Đích Thứ Nữ

Chương 48



Dương Tử Khâm đi theo tiểu hoà thượng vào một điện nhỏ, hương trầm nhàn nhạt tỏa khắp điện, tiếng tụng kinh cùng tiếng mõ vang lên đều đều. Nàng khẽ khàng bước tới bái lạy Phật Tổ rồi nhắm mắt tĩnh tâm nghe kinh Phật.

Sau ba tiếng chuông thanh thoát vang lên, Dã Không cũng kết thúc buổi tụng kinh của mình. Dương Tử Khâm cũng đi theo Dã Không vào phía sau điện ngồi, tiểu hòa thượng cũng mang trà lên cho hai người.

Dã Không hôm nay mười phần khác biệt, tuy vẫn là một thân áo tràng lam, nhưng với người ở ngôi đình nhỏ kia gần như là hai người khác biệt. Hôm nay vị trước mặt nàng khí chất thanh nhã, tư thái ung dung từ tốn, xứng đáng với hai chữ đại sư mà mọi người ca tụng.

Dã Không rót trà mời nàng: "Bần tăng nghe nói hôm nay Dương tứ tiểu thư tới Tự, vốn nghe danh Dương tứ tiểu thư hành thiện tích đức nên muốn gặp mặt, không ngờ lại là cố nhân."
"Đại sư khách sáo, đổi lại là ai có cơ hội ra khỏi thành cứu người cũng sẽ làm như tiểu nữ. Hiện giờ lại thành khắp nơi khen ngợi, tiểu nữ không dám nhận." Dương Tử Khâm không phải khách sáo, chỉ là nàng cảm thấy việc mình làm nhỏ bé không đáng nhắc đến, mọi người lại ca ngợi quá nhiều, lại sẽ đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió.

Dã Không lắc đầu: "Tiểu thư khiêm tốn, nhưng không nên tự ti. Bản năng của con người là lấy bụng ta so bụng người, khi đặt mình vào tình huống của người khác, sẽ nghĩ xem bản thân mình sẽ làm gì. Tâm tiểu thư vốn thiện, tiểu thư sẽ nghĩ đổi là người khác cũng sẽ giống mình. Nhưng có những người ở trong thành sẽ nghĩ, dịch bệnh, chết người, ai lại muốn chết, nếu là người khác, họ cũng sẽ chọn giống mình ở lại trong kinh thành, sợ chết là bản năng, không phải lỗi. Tiểu thư cảm thấy bản thân những gì mình làm nhỏ bé, vì tiểu thư không phải bách tính lúc đó, so với một người có thể cứu sống họ, một người có thể đem tới cho họ chỗ dựa về mặt tinh thần sẽ quan trọng hơn, nó giúp họ bình tĩnh, giúp họ có niềm tin, giúp họ trở nên mình mẽ. Giống như thần linh vậy, họ không phải trực tiếp dang tay cứu người, họ là một nơi để tin tưởng, để dựa dẫm, để hướng người ta tới việc thiện. Tiểu thư không nên xem nhẹ bản thân."
Dương Tử Khâm đứng lên thi lễ: "Đại sư giáo hóa, tiểu nữ xin lĩnh giáo."

Dã Không mời nàng ngồi xuống: "Tiểu thư dùng từ tốt sẽ là có khí khái, có chính kiến, có suy nghĩ của bản thân. Nói khó nghe một chút chính là cứng đầu, bần tăng biết tiểu thư sẽ không chịu lập tức tiếp nhận suy nghĩ của người khác. Tiểu thư vì chuyện trong quá khứ mà tự ti, vì thân phận tự ti, vì cảm thấy nếu bản thân làm sai gì sẽ không có ai để dựa dẫm mà tự ti. Nhưng không sao hết, sau này sẽ tốt hơn thôi, tiểu thư sẽ tự mình thay đổi, sẽ có người xuất hiện khiến tiểu thư thay đổi. Đây là điều duy nhất hiện tại bần tăng có thể nói với tiểu thư."

Dương Tử Khâm cúi đầu im lặng, Dã Không không hổ là đại sư, chỉ vài ba câu, vậy mà đã có thể xé toang lớp giấy mỏng manh được nàng dựng lên. Dương Tử Khâm không than thân trách phận, theo nàng tự nói là bản thân biết mình biết ta, cách khác để nói, có lẽ sự tự ti ấy đã ăn vào xương máu của nàng.
Dã Không nhìn Dương Tử Khâm cúi đầu suy nghĩ cũng không nói tiếp nữa, nàng ấy vẫn còn nhỏ, mọi chuyện nên để thời gian giải quyết, hắn đổi chủ đề: "Nhưng tiểu thư hôm nay gặp bần tăng có vẻ không ngạc nhiên lắm nhỉ?"

Dương Tử Khâm lắc đầu rồi lại gật đầu: "Tiểu nữ có ngạc nhiên, lúc vị tiểu hòa thượng kia tới truyền lời tiểu nữ có ngạc nhiên, vì tiểu nữ không cầu kiến đại sư."

Dã Không hơi mím môi, điểm chú ý của vị tiểu thư này... "Tiểu thư là người đầu tiên gặp hai trạng thái của ta mà không có lấy một tia ngạc nhiên."

"Tại sao tiểu nữ phải ngạc nhiên đây? Hòa thượng không phải thánh nhân, các vị là người tu hành cơ mà. Cái gọi là người tu hành là tu tâm dưỡng tính, chỉ cần là con người đều sẽ có ái hận sân si, thất tình lục dục. Tu tâm dưỡng tính, tĩnh tâm niệm Phật, buông bỏ thất tình, từ bỏ lục dục, ấy mới là điều người tu hành phải làm. Nếu một người có thể ngộ ra được những đạo lý mà Đức Phật truyền dạy, ắt có thể về đến bờ giác. " Dương Tử Khâm chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Dã Không duỗi vai thả lòng người, hắn biết bản thân mình không cần thết tiếp tục giả vờ trước vị tiểu thư này, hắn thở dài tiếc hận: "Tuệ căn như này, nếu không phải tiểu thư còn duyên số phía trước, ta thật sự muốn thu tiểu thư làm đồ đệ."

"Đại sư quá khen." Dương Tử Khâm khách sáo mỉm cười.

Dã Không lâu rồi mới gặp được một người nói chuyện hợp ý nên quên mất thời gian cứ ngồi hàn huyên với Dương Tử Khâm.

Đến khi mặt trời ngả bóng, Dương Tử Khâm mới trở về đến Dương phủ.

Xe ngựa dừng lại trước phủ, nàng mới bước chân qua cổng đã có người mời nàng đến Trường Thọ Viện

Dương lão phu nhân khó chịu nhướn mày hỏi Dương Tử Khâm: "Con gây chuyện gì rồi à? Sao thế tử lại không đưa con về?"

Dương Tử Khâm cảm thấy hình như nàng biết hồ lô của Dương lão phu nhân muốn bán thuốc gì, nhưng nàng vẫn dùng thanh âm ngoan ngoãn trả lời: "Thưa tổ mẫu, chúng con đến Long An Tự thì gặp Thời vương phi cùng Vũ vương phi đi dâng , thế tử đưa vương phi về nên con đi nhờ xe ngựa của quý Tự về. Thế tử có lòng, cũng không phải người đưa đón, vì sao tổ mẫu lại nghĩ thế tử nên đưa con về ạ?"
Dương lão phu nhân không nói được gì, lại nhìn bộ dáng Dương Tử Khâm cũng không như nói dối, nhưng trong lòng bà vẫn thấy tiêc tiếc.

Dương Tử Khâm thi lễ rồi đi về Trúc viện dùng bữa tối rồi mới trở về Đông các.