Đích Thứ Nữ

Chương 44



Rượu của hoàng đế ngâm rất ngon, nhưng sau này vẫn nên ít uống thì hơn. Dương Tử Khâm mắt nhắm mắt mở ngồi trong lều của mình uống canh giải rượu. Nàng cũng không biết bản thân mình đã về lều của mình lúc nào, cũng không biết làm sao nàng về được. Tất cả ký ức của nàng chỉ dừng lại ở câu "Sau này ta ngâm cho nàng."

Mặt Dương Tử Khâm thoáng đỏ, nàng cố hít thở sâu để xua đi xúc cảm khó hiểu trong lòng, ngài ấy chỉ là say rồi nên tùy ý nói thôi. Nhưng dù vậy, khăn tay giờ là của nàng rồi.

Nàng quay người lấy khung thêu rồi đem căng phần bị hỏng ra, nàng định thêu hoa để che phần này đi. Dương Tử Khâm cũng không muốn chiếm đoạt khăn tay của Hoắc Mộ Ngôn, nhưng nếu nàng thêu lên rồi, chiếc khăn tay này không thể trả được nữa. May sao, ít nhất khi say nàng vẫn nói được cái gì đó có ích.
Mấy ngày nay ở trại tị nạn náo nhiệt không sao kể hết. Mấy người mới từ Lũng Tây về rất nhanh đã hòa nhập được vào với cuộc sống ở trại tị nạn, còn trực tiếp tổ chức thi săn thú. Lúc trước mọi người thỉnh thoảng mới kéo nhau đi săn vài con thú nhỏ để cải thiện lương thực thôi, nhưng giờ trong trại tị nạn đã chứa rất nhiều xác thú rồi. Vì vậy khu nấu nướng cực kỳ bận rộn, mọi người cũng không trực tiếp nấu lên nữa, có những con vật sẽ chỉ xử lý xong mang ra ngoài cho mọi người vừa nướng vừa ăn luôn.

Mấy người ấy săn bắn vui đến nỗi Tứ hoàng tử, người suốt ngày chỉ ngồi trong lều trị thương cũng không nhịn được mà đi theo.

Chỉ có Hạ Vân Hiên đáng thương phải ngồi lại với Dương Tử Khâm.

Dương Tử Khâm lúc đầu còn bị Miên Hòa lôi kéo có chút do dự, nhưng giây phút nàng leo lên Tiểu Bạch thì nàng biết bản thân mình quyết định sai rồi.
Gia hỏa Tiểu Bạch vừa mới đi được mấy bước, thấy Truy Phong đang đứng ở phía trước lập tức chạy qua, khiến cho Dương Tử Khâm mặt đỏ hồng hoảng hốt nghiêng người bám vào tay Hoắc Mộ Ngôn trước mặt mọi người.

Hoắc Mộ Ngôn cũng không nỡ tâm khiến nàng xấu hổ trước mặt mọi người bèn đỡ nàng xuống ngựa. Nhưng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Dương Tử Khâm khiến lòng hắn ngứa ngáy, không nhịn được mà nhỏ giọng trêu chọc nàng: "Ta còn từng dạy nàng cưỡi ngựa cơ mà."

Dương Tử Khâm nhớ lại khung cảnh ở thao trường hôm đó mặt càng thêm đỏ, nhưng nàng cũng quyết định không đi theo mọi người nữa.

Hạ Vân Hiên ngậm một cọng cỏ, lười nhác nằm dưới gốc cây. Mà Dương Tử Khâm ngồi cúi đầu yên lặng thêu hoa.

Không ai nói với nhau câu nào, họ cứ yên bình như vậy ở cạnh nhau.
Hạ Vân Hiên nhướn đầu nhìn hoa văn Dương Tử Khâm đang thêu thì giật mình ngồi bật dậy. Hắn chúi đầu nhìn đóa hoa cẩm tú đang nở trên nền khăn lụa đen lại quay sang nghi hoặc nhìn Dương Tử Khâm.

"Huynh có chuyện gì sao?" Dương Tử Khâm lấy tay đẩy khuôn mặt của Hạ Vân Hiên đang dí sát ra.

Hạ Vân Hiên chỉ tay vào đóa hoa trên khăn: "Hộ tiễn giáp của Mộ Ngôn huynh là do muội làm à? Hoa thêu trên đó trông y hệt cái này."

Dương Tử Khâm gật đầu: "Đúng vậy, hộ giáp là lễ vật sinh thần muội tặng hầu gia."

Hạ Vân Hiên nằm ngả xuống gác tay lên đầu: "Vậy thì muội đừng hỏi vì sao các vị đại thẩm giục muội kết hôn sinh tử nữa, họ cũng có lý do của họ cả đấy."

Dương Tử Khâm hạ khung thêu trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía trước vô định: "Huynh không phải cũng không hiểu, sẽ không có gì thay đổi đâu. Dù là Định An Hầu hay Thời vương thế tử, đều sẽ cùng là một lý do thôi."
Nàng cụp mắt che đi một tia khó chịu trong lòng. Dương Tử Khâm ngươi suy nghĩ linh tinh gì chứ, người đó so với người kia càng cao không thể với, ngươi định suy nghĩ gì vậy.

Mấy nay Dương Tử Khâm không chỉ là Tử Khâm cô nương trong miệng người dân, còn là Tử Khâm tiểu thư trong miệng binh lính. Nàng đi đến đâu cũng có một vài vị binh bĩ nhiệt tình giúp đỡ nàng.

"Tử Khâm tiểu thư, tiểu thư có cần gì giúp đỡ không?"

"Tử Khâm tiểu thư, tiểu thư có gì cần giúp đỡ thì nhớ gọi ta nhé."

Trương Sâm nhìn đám binh tốt cứ lượn lờ quanh Dương Tử Khâm bèn chạy tới giúp nàng đuổi người. Dương Tử Khâm cảm kích cảm tạ, Trương Sâm xua xua tay: "Không dám nhận, không dám nhận, ta còn phải cảm tạ Tử Khâm tiểu thư đây. Sau này tiểu thư có gì thắc mắc về hầu gia thì cứ hỏi ta nhé."
Trương Sâm biết hai ngày nghỉ phép mà hầu gia thưởng hắn chắc chắn là nhờ công Dương Tử Khâm. Về sau có chuyện gì rốt cuộc cũng có người có thể tới cứu mọi người rồi.

Hoắc Mộ Ngôn không biết suy nghĩ của Trương Sâm, nếu hắn biết, chỉ sợ nghỉ phép năm của Trương thống lĩnh đều sẽ bị trừ hết.

Bữa tối mọi người quây quần cùng nhau nướng dê ăn, Hạ Vân Hiên cầm phần thịt vừa cắt xuống gói trong lá trực tiếp đưa qua cho Dương Tử Khâm.

Dương Tử Khâm nhanh tay nhận lấy, thịt dê quá nóng, tay nàng da mỏng nên vừa cầm đã bị sức nóng làm cho giật mình. Nhưng vì tiếc đồ ăn nên nàng cẩn thận đặt thịt dê xuống rồi mới xoa xoa hai tay đỏ bừng vào tai.

Hạ Vân Hiên thấy thế mới cầm tay nàng lên giúp nàng thổi, lỗi tại hắn, do hắn vội vàng quá.

Mấy người xung quanh dừng động tác trên tay lại nhìn chằm chằm hai người. Miên Hòa lấy tay che miệng cười, nhìn hai người này xem, thật muốn "đẩy thuyền" hai người họ.
Tứ hoàng tử quét mắt nhìn một vòng rồi nhìn về con dê đang được nướng, hắn cố nhịn lại cơn buồn cười của mình. Đúng thật là, xem mấy người này còn vui hơn xem kịch nữa.

Dương Tử Khâm nhận ra không khí không đúng lắm, nàng bối rối rút tay về. Thịt dê trên lá đã nguội bớt, nàng đã có thể cầm lên được. Nàng cẩn thận đem thịt dê mang qua đưa cho Hoắc Mộ Ngôn: "Hầu gia, ngài... nếm thử xem."

Trước là nàng cảm thấy con dê này là do Hoắc Mộ Ngôn săn được, vậy nên vẫn nên để Hoắc Mộ Ngôn thưởng thức trước mới đúng.

Sau là trong tất cả ánh mắt ở đây, ánh mắt của Hoắc Mộ Ngôn khiến nàng cảm thấy hơi chột dạ, nhưng hình như nàng cũng không có làm gì sai mà.

Hoắc Mộ Ngôn lúc này mới thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, hắn ừm một tiếng rồi đón lấy thịt dê từ tay Dương Tử Khâm.
Miên Hòa nghiêng đầu nhíu mày, đây là biến chuyển gì rồi, thuyền của nàng vừa đẩy đã chìm rồi? Chính chủ nhảy thuyền rồi?

Tứ hoàng tử đỡ trán không nhìn về phía mấy người kia nữa, đặc sắc quá hắn không xem nổi nữa, hắn sẽ bật cười ra ở đây mất.

Hạ Vân Hiên nén tiếng thở dài, không xong rồi, muội muội lớn rồi khuỷ tay bắt đầu hướng ra ngoài rồi, còn rõ ràng hơn cả với ai kia nữa, còn cái gì mà giống nhau nữa, nha đầu ngốc.

Hôm sau mọi người nhận được thông báo là mọi thứ ở Lũng Tây đã ổn thỏa, dân chúng có thể bắt đầu chuẩn bị lên đường về Lũng Tây. Người dân nghe được tin mừng đến rơi lệ, Trương thẩm nắm lấy tay Dương Tử Khâm, nước mắt hạnh phúc chảy ra từ khóe mắt: "Thật tốt quá rồi. Thật tốt quá rồi Tử Khâm cô nương. Chúng ta được về nhà rồi!"
Dương Tử Khâm nắm chặt tay bà sống mũi cũng cay cay: "Đúng vậy Trương thẩm, chúng ta được về nhà rồi."

Mọi người bắt đầu vui vẻ thu dọn đồ đạc, Dương Tử Khâm vui mừng, dưới chân như mang theo gió, nàng nhẹ tay xách váy, chân bước nhanh về phía trước. Nàng đi tới gốc cây mà nàng yêu thích nhất.

Ở đây ngẩng lên có thể nhìn thấy bầu trời, hướng mắt về xa chính là nửa khung cảnh của trại tị nạn.

Thật nhanh quá, đã hơn ba tháng rồi, lúc nàng bước ra khỏi cánh cổng phía xa kia mới là cuối hạ, giờ đây đã là đầu đông, nhưng nàng cũng sắp được gặp lại mẫu thân rồi.

A Ngọc, tỷ có nhìn thấy gì không? Muội hiện tại trưởng thành hơn rồi, muội sống rất tốt, đoạn thời gian này muội rất vui vẻ. Chỉ là... muội ở đây mỗi ngày đều vui vẻ như thế, muội thật sợ, muội sợ bản thân mình khi trở về sẽ không quen. Đợi muội trở về muội sẽ đến thăm tỷ nhé.
"Ta không ngờ Dương tứ tiểu thư nói không thích Thời vương thế tử là vì có con mồi lớn hơn đấy. Nhưng Định An Hầu hay Hạ tiểu tướng quân đều không phải lừa để tiểu thư có thể dễ dàng dắt mũi đâu, tiểu thư vẫn nên biết bản thân mình có thân phận gì rồi chết tâm đi thì hơn."

Dương Tử Khâm quay người lại thấy Tam hoàng tử đang khoanh tay dựa vào thân cây, khuôn mặt khinh khỉnh nhìn nàng.

"Hầu gia không phải là lừa," Dương Tử Khâm quay người thẳng lưng nhìn hắn, khuôn mặt hòa nhã: "Hạ tiểu tướng quân cũng không phải là lừa. Tiểu nữ biết thân phận mình thấp kém, sẽ không mang theo suy nghĩ quá phận. Tạ điện hạ nhắc nhở, điện hạ còn phải bận rộn, tiểu nữ xin phép cáo từ trước."

Tam hoàng tử nhìn Dương Tử Khâm nói đến trong mắt đã ánh lên lệ quang, hắn lúng túng tiến lên thì Dương Tử Khâm đã nhanh chóng phúc thân rồi quay người đi mất.
Hắn nhìn theo Dương Tử Khâm đang đi xa trong lòng còn cảm thấy khó chịu hơn lúc đầu.

Hắn cũng không định nói lời khó nghe với Dương Tử Khâm, từ lúc đó đến giờ hắn luôn để nàng thấy khía cạnh tốt đẹp hơn của bản thân, nhưng hắn phát hiện từ khi mấy người kia ở Lũng Tây về thì khác rồi.

Đặc biệt là với tên Hoắc Mộ Ngôn kia, các đại thẩm đều nói hắn là lang quân của Dương Tử Khâm, khiến hắn trong lòng bức bối vô cùng.

Dương Tử Khâm đi về lều của bản thân thẫn thờ ngồi trên giường. Cảm giác khó chịu trong lòng này là gì đây, chắc chắn là do Tam hoàng tử khinh thường nàng rồi, đúng vậy, chắc chắn là vì như vậy rồi.

Trước ngày dân chúng trở về Lũng Tây mọi người cùng nhau tổ chức một bữa tiệc lớn.

Mọi người nhóm lên một đống lửa trại thật lớn, mọi người ngồi cạnh nhau cùng sưởi lửa.
Trương đại thẩm và Dương Tử Khâm ngồi dựa vào nhau. Dương Tử Khâm lén lút đưa cho bà một túi tiền nhỏ: "Trương thẩm, thẩm nấu ăn ngon lắm, sau này Thẩm về Lũng Tây có thể mở quán ăn được đấy. Ta có chút tiền vốn, thẩm cầm lấy đừng ngại, cứ coi như ta cho thẩm vay."

Trương đại thẩm cảm động rưng rưng nước mắt: "Tử Khâm cô nương, cô nương là ân nhân cứu mạng của tất cả chúng ta, đại ân đại đức này của cô nương dân chúng Lũng Tây không có cách nào báo đáp. Sau này cô nương và hầu gia nhớ dẫn tiểu công tử đến Lũng Tây thăm chúng ta nhé."

Dương Tử Khâm tựa vào vai bà cười cười: "Thẩm, ta đã bảo hầu gia không phải lang quân của ta mà. Mọi người nói như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của ngài ấy mất."

Trương đại thẩm nhẹ vuốt ve mái tóc Dương Tử Khâm: "Chúng ta đều biết cô nương là Dương gia tiểu thư, nhưng chúng ta vẫn gọi cô là Tử Khâm cô nương. Vì cô là Tử Khâm cô nương của chúng ta. Trong lòng chúng ta, Tử Khâm cô nương giống như nữ Bồ Tát sống vậy. Cô nương tốt lắm, ếu không phải hầu gia đối xử tốt với cô nương, bọn ta còn không thèm đồng ý đâu. Vậy nên cô nương không được nói như thế. Cô nương phải tự tin lên, sau lưng cô nương còn có chúng ta cơ mà."
Dương Tử Khâm đưa mắt hướng về ngọn lửa lớn phía trước không trả lời. Nàng không phải thần thánh, nàng chỉ là người bình thường, nàng so với bách tính bình thường chỉ là có một người phụ thân là quan thất phẩm. Nàng cũng có điều mình muốn mà không thể được, nàng cũng bị quy tắc cuộc sống ép buộc.

Nhưng con người chính là như vậy, thứ không biết mới là thứ tốt đẹp nhất, chỉ khi ngươi ở trong hoàn cảnh của người đó, ngươi mới biết được rằng thật ra thứ ngươi có, là thứ họ luôn ngưỡng mộ.

"Thẩm đừng nói như vậy, ta cũng chỉ là một nữ tử bình phàm thôi. Ta còn không xứng với hầu gia đâu, trong kinh thành kia có biết bao tiểu thư muốn gả cho ngài ấy chứ."

Trương đại thẩm lấy tay chỉ vào ngực Dương Tử Khâm: "Cô nương không hề bình phàm vì ở nơi đây là tình yêu như hải, là sự chân thành nhân gian khó cầu. Đằng sau bức tường kia có bao nhiêu tiểu thư chứ, tại sao cô nương lại ở đây, cô nương có từng nghĩ qua không?"
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Ta không nghĩ, vì ta lựa chọn đi ra đây giúp đỡ mọi người."

Trương đại thẩm gật gù: "Đúng vậy. Người dân luôn nghĩ, những người vương tôn quý tộc, họ nhận sự cung phụng của bách tính, đến lúc chúng ta gặp chuyện, họ phải ở đây để giúp đỡ, đến cả những binh lính canh gác, họ cũng nhận bổng lộc mỗi tháng, cũng đều là tiền sưu thuế của dân. Còn cô nương thì sao, cô nương nhận được gì? Cô nương đi tới đây giúp đỡ, tất cả là vì sự lương thiện của cô nương, là thứ mà tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy."

"Nếu không có cô nương, chỉ sợ đã có rất nhiều người chết vào ngày đầu tiên phát hiện ra bệnh dịch rồi. Cô nương là thần linh của chúng ta, vì vậy cô nương không được suy nghĩ bản thân mình bình phàm."

Dương Tử Khâm đột nhiên cảm thấy trong lòng man mác buồn. Nếu họ biết thần linh trong lòng họ không chỉ là một người bình phàm, còn là một người thân phận thấp kém trong giới quý tộc, sau này cũng sẽ chỉ gả cho một người thân phận bình thường, không biết liệu họ có buồn không.
Nàng cảm thấy bình phàm cũng tốt mà, nàng cảm thấy đủ với sự bình phàm của mình, cũng không hy vọng bản thân phải trở thành "thần linh" như Trương thẩm nói.

Ánh mắt Dương Tử Khâm trôi dạt, nàng nhìn thấy Miên Hòa đang vui vẻ lôi kéo mọi người nhảy múa. Hồi nhỏ nàng có chút hâm mô Miên Hòa, sau lưng nàng ấy là hoàng đế, nàng ấy có thể tùy ý làm những gì mình thích, còn nàng chỉ là một đích thứ nữ, dù tuy với ra xa có thể nhờ cậy đại di, nhưng chung quy cũng chỉ là đại di, vận mệnh của nàng nằm trong tay rất nhiều người, chỉ là không nằm trong tay mình.

Lớn rồi mới biết, ai cũng có nỗi khổ riêng của bản thân, vui vẻ hay không chỉ phụ thuộc vào bản thân. Chỉ cần biết thỏa mãn với những gì mình có, đó cũng là một điều khiến bản thân mình vui vẻ.

Dù ngươi sống trong bóng tối vạn dặm, chỉ cần ngươi giữ được ngọn đèn trong trái tim mình mãi không tắt, xung quanh ngươi vẫn sẽ là ánh sáng.