Dị Giới Trùm Tài Phiệt

Chương 37: Mưa và máu



Lách cách!

Bánh xe lăn qua rác thải bên dưới chậm rãi tiến tới, Vanda ba thằng ngồi trên xe không tự chủ được nghiêng ngả nhẹ theo.

Lúc này, gã ném ánh mắt thâm ý nhìn Yda, ung dung hỏi: "Cháu còn biết ma thuật khiên bảo vệ sao Yda? Cái khiên xanh lúc thằng già kia ném cầu lửa về phía chúng ta đấy."

"Yda tất nhiên biết rồi.", Yda hất mặt nhỏ lên vênh váo, sau đó cười khúc khích giải thích: "Mà chú người xấu nói sai rồi, đó không phải ma thuật khiên bảo vệ, Yda sử dụng là phép thuật của thiên nhiên!"

"Thiên nhiên?" Vanda kinh ngạc ồ lên.

Gã bất giác sờ lại đũng quần, nơi chiếc lá cây vẫn còn nằm đấy.

Gã dường như nhìn thấy một mối liên kết mơ hồ giữa Yda và thiên nhiên, hèn chi khi ma thuật khiên xanh ấy xuất hiện, Vanda cảm thấy hơi thở của tự nhiên từ nó.

Ah Fei mở miệng khen ngợi: "Bé Yda quá giỏi!"

Yda nghe vậy càng ngạo kiều cười liên tục.

Vanda nhếch môi, gã dời tầm mắt về phía trước, chẳng biết trong đầu gã đang nghĩ gì.

Lúc này, Lil Yang lạnh lùng lên tiếng: "Đại ca, là đám chó săn."

Theo lời gã, Vanda liền trông thấy dưới ánh đèn đường mờ ảo phía xa, có một đám chó săn mồi đang ngẩng cao đầu nhìn chiếc xe bus đi tới.

Vừa nhìn thấy bọn chúng, cả băng liền im bặt, một cổ áp lực vô hình lan tỏa trong không khí, Vanda ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng. Đúng như suy đoán của gã lúc ban đầu, chiếc xe bus dưới sự theo dõi gắt gao của đám chó săn mồi chậm rãi đi xa, hết đám này đến đám khác, bọn chúng dường như không ngửi thấy hơi người ẩn phía sau một đống sắt thép.

Cuối cùng, sau gần bốn giờ căng thẳng, mông như ngồi trên lò lửa, Vanda thành công rời khỏi khu vực của đám chó săn. Chiếc xe bus từ tốn chạy theo đường cũ trở về, dựa theo tuyến đường ban đầu, còn bốn giờ nữa bọn hắn sẽ trở về địa bàn khu tồi tàn.

Ah Fei mặt mập thả lỏng, gã than thở, "Tạ ơn trời đất, an toàn rồi."

Gầm!

"Á!" Ah Fei và Yda giật mình thét to.

Trên bầu trời đêm sấm chớp liên tục lập lòa, một luồng gió lạnh nhanh chóng nổi lên, Vanda ngước mặt nhìn, gã liền trông thấy mây đen chuyển động như thoi đưa, mặc cho không gian khu tồi tàn tăm tối thế nào cũng không che lấp được, dấu hiệu cho một cơn mưa nặng hạt sắp trút xuống.

"Cuộc thanh trừng sắp bắt đầu rồi đại ca." Lil Yang lạnh giọng nhắc nhở.

"Vậy ra đây là chuẩn bị mưa axit?" Vanda ánh mắt thâm trầm.

Gã vừa dứt lời, bé Yda liền đưa một sấp áo mưa đến trước mà hắn. Thấy vậy, Vanda có chút kinh ngạc hỏi:

"Phép thuật của cháu nữa à ?"

Yda cười khúc khích chỉ về phía đầu xe đáp: "Trên xe có sẵn bốn cái, Yda cũng có nữa nè."

Vừa nói bé Yda vừa mặc chiếc áo mưa nhỏ nhắn vào người, sau một hồi giằng co, cuối cùng con bé cũng mặc thành công, chỉ chừa lại gương mặt bầu bĩnh ra ngoài.

Có vẻ như lần đầu tiên được mặc áo mưa, bé Yda thích chí cười khúc khích, hoặc cũng có thể sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên em ấy được mặc chiếc áo mới.

Vanda thở nhẹ một hơi, gã ném cho hai thằng đệ hai chiếc áo mưa rồi bản thân tự mặc vào.

Không khó để suy đoán bốn chiếc áo mưa này là do Abraham Halifax chuẩn bị cho bọn hắn, lão ta thậm chí còn đo ni đóng giày một bộ áo mưa vừa chuẩn cho bé Yda.

Lại là một âm mưa nữa chăng?

Bất quá, nghĩ lại mà nói, âm mưu nào cũng vì lợi ích mà xuất hiện. Abraham có thể lấy được lợi ích nào từ bọn hắn đây? Không có! Chắc do gã theo bản năng suy nghĩ nhiều rồi.

Sau khi mặc áo mưa vào, Vanda ba người liền toát ra mùi vị thần bí lạ thường, chiếc áo mưa này phủ kín từ đầu đến chân bọn hắn, tựa như một tấm choàng đen.

Bỏ qua chuyện âm mưu, Vanda hừ nhẹ, gã trầm ngâm: "Nếu có thể khống chế chiếc xe này, về sau vượt biên dễ dàng hơn rồi."

Gã đang nhắm đến lợi ích cho mình thông qua chiếc bus này. Ở Trái Đất, gã từng có một thời gian đi sửa xe ô tô, sửa tàu hỏa, đối với máy móc cũng có chút thông thạo, dùng đi ăn cắp xe không phải vấn đề lớn.

"Đúng he!" Ah Fei sáng mắt lên hô.

"Con nhỏ hồi nãy nói đây là chuyến xe cuối cùng rồi, chở anh em mình về tới khu tồi tàn thì nó có thể đi đâu?"

Lil Yang cau mày, đưa ra giải thích: "Nó sẽ tự chạy trở về khu ổ chuột, xe này vốn dĩ tự động lái."

Vanda bật cười, gã nói: "Quan trọng là có muốn cướp nó hay không, chứ muốn giữ nó lại thì thiếu gì cách."

"Vậy cướp không đại ca?" Ah Fei nghi hoặc.

"Cướp." Vanda nhếch môi.

Khu vực 9 đã rút quân khỏi khu tồi tàn, nếu chiếc xe này có mệnh hệ gì thì Abraham làm sao khẳng định được ba người bọn hắn làm?

Về mặt lợi ích lâu dài thì không nên cướp xe, giữ được mối quan hệ hợp tác với khu vực 9. Nhưng cướp xe này có thể mở ra cho Vanda một cơ hội làm ăn mới, rủi ro chỉ khiến khu vực 9 nghi ngờ mà thôi.

Theo lệnh này của Vanda, khoảng mấy giờ sau đó, chiếc xe bus dừng lại ở địa điểm quen thuộc, phía sau căn nhà của khu vực 9, cửa xe tự động mở ra.

Vanda ba thằng vừa bước xuống xe, còn không đợi cửa xe đóng lại, gã liền chạy ra sau mở vách động cơ lên, đồng thời lấy rìu chặt đứt sợi dây điện lớn nhất.

Chỉ nghe thanh âm xình xịch vang lên, chiếc xe bus tắt hết động cơ, hoà mình vào bóng tối.

Phải công nhận rằng công nghệ của dị giới đã viễn siêu Trái Đất rất nhiều, khối động cơ của chiếc bus 40 chỗ này rất hầm hố và phức tạp. Nhìn chúng, Vanda không chắc rằng mình có thể sửa nó lại lần nữa hay không.

Bất quá, có công mài sắt có ngày nên kim, đến lúc cần thì cố gắng mài mò là được.

Tí tách!

Một giọt nước lạnh giá rơi lên vai Vanda, mặc cho gã đang khoác một bộ áo mưa đặc chế nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh buốt của nó.

Đây tựa như giọt nước tràn ly, bắt đầu cho một cơn mưa rào nặng hạt phủ xuống, chẳng mấy chốc, mưa lạnh không một tiếng gió giáng bao trùm khu tồi tàn, hoặc có thể còn xa hơn thế. Khi cơn mưa này vừa bắt đầu, nó lập tức sộc lên không trung một mùi tanh nồng gắt mũi, lấn át đi mùi ô chua của rác thải.

"Mùi axit." Vanda cau mày, gã chấn chỉnh lại bộ áo mưa thật kín đáo.

"Cơn mưa này sẽ kéo dài một tháng, sau đó mới thật sự đáng sợ, cuộc thanh trừng chính thức bắt đầu." Lil Yang lạnh lùng nói.

"Đi thôi." Vanda gật đầu ra lệnh, gã âm thầm ghi nhớ vị trí của chiếc xe rồi dẫn đầu dắt đám đàn em rời đi.

Xuyên qua tòa nhà khu vực 9, Vanda trông thấy nơi này đã trống rỗng, ông già Abraham Halifax cũng biến mất từ lâu. Nương theo hắn vừa mở cửa bước ra ngoài, đôi giày tây cuốc bộ trên mặt thềm, nhờ có ánh đèn neon từ biển hiệu khu vực 9 để lại, Vanda dừng bước, gã lạnh lùng nhìn dòng máu đặc chảy theo nước mưa dưới chân.

Gã ngẩng mặt lên nhìn xa hơn, lúc này mới trông thấy có vô số thi thể kẻ lưu vong nằm dưới đất, vắt vẻo trên các núi rác. Nhìn thảm trạng có thể suy đoán những kẻ này bị người chém chết.

Vanda nhướng mày, gã dựa theo trí nhớ chậm rãi đi trở về căn nhà nhỏ của bọn hắn. Trên đường đi, một kẻ lưu vong cũng thấy không xuất hiện, ngược lại xác người thì ngày càng nhiều, chết sình lên cũng có. Những thi thể nằm dưới cơn mưa đang dần rã rời, khiến cho máu tươi chảy ra như thác đổ, cho dù mưa không ngừng rơi xuống cũng không thể nào rửa sạch.

"Tụi nó bắt đầu thanh toán nhau rồi sao?" Ah Fei cả kinh.

Vanda bất động thanh sắc, trong đầu không ngừng suy đoán.

Về cơ bản thì khu vực 5 có bốn băng đảng, băng Bạch Xà do gã Osborne Otis lãnh đạo là nguyên tố bí ẩn, gã ta chắc chắn sẽ không để yên cho các băng đảng khác. Nắp Cống và Rìu Chiến từ lúc gã chạy lên khu ổ chuột thì hai băng này đã đối đầu nhau, băng Hoa Hồng Dại thì Vanda không rõ. Thế nhưng nếu xảy ra va chạm thì chắc chắn thế lực nào cũng sẽ bị cuốn vào để tranh giành lợi ích, cho nên mới dẫn tới thảm trạng như bây giờ.

Vanda nhếch môi cười, gã ung dung nói: "Mập, mày dẫn theo Yda đi tìm những thằng lưu vong mà con bé lãnh đạo về đây."

"Ok." Ah Fei lớn giọng đáp ứng, sau đó mang theo bé Yda dẫn đường chạy đi.

Vanda thì dẫn theo Lil Yang tiếp tục trở về căn nhà nhỏ, yên lặng chờ đợi.

Khoảng hai giờ sau đó, Ah Fei và bé Yda dắt theo phía sau số lớn người lưu vong lam lũ bước đến trước mặt Vanda, những kẻ lưu vong lúc này đang khoác trên mình những tấm mũ bạc dày, có thể miễn cưỡng che mưa.

Thấy bọn chúng xuất hiện, Vanda nhẹ giọng hỏi: "Được bao nhiêu người?"

"50." Ah Fei đáp.

Vanda vừa lòng gật đầu, gã lập tức bước lên đài cao, im lặng dõi mắt nhìn đám người phía dưới.

Một lát sau, gã lớn giọng mở miệng: " Tụi mày hận đời lắm đúng không?"

Đối với câu hỏi này của gã, một đám lưu vong hai mắt nhìn nhau, không ai trả lời.

Vanda nhếch mép cười, nói tiếp:

"Tao biết, tụi mày ở đây ai cũng từng làm chủ số mệnh của mình, từng nắm trong tay nhân quyền của mình, từng có một tham vọng tiền tài, quyền lực, hoặc ít nhất từng muốn có một cuộc sống hạnh phúc, có đầy đủ gia đình và người thân, đúng không?"

"Vậy tại sao tụi mày lại ở đây?" Vanda nhẹ giọng hỏi, gã nói: "Tại sao bọn mày lại bị vứt bỏ, bị xem như là rác thải, cả ngày phải đi moi rác để ăn? Bọn mày thậm chí quên đi mình là một con người, lăm le đi xâu xé thịt đồng loại!"

"Bọn mày đã đánh mất niềm tin lẽ sống của bọn mày, bọn mày bây giờ là một đống cặn bã cũng không bằng! Rẻ rách! Hèn mạt!"

"Bọn mày chấp nhận được số mệnh của mình như vậy sao?!" Vanda quát to.

Từng câu nói của Vanda tựa như một con dao hai lưỡi đâm thẳng vào tâm can những kẻ lưu vong phía dưới. Từ trong những đôi mắt vô hồn ấy, một cổ lửa giận, một sự thức tỉnh đang dần xuất hiện, bọn chúng hít thở nặng nề nhìn Vanda chòng chọc.

Vanda nhếch môi cười, gã tiếp tục nói lớn: "Cũng có một cái mạng, chết thì bỏ, tại sao phải cuối đầu sống tới chết thua cả súc sinh? Bọn mày có muốn chống lại số phận nghiệt ngã này hay không?!"

"Muốn!" Đám lưu vong đồng thanh hét lên.

"Có muốn cùng tao bước đến vinh quang, giết vào trung tâm lục địa hay không?!" Vanda hét to.

"Muốn!" Ah Fei dẫn đầu kích động hô to.

Lil Yang im lặng xiết chặt nắm đấm.

"Tốt." Vanda vừa lòng gật đầu, gã lập tức phân phó: "Mập, đem số vũ khí này phát ra. Tụi mày xếp hàng, lấy vũ khí và lương khô."

Nghe đến lương khô, đám lưu vong không tự chủ được sáng mắt lên, thái độ thèm thuồng rõ rệt.

Vanda đưa chiếc nhẫn trữ vật chứa 90 thanh vũ khí lạnh còn lại cho Ah Fei, một hơi phát hết, nháy mắt còn lại 40 thanh. Nhìn lại cả băng, thằng nào cũng cầm mã tấu, dao mác mạ neon bắt mắt, tản rã khí thế hung hãn lạnh người.

Vanda ngoảnh mặt sang hỏi Lil Yang: "Mày biệt khi nào cuộc thanh trừng này kết thúc không?"

Lil Yang lạnh lùng đáp: "Mưa axit kéo dài một tháng, cuộc thanh trừng kéo dài nửa tháng."

"Vậy trong khoảnh thời gian này mấy băng đảng ở đây chắc không dám ló đầu ra đâu nhỉ?" Vanda nhếch môi cười nhạt.

"Đúng vậy đại ca." Lil Yang khẳng định.

"Anh định nhân lúc này chơi bọn nó luôn sao? Mấy băng đó chắc chắn trở tay không kịp."

Nghe vậy, Vanda lần nữa nhìn về đám đàn em phía dưới, gã trầm trọng nói nhỏ:

"Mày hiểu sai vấn đề rồi Yang. Chúng ta làm kinh doanh, không phải lao vào cắn nhau với bọn nó."

Nói đến đây, gã nghi hoặc: "Không lẽ chú mày định kêu mấy thằng èo ọt này đi chém lộn giành địa bàn?"

Lil Yang thành thật gật đầu.

Thấy vậy, Vanda không nhịn được bật cười một hơi, gã lạnh lùng nói: "Anh em mình sẽ có ngày động đao, nhưng không phải lúc này. Tranh thủ một tháng rưỡi thời gian thanh trừng, tao sẽ huấn luyện cả băng bọn mày cách giết người nhanh gọn nhất."

Lil Yang nhướng mày, trầm trọng gật đầu.

Vanda nhếch mép cười.

Rất khó để huấn luyện một sát thủ để giết người không để lại giấu vết như gã, thế nhưng muốn dạy cho một thằng không biết gì trở thành tay chém hạng nhất thì không thành vấn đề.

Băng đảng của gã có thể ít, nhưng ít mà xắt ra miếng.