Đích Nữ Khó Gả

Chương 2: Trọng sinh



Kim Lăng đầu mùa xuân luôn rất lạnh, Di Phong viện Sở gia, mấy cây đào trong vườn vừa mới mọc chồi non, cửa sổ chính viện mở ra, thấp thoáng một thân ảnh đang cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, trên đầu chỉ cài cây trâm ngọc đơn giản, nếu không phải bàn tay nho nhỏ đang lật sách, xa xa nhìn sang sẽ nghĩ là tiểu thư đó đang nằm ngơi.

"Tiểu thư, nhị phu nhân đã tới cửa." Một tiểu nha hoàn mười hai mười ba tuổi vén rèm đi vào, Sở Diệc Dao từ từ khép sách lại, giọng nhàn nhạt nói, "Bảo Thiềm, nói bao nhiêu lần rồi, Kim Lăng không phải là Nguyên quán Sở gia, nơi này không có ai là nhị phu nhân[1]."

Bảo Thiềm vội vàng đổi giọng, "Dạ, xe ngựa Sở nhị phu nhân[2] đến." Tính tình đại tiểu thư càng ngày càng khó nắm bắt, "Tiểu thư có muốn ra ngoài xem một chút."

*[1] Nhị phu nhân, [2] Sở nhị phu nhân: sự khác biệt trong hai cách gọi mình sẽ nói rõ cuối chương.

"Đã an bài xong viện tử cho bọn họ chưa?" Sở Diệc Dao đứng lên, Bảo Thiềm đi tới kéo ghế thay nàng, nhìn từ trên xuống dưới, bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, nói chuyện lại rất có vẻ lão thành.

"Tiểu thư, Trân Bảo các có phải quá trật hay không?" Bảo Thiềm do dự một hồi mở miệng nói, Sở Diệc Dao lành lạnh quay đầu lại liếc nàng ta một cái, trên khuôn mặt non nớt thoáng hiện lên vẻ trào phúng, "Vậy ta phái ngươi đi hầu hạ Sở nhị phu nhân cho tốt nha."

Bảo Thiềm hoảng sợ quỳ xuống, "Tiểu thư, Bảo Thiềm không có ý này, chẳng qua là Bảo Thiềm cảm thấy cho họ ở Trân Bảo các, những người đó sẽ nói tiểu thư không hiểu đạo tiếp đón."

"Nếu không hài lòng, bọn họ liền ra ngoài tìm nơi khác, Kim Lăng khắp nơi đều là phủ đệ tốt." Sở Diệc Dao mới vừa nói xong, rèm lại lần nữa bị vén lên, một má má và một nha hoàn đi tới, má má nhìn Bảo Thềm quỳ trên mặt đất nhẹ nói, "Bảo Thiềm, Sở nhị phu nhân cùng ba vị đường tiểu thư đã tới, ngươi đi phụ đại thiếu phu nhân, tiểu thư đã nói không muốn tiếp đón."

Chờ Bảo Thiềm đi ra ngoài, Tiền má má nhìn Sở Diệc Dao, "Bảo Thiềm lại phạm sai lầm gì mà tiểu thư lại nói như vậy."

"Nhũ nương~" Sở Diệc Dao bất đắc dĩ hô, nhìn nhũ nương còn trẻ tuổi trước mắt, còn có nha hoàn Bảo sênh lớn lên cùng mình từ nhỏ, một tháng trước, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện hết thảy đều trở lại thời điểm nửa năm sau khi đại ca gặp nạn qua đời.

Giống như chỉ là một cơn ác mộng, nàng tỉnh dậy đã nghĩ mọi thống khổ, thê thảm trong mộng kia đều không phải sự thật. 

Cho đến hai mươi ngày trước, truyền đến tin tức nhị thẩm muốn dẫn ba nữ nhi của bà cùng đến Kim Lăng, Sở Diệc Dao mới không còn cách nào tự lừa mình nữa, đó xác thực là kiếp trước chính nàng trải qua, hơn nửa năm sau khi đại ca qua đời, nhị thúc đến Sở gia giúp đỡ, cuối cùng lại đem theo vợ và ba nữ nhi của hắn đều mang đến.

Sống lại, Sở Diệc Dao sẽ không để Sở gia rơi vào tay nhị thúc lần nữa, sẽ không để bọn họ cướp của hồi môn, cướp đồ cưới của nàng lần nữa.

"Tính tình Bảo Thiềm vốn là chậm chạp ngốc tử." Tiền má má khuyên nhủ, "Tiểu thư cũng không thể yêu cầu nàng thay đổi, nha đầu kia chịu tập trung tinh thần làm việc đã là rất tốt rồi."

"Luôn phải học hỏi không ngừng, không thông minh chẳng lẽ cả đời không cố gắng học?" Sở Diệc Dao đi đến bên giường, Bảo Thiềm tận trung vì nàng thì tốt, nếu tập trung làm chuyện cản đường thì cũng đừng trách nàng.

Tiền má má đắp chăn lên giúp nàng, "Bảo Sênh, ngươi lưu lại chiếu cố tiểu thư." Nói xong đóng cửa sổ, trong phòng tối một chút, Bảo Sênh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa chân cho nàng, thật lâu, Sở Diệc Dao mở mắt ra, "Nhị ca đâu?"

"Nhị thiếu gia sáng sớm liền đi ra ngoài." Đáy mắt Sở Diệc Dao thoáng hiện lên một vẻ lo lắng, Sở gia hôm nay chưa thể rời khỏi nhị thúc, nhị ca không nên thân, Ứng Trúc lại còn nhỏ như vậy, sau khi đại ca qua đời các quản sự thấy Sở gia nhất thời như rắn mất đầu, đều có tâm tư, hận không thể lập tức phá hủy chiếm lấy Sở gia.

Sở Diệc Dao không hỏi tiếp, lại lần nữa nhắm hai mắt, nàng nhất định phải làm cho nhị ca có thể như đại ca, kéo dài gia nghiệp cha và nương lưu lại, cho dù không thể khống chế những lão hồ ly kia, cũng tuyệt đối không thể để nhị thúc ngầm chiếm gia nghiệp mà phụ mẫu vất vả cả đời lập nên.

Bảo Sênh xoa chân một lát thấy tiểu thư ngủ thiếp đi, rón rén kéo màn trướng xuống, đi ra ngoại thất dọn dẹp đồ đạc. Khổng Tước tiến vào thấp giọng hỏi, "Tiểu thư ngủ?"

Bảo Sênh gật gật đầu, Khổng Tước thở dài, "Cũng tốt, mấy ngày qua tiểu thư không có giấc ngủ an ổn." Các nàng hầu hạ bên cạnh tiểu thư đã lâu đều cảm giác được tính tình tiểu thư ngày càng khó, lúc nghe tin Đại thiếu gia gặp nạn, mặc dù ngoài mặt đại tiểu thư không nói, các nàng cũng đều biết nàng đang rất khổ sở.

Cũng không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng tranh cãi, Khổng Tước cùng Bảo Sênh đang thiêu thùa may vá ở ngoại thất vội chạy ra ngoài xem, Sở nhị phu nhân Tiêu thị mang theo vài người tầng tầng lớp lớp đi tới, giọng đặc biệt là lớn, tựa hồ là đang nói với người phía sau, "Nhà chúng ta bỏ việc làm ăn ở Huy Châu chạy tới đây giúp nhà các ngươi, giúp các ngươi tốt rồi, liền cho chúng ta ở phòng như vậy, ngươi nói Diệc Dao là đương gia đúng không, ta lại muốn nhìn một chút nó đã phân phó như thế nào."

Thấy Tiêu thị mang theo nhiều người đến cửa như vậy, Bảo Sênh ngăn cản bà ta, "Tiểu thư đang ngủ trưa, kính xin Sở nhị phu nhân lát nữa lại đến."

"Diệc Dao sao càng ngày càng không hiểu quy củ như vậy, chất tức* a, ngươi làm trưởng tẩu sao không dạy dỗ nó." Kiều Tòng An đứng ở sau lưng bà ta cũng không tiến lên, nàng liếc nhanh Bảo Sênh, nhất định là Diệc Dao lên tiếng không cho phép quấy rầy, cười nói, "Diệc Dao luôn luôn hiểu chuyện, không cần chất tức giáo."

*Chất tức: cháu dâu.

"Trưởng bối đến không ra đón tiếp cũng gọi là hiểu chuyện, thật không biết đại tẩu đã qua đời dạy dỗ nó thế nào." Tiêu thị khinh thường nói, chỉ có thể lớn giọng lại không thể xông vào, hai người Bảo Sênh cùng Khổng Tước cản hết lối đi, không cho đám người có một chút cơ hội tiến vào.

"Nương cháu dạy chúng cháu thế nào cũng không cần nhị thẩm đến bình luận, đúng giữa trưa ở chỗ này cãi nhau, các người đều rảnh rỗi không có việc gì làm?" Rèm nội thất theo thanh âm bị kéo lên, Sở Diệc Dao mặt lạnh đi ra nhìn vài bà tử sau lưng Tiêu thị, mấy bà tử kia nghe vậy liền lui xuống, đám người sau lưng Tiêu thị cũng chỉ còn lại Kiều Tòng An.

"Trân Bảo các kia đã thu thập sạch sẽ, nhị thẩm cùng ba vị đường tỷ muội tùy thời có thể vào ở." Đứng sau lưng Tiêu thị còn ba nữ nhi bảo bối, Sở Diệc Dao liếc nhanh đường muội nhỏ nhất, Sở Diệu Lam tiếp xúc ánh mắt của nàng, sợ hãi rúc vào sau lưng tỷ tỷ.

Thu lại đáy mắt chán ghét, Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn Tiêu thị, "Hẳn là nhị thẩm đến đây không phải chỉ vì chuyện đơn giản này."

"Trân Bảo các nhỏ như vậy, chúng ta ở như thế nào, ta nói Diệc Dao a, chúng ta từ Huy Châu xa xôi tới giúp nhà các ngươi, ngươi liền cho chúng ta ở chỗ đó, nhị thẩm ta còn chưa tính, tỷ tỷ muội muội của ngươi sao có thể ở chung một viện." Tiêu thị nhìn phòng này một vòng, "Ta thấy Minh Nhứ các không tồi, liền dọn dẹp vậy đi."

"Nếu nhị thẩm đã ở không quen, vậy Diệc Dao liền cho người đi an bài khách điếm bên ngoài, ở Kim Lăng chơi vài ngày rồi trở về Huy Châu đi, nhị thúc giúp chúng cháu, chúng cháu sẽ không quên, nhất định đối tốt với nhị thúc." Kiếp trước lúc họ vừa đến, trên dưới Sở gia nghênh đón bọn họ tựa như có khách quý đến cửa, còn an bài viện tử tốt nhất cho bọn họ ở, khi đó bọn họ vẫn còn oán hận.

Tiêu thị vừa nghe nàng nói như vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, quay đầu lại nói với Kiều Tòng An, "Ngươi là trưởng tẩu mà lại cũng không trông nom?"

"Nhị thẩm, thẩm muốn ở Minh Nhứ viện? Đó là viện tử trước kia cha cháu xây cho nương, sau khi nương đi cũng không ở nữa, lại nói Sở phủ lớn như vậy, Trân Bảo các đâu có nhỏ, nhị thẩm, chúng cháu cũng đều ở những viện tử như vậy, chắc chắn sẽ không cố ý khi dễ các người, nếu thẩm thực sự không quen ở phòng như vậy, vậy không bằng ra bên ngoài tìm một khách điếm hài lòng ở lại đi, dù sao cũng phải ở nơi làm mình thoải mái mới được." Kiều Tòng An nói chuyện có vẻ mềm mại hơn nhiều, cười khanh khách nhìn Tiêu thị, đảo mắt nói chính là cùng một ý tứ với Sở Diệc Dao.

"Vậy cũng quá kém so với Sở gia ở Huy Châu." Sở Diệu Phỉ sau lưng Tiêu thị hơi ghét bỏ nói.

"Cũng không còn cách nào, người đâu, giúp các vị đường tiểu thư quay lại Trân Bảo các dọn dẹp một chút." Kiều Tòng An cười, sai người đến mang đám người Tiêu thị đi, mà Tiêu thị bực tức cũng không có cách nào, Sở Diệc Dao bên này đánh không vào, Kiều Tòng An kia lại trực tiếp đánh thái cực trở lại, trong lòng mắng các nàng không hiểu lễ nghi, mang theo nữ nhi bảo bối trở về Trân Bảo các.

Người tản đi, Di Phong viện lại yên tĩnh trở lại, Kiều Tòng An đi đến, đưa tay sờ sờ cái trán Sở Diệc Dao, oán trách, "Sao lại mặc ít thế này, muội cũng không sợ lạnh."

"Bên trong dày lắm." Sở Diệc Dao mở cổ áo ra cho nàng nhìn một chút, bởi vì người nàng mảnh mai, bên trong nách áo rộng cũng nhìn không ra, bên ngoài nhìn chính là nàng mặc y phục đơn bạc, mỏng manh.

"Quỷ nha đầu!" Kiều Tòng An gõ đầu nàng một cái, "Trân Bảo các thiếu thốn rất nhiều thứ."

Sở Diệc Dao gật gật đầu, "Những thứ nên mua thêm không phải ít, nhưng không thể dư thừa bọn họ quá, nhị thẩm đem ba nữ nhi bảo bối này đến Kim Lăng, chắc chắn sẽ không trở về." Sở gia Huy Châu tất nhiên kém hơn Kim Lăng, Huy Châu kia có thể là địa phương nào, nếu mua một tòa đại trạch ở Kim Lăng thì có thể đến mua ba tòa giống vậy ở Huy Châu, sao bọn họ có thể bỏ qua Sở gia mà ra ngoài thuê khách điếm.

Tiễn đại tẩu rời đi, Sở Diệc Dao kêu Bảo Thiềm trở lại, cho nàng đi ra ngoài hỏi thăm nhị thiếu gia đang ở đâu, còn nàng thì vào thư phòng đại ca, nếu nhị ca nhất thời không chịu làm, trước tiên nàng sẽ phải đem đám lão hồ ly kia ổn định lại chút.

Từ nhỏ theo mẫu thân học những thứ này, còn có những năm quản gia tại Nghiêm gia, Sở Diệc Dao tin tưởng mình cũng có thể lấy lại được gia nghiệp, ai nói một cô nương không thể, thời điểm năm đó nương theo phụ thân đến Kim Lăng, không phải cũng chỉ là một cô nương yếu đuối thì gì.

Đem tất cả sổ sách ghi chép hàng hóa kinh doanh, cùng danh sách những thương hộ có quan hệ với Sở gia những năm này, hết thảy mang về Di Phong viện, Sở Diệc Dao cho Khổng Tước thu thập ngoại thất bên cạnh sương phòng một chút, coi như thư phòng.

Bảo Thiềm trở về rất nhanh, nói là có người ở bờ sông Nguyệt Nha nhìn thấy xe ngựa Sở gia dưới Xuân Mãn lâu, còn nhìn thấy gã sai vặt của nhị thiếu gia.

Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn sắc trời, tốt lắm, ban ngày ban mặt lại đến mấy chỗ đấy, "Bảo Thiềm, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi đón nhị thiếu gia về nhà."

===============

Editor giải thích chút:

[1] Khi một dòng họ ở chung một nhà, huynh đệ trong nhà sẽ theo thứ tự được gọi là đại lão gia, nhị lão gia, tam lão gia... và sẽ có đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân... Cùng với đó, con trai con gái của họ không phân biệt là con đại phòng, con nhị phòng hay tam phòng, cứ dựa theo tuổi tác, sinh trước là đại thiếu gia, đại tiểu thư...

[2] Trong truyện, Sở phủ ở thành Kim Lăng, đã tách khỏi nhà tổ Sở gia nguyên quán ở Huy Châu, chỉ có một nhà Sở Diệc Dao sinh sống. Cho nên, khi một nhà chi thứ hai dọn đến không phải sống chung trong một phủ thì không thể gọi là nhị phu nhân, nhị lão gia; mà gọi như người bên ngoài, Sở nhị phu nhân, Sở nhị lão gia, Đường đại/nhị/tam tiểu thư...

Khác biệt trong chuyện, nếu hai nhà sống chung lâu dài, ngoài lão gia phu nhân thay đổi, xét theo tuổi tác còn có, Sở Diệu Lạc sẽ là đại tiểu thư Sở gia, Sở Diệc Dao sẽ xuống làm nhị tiểu thư, Sở Diệu Phỉ là tam tiểu thư, và cuối cùng là tứ tiểu thư Sở Diệu Lam. 

===============