Đích Thứ Nữ

Chương 46



Hoàng đế ngồi một lát rồi đứng lên, trước khi rời đi ngài gọi Dương Tử Khâm lại nói nhỏ: "Làm người phải tự tin lên một chút, không cần lúc nào cũng phải hạ thấp sự tồn tại của mình như thế, ngươi cũng có điểm mạnh của mình mà."

Dương Tử Khâm ngoan ngoãn vâng dạ. Nàng cũng không hiểu sao hoàng đế đều nghĩ nàng không tự tin rồi hạ thấp sự tồn tại của mình. Nàng tránh đám đông chỉ vì nàng không thích náo nhiệt mà thôi.

Đến lúc về nàng ngồi trên xe ngựa cùng Dương nhị phu nhân. Nói là gia quyến, vậy mà hoàng đế thật sự rạch ròi, hôm nay đại phòng Dương gia cũng không được mời tới.

Dương nhị phu nhân nắm chặt tay con gái, lệ rơi đầy mặt, bà liên tục hỏi sức khỏe con gái rồi tới những chuyện ở trại tị nạn. Dịch bệnh diễn ra khiến bà ngày nào cũng nóng ruột như ngồi trên đống lửa, ngày nào bà cũng ăn chay niệm Phật, chỉ cầu mong cho con gái khỏe mạnh.
Dương Tử Khâm một bên thay mẫu thân lau nước mắt, một bên dịu giọng trả lời câu hỏi của bà.

Dương Tử Bội ngồi một bên cố nhịn lại sự hiếu kỳ trong lòng, hôm nay cậu nhìn thấy quá nhiều thứ rồi, cậu muốn hỏi thêm tỷ tỷ, nhưng nhìn mẫu thân khóc cậu đành cố kiềm lại.

Về đến Đông các, nhìn đệ đệ vẫn theo sát bên, khuôn mặt còn tràn đầy hứng khởi, Dương Tử Khâm cười khổ trong lòng: "A Du, hôm nay cũng muộn rồi, tỷ tỷ cũng mệt nữa, có chuyện gì mai tỷ tỷ kể đệ nghe được không?"

Khuôn mặt Dương Tử Bội nhanh chóng ỉu xìu, nhưng cậu vẫn gật đầu rồi quay người về viện của mình.

Dương Tử Khâm nhìn Đông các của mình, nàng cảm khái thở hắt ra một hơi, rốt cuộc cũng về nhà rồi.

Dương Tử Khâm nằm trong ổ chăn của mình, hương đào ngọt ngào bao phủ lấy nàng, cơn buồn ngủ cũng mau chóng kéo tới khiến mí mắt nàng dần trở nên nặng nề.
Sáng sớm ở Đông các, Dương Tử Khâm đúng giờ tỉnh giấc, chỉ là lúc nàng nhìn lên đỉnh phòng lợp ngói đột nhiên cảm thấy bỡ ngỡ, mất một lúc nàng mới hoàn hồn trở lại nhớ ra bản thân mình đã về nhà.

A Diên và Liên Anh đã đứng sẵn bên giường để hầu hạ nàng đánh răng rửa mặt. Dương Tử Khâm nhìn bộ dao trên đầu mình khẽ mỉm cười, thật quen thuộc, mà cũng thật xa lạ.

Hai nha đầu đứng một bên nhìn Dương Tử Khâm đã chỉnh trang xong ngồi trước gương xúc động đến rưng rưng nước mắt, nhưng lại không dám khóc.

Dương Tử Khâm cười, hai nha đầu này chắc cũng bị dọa một trận rồi: "Ta cũng nhớ hai em lắm."

A Diên và Liên Anh không nhịn được nữa mà òa tới ôm lấy Dương Tử Khâm.

Sau đó Dương Tử Khâm lại theo luật xưa lối cũ, đi tới Trúc viện ăn sáng với Dương nhị phu nhân.
Dương nhị phu nhân hết gắp món này đến món kia cho con gái: "Con mau ăn nhiều một chút, nhìn con xem, mới có mấy tháng đã gầy đi rõ rệt rồi."

Dương Tử Khâm không dám phản bác, nhưng nàng biết mình không hề gầy đi, bên ngoài trại bữa nào chẳng ăn uống đầy đủ, làm sao mà nàng gầy đi được.

Dương Tử Bội ăn nhanh rồi đến Văn miếu, trước khi đi cậu vẫn không quên dặn tỷ tỷ: "Tỷ, đến lúc đệ về phải kể cho đệ đấy, tỷ hứa rồi đấy."

Nhìn bóng dáng vội vàng của đệ đệ, Dương Tử Khâm khẽ lắc đầu, tiểu tử này không biết lại nhìn thấy gì, vậy mà có thể hiếu kỳ được đến mức này.

Dương nhị phu nhân cứ lưu luyến nắm tay con gái mãi, trên đường đi tới Trường Thọ Viện cũng không bỏ tay Dương Tử Khâm ra.

Dương lão phu nhân nhìn thấy nhị phòng liền thấy bực, yến tiệc hôm qua đại phòng không được đi khiến bà thấy bực tức trong lòng. Nhìn thấy Dương Tử Khâm, nhớ đến đạo thánh chỉ kia của hoàng đế, càng thấy trong người có một ngụm tức nghẹn ở ngực. Cái nha đầu này, trông thì luôn im ỉm hiền lành, nhưng vào lúc có gì tốt thì nàng lại luôn là người đầu tiên xuất hiện, cũng không biết đường mà kéo theo các tỷ muội nàng theo.
Nhìn nhị phòng hành lễ, bà cũng không miễn lễ ngay mà giả bộ hòa nhã hỏi thăm Dương Tử Khâm: "Dương Tứ nha đầu lần này đi không báo trước thật khiến mọi người trong nhà lo lắng. Dù sao con cũng là tiểu thư thế gia, cũng nên giữ gìn tác phong của mình. Lần sau đừng như thế nữa."

Dương Tử Khâm ngoan ngoãn cúi đầu: "Cháu gái cẩn tuân những lời tổ mẫu giáo huấn."

Dương lão phu nhân vẫn tiếp tục giáo huấn Dương Tử Khâm thêm một lúc mới để mấy người nhị phòng đứng lên.

Dương Tử Khâm dìu Dương nhị phu nhân ngồi xuống ghế, rồi lại im lặng làm chiếc bóng ngồi bên.

Nhưng ngồi chưa được bao lâu, lễ vật trong cung và từ Thời vương phủ được chuyển tới.

Không chỉ những người khác ngạc nhiên, Dương Tử Khâm nhìn từng rương từng rương lễ vật được chuyển đến Đông Các cũng giật mình không kém.
Sân viện của Dương Tử Khâm vốn cũng không lớn lắm, nay nhìn càng chật chội.

Đại phòng nhìn theo từng rương đồ chuyển vào ghen tị đến đỏ mắt. Nhị phòng thi thoảng cũng sẽ được nhận đồ ban thưởng từ trong cung, nhưng chưa bao giờ thanh thế lớn như vậy, ai không biết còn tưởng có người hạ sính lễ cho Dương Tử Khâm nữa.

Dương Tử Khâm nhìn núi đồ ở góc viện đành tự mình an ủi mình, không sao, đây là nàng dùng công sức nàng chăm sóc hai vị Phật Tôn đổi lại, nàng xứng đáng,... nhưng mà cũng nhiều quá rồi đó.

Quản gia Thời vương phủ cùng nội thị đưa danh sách lễ vật cho A Diên. Dương Tử Khâm cầm danh sách qua đọc bị doạ sợ đến hít một ngụm khí, nàng quay sang phân phó A Diên: "Bảo bọn họ nhẹ tay một chút, bên trong đó có bộ ấm trà lưu ly."

Nhìn khuôn mặt mọi người kinh ngạc nhìn mình, Dương Tử Khâm đồng tình, nàng cũng cảm thấy thế, Từ Chi Ân khả năng là bệnh xong ấm đầu rồi.
Mấy người đại phòng cứ đứng mãi ở Đông các nhìn theo mấy rương đồ, Dương Tử Khâm phải đuổi khéo mãi mới đuổi được mấy người đó đi. Nàng bảo A Diên đem một ít đồ bổ qua cho Dương lão phu nhân và đại phòng, một phần nàng đưa qua cho Dương nhị phu nhân xử lý, còn lại thì để trong khố phòng của nàng. Riêng với quýt nàng chia ra cho các viện, nếu không thì sẽ hỏng mất, Tam hoàng tử cũng thật là, một mình nàng sao có thể ăn hết số quýt này chứ.

Xong xuôi rồi nàng còn đi thăm Phòng Quyết Thư, mang đồ thêm trang cho nàng ấy.

Phòng Quyết Thư thấy Dương Tử Khâm liền kéo tay Dương Tử Khâm ngồi nói chuyện suốt mấy canh giờ.

Phòng Quyết Thư một bên mang đai lưng nàng ấy thêu ra cho nàng xem một kêu kêu ca thêu thùa khó khăn nhưng nét mặt hạnh phúc không hề che giấu, còn một câu A Viên hai câu cũng A Viên. Dương Tử Khâm trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào theo nàng ấy.
Sau cả một buổi ngồi cùng Phòng Quyết Thư, đến lúc về Đông Các, Dương Tử Khâm đã thấy Dương Tử Bội ngồi chờ nàng.

Dương Tử Khâm quay sang phân phó A Diên pha trà, nàng sẽ phải kể nhiều đây.

Dương Tử Bội thấy tỷ tỷ đã về liền đứng lên giúp Dương Tử Khâm cầm áo choàng, đưa nàng ấm lô sưởi.

Dương Tử Khâm nhìn đệ đệ nhiệt tình cũng phì cười: "Được rồi được rồi, đệ muốn nghe gì thì nói đi."

Dương Tử Bội ánh mắt lóe sáng, cậu cái gì cũng muốn nghe: "Tỷ kể hết đi, từ chuyện tỷ đi ra ngoài thành ấy."

Dương Tử Khâm chậm rãi kể chuyện cho đệ đệ, nàng kể cho đệ đệ nghe về Tiểu Ngũ và Tiểu Muội, kể chuyện mọi người ở trong lều trị thương, kể chuyện mọi người làm sao để vượt qua dịch bệnh, tất nhiên có những chuyện nàng lược bỏ, dù sao đệ đệ cũng còn nhỏ.
Dương Tử Bội một bên nghe chuyện, một bên chu đáo đưa trà cho tỷ tỷ uống nhuận giọng, nghe về Tiểu Ngũ và Tiểu Muội, cậu cũng cảm thấy buồn: "Vậy tỷ tỷ, sau này tỷ đưa đệ đến thăm hai người họ được không?"

Dương Tử Khâm tất nhiên là đồng ý với cậu. Đợi Dương Tử Khâm kể xong, Dương Tử Bội vẫn mong chờ nhìn nàng: "Tỷ, có chuyện gì tỷ phải kể hết đi chứ, hôm qua ở yến tiệc đệ nhìn thấy nhiều thứ hay ho lắm."

Dương Tử Khâm cũng không biết cậu muốn nghe gì nữa: "Không phải đệ nói đệ không mẫn cảm với biểu cảm của người khác nữa rồi sao?"

Đấy là sự đặc biệt của Dương Tử Bội, sự thay đổi nhỏ nhấ trong biểu cảm của người khác trước mặt cậu đều như được phóng đại lên, ánh mắt người đó như biết nói. Nhưng đoạn thời gian trước Dương Tử Bội nói với nàng là cậu không cảm thấy thế nữa nên mới không qua ngồi kể chuyện phiếm cho nàng nữa mà.
Ánh mắt Dương Tử Bội hơi trốn tránh mà nhìn ra hướng khác: "Cũng không phải là mất hoàn toàn, chỉ là đệ hơi kiểm soát được nó mà thôi. Nhưng nói chung là tối qua đặc sắc lắm. Tỷ mau kể về Thời vương thế tử đi, vẻ mặt của ngài ấy là lộ liễu nhất đấy."

Dương Tử Khâm thở hắt ra một hơi rồi kể một vài chuyện giữa mình và Từ Chi Ân. Dương Tử Bội nghe xong nhún vai: "Đệ nhìn ra ngài ấy thích tỷ trước rồi, nhưng lúc đấy chỉ là một chút thôi, bây giờ... nhiều lắm."

Dương Tử Khâm cụp mắt, dù ít dù nhiều, cũng sẽ không có gì thay đổi đâu.

Dương Tử Bội lại hỏi tiếp, còn người vẫn làm cậu tò mò đây: "Còn Tam hoàng tử, có chuyện gì giữa tỷ với Tam hoàng tử đúng không?"

Dương Tử Khâm lại thở dài một tiếng, rồi kể chuyện nàng đánh Tam hoàng tử cho Dương Tử Bội nghe.
Chuyện tỷ tỷ kể khiến Dương Tử Bội kinh ngạc đến há hốc miệng, nhưng cái ánh mắt nhìn Định An Hầu như địch thì là chuyện gì: "Vậy Định An Hầu thì sao, có chuyện gì với ngài ấy không?"

Dương Tử Khâm nhìn sắc trời đã tối, cũng đến giờ dùng bữa tối, nàng không trả lời đệ đệ nữa: "Tỷ cũng không biết nữa, ngài ấy chỉ ở trại tị nạn tầm nửa tháng thôi. Đến giờ ăn tối rồi, chúng ta mau đi thôi."

Dương Tử Bội khoác áo choàng rồi theo sau tỷ tỷ, trong lòng vẫn hơi thắc mắc. Ánh mắt Định An Hầu nhìn về phía tỷ tỷ với bệ hạ có cái gì đó khó hiểu lắm. Với lại nhắc Định An Hầu ánh mắt tỷ trốn tránh như vậy để làm gì chứ. Chết rồi, quên hỏi về Hạ Vân Hiên rồi, nhưng chưa chắc tỷ tỷ đã biết, nhỡ đâu đấy là bí mật của người ta thì sao. Nhưng một nam nhân nhìn một nam nhân khác với ánh mắt thâm tình như vậy cũng thật khiến người hoảng hốt.