang gật đầu. Gã sơ bộ giải thích: "Đây là ma thuật của những người đi trước để lại, giúp cho chúng ta có thể xác định được uy lực của vũ khí, công pháp, nhằm có thể tìm ra đối pháp xứng đáng khi đối diện ác quỷ."

Vanda gật đầu tiếp thu, gã vội vàng thu hòm vũ khí vào nhẫn trữ vật. Nhìn chiếc nhẫn trên tay gã, Thamus không dấu được tham niệm trên mặt.

Thamus liếm mép nói: "Anh Vanda, chỗ quen biết với nhau, có chỗ tốt như vậy cũng nên chia cho em út chút đỉnh đúng không?"

"Chia cho chú mày?" Vanda mỉm cười hỏi.

"Tất nhiên." Thamus nhúng vai, gã cợt nhả hỏi lại: "Chẳng lẽ anh định ăn một mình sao, không sợ em nói cho cấp trên của em à?"

Gã cười khinh thường nhìn Vanda, nói tiếp:

"Đến lúc đó anh cũng đừng mơ húp được chén canh nào, Vanda."

Vanda lắc đầu phủ nhận.

"Tao cho mày chút ít, khi mày lấy được một phần rồi nhưng vẫn báo cho cấp trên của mày, lúc đó chẳng phải tao cũng mất trắng sao?"

Lời nói của Vanda mang theo sát khí lạnh giá, Thamus nhăn mặt lùi lại phía sau, cười nhạt: "Không tin tôi? Không chia hàng cho tôi?" Gã gằn giọng, "Tin tưởng tôi là biện pháp anh có thể lựa chọn bây giờ, Vanda! Anh cũng không muốn mất trắng đúng chứ?"

"Không chia cho mày cũng mất, mà chia cho mày cũng có thể mất, vì sao phải chia?" Vanda lắc đầu trả lời, gã điềm tĩnh nói tiếp: "Cuộc đời tao ghét nhất là đặt mạng sống của mình trong tay người khác, cho nên phải xin lỗi mày rồi."

"Mày muốn làm gì?!" Thamus hoảng sợ quát to.

Đúng lúc này, Ah Fei từ bên ngoài bước vào, gã khó hiểu hỏi: "Chuyện đéo gì xảy ra vậy?"

Gặp Ah Fei, Thamus như với được cọng cỏ cứu mạng, gã ta nắm lấy tay Ah Fei hô to: "Ah Fei, đại ca mày muốn giết tao! Cứu tao!"

"Đại ca?" Ah Fei kinh ngạc nhìn Vanda.

"Nó muốn bán đứng chúng ta, nên phải giết." Vanda mặt không đổi sắc giải thích.

Gã hừ lạnh, đối với Ah Fei nói tiếp: "Ah Fei, lợi ích của bản thân mình là trên hết. Ở cái thế giới rẻ mạt này, mày vì một chút tình bạn không đáng thân mà đưa mình vào nguy hiểm, có đáng không?"

"Ah Fei mày đừng nghe nó, chúng ta chạy đi, các băng đảng sắp kéo đến rồi, thằng chó đó chắc chắn phải chết!"

Ah Fei nhìn chằm chằm Vanda, nhớ lại những chuyện Vanda nói với hắn lúc ở nhà, Ah Fei hít sâu một hơi, đối với Thamus nhẹ nhàng nói:

"Anh tao không phải là chó. Mày mới là con chó ngoan của những băng đảng đó Thamus."

"Hả?" Thamus ngẩn người.

Một giây sau, Ah Fei xiết chặt cổ Thamus đưa về phía trước, mặc cho gã ta giãy dụa nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi bắp tay khổng lồ của Ah Fei. Lil Yang chớp mắt lao tới, gã vung dao găm trên tay như một cái máy, chỉ nghe liên tiếp mười mấy nhát, mặt mũi Lil Yang dính đầy máu tươi, Thamus hai mắt đờ đẫn, miệng ọc máu cùng với tấm thân đầy lỗ ngã xuống.

Ah Fei phủi phủi tay, có chút yên lặng nhìn Thamus mà thở dài, một khắc sau, Ah Fei hướng Vanda mừng như điên nói:

"Đại ca nhìn xem cái gì đây."

Ah Fei mỉm cười toe toét nâng chiếc nhẫn không gian trong tay lên, nói tiếp: "Em đã lụm hết vũ khí trên tàu bỏ vô rồi, tổng cộng 100 cái, toàn bộ đội hộ vệ 100 người chết sạch. Lần này phát tài rồi!"

Vanda vừa lòng gật đầu, tiếp nhận chiếc nhẫn, gã nói:

"Đi nhanh, để các băng đảng khác tới thì mệt."

Vanda nói xong liền dẫn đầu đi trước, khi gã vừa định bước xuống tàu hỏa, từ bên ngoài bỗng nhiên có người đạp cửa tông vào.

Gầm!

Lực đạo mạnh mẽ từ cú sút đó khiến cho tấm cửa sắt mở toang.

Ngay sau đó, từ bên ngoài bước vào một trung niên nhân thần sắc tàn độc, mặc áo khoác đen, xăm hình lưỡi rìu ngay mắt, gã ta vừa bước vào liền trầm giọng hỏi:

"Ở đây đang xảy ra chuyện gì?"

Ah Fei mở to mắt hoảng sợ, gã thúc mạnh vào hông Vanda nói thầm:

"Hỏng bét, thằng cha này là bang chủ băng Rìu Chiến, Thuật Thành!"

Thế nhưng mà đối với Ah Fei thúc giọng, gã phát hiện Vanda vậy mà quay lưng về phía bọn hắn, mặt hướng về phía sau, không dám nhìn thẳng.

"Đại ca?" Ah Fei sợ hãi kêu nhỏ.

"Tụi mày?" Thuật Thành trông thấy Vanda ba người thì lập tức nhíu mày, sắc mặt nháy mắt hung tàn, đặc biệt là khi thấy Vanda quay lưng lại với gã, gã dữ tợn quát to: "Cút lại đây cho tao!"