Đích Thứ Nữ

Chương 57



Dương Tử Khâm nhận được thư của Miên Hòa rồi thì chọn ngày tiến cung. Nàng không thoát được khỏi Dương Như Ngọc, Dương đại tiểu sáng sớm đã đứng trước cửa Đông Các chờ đợi nàng, vì vậy hai người đành ngồi chung một xe ngựa vào cung.

Miên Hòa viết thư cho nàng rằng vì rất nhiều lý do, hoàng đế dùng cách để ém chuyện xuống, ngài chỉ tuyên bố ra ngoài là Đại công chúa mắc bệnh nan y, Ngô tướng quân từ quan dẫn nàng ta đi tìm lương y. Còn sự thật chỉ có những người có mặt ở trong hầu phủ hôm đó cùng Hạ gia biết mà thôi.

Dương Tử Khâm không có ý kiến gì cả, dù sao địa vị hoàng đế trong lòng nàng lúc nào cũng nổi nổi chìm chìm vậy đó, chỉ cần nàng không để ý sẽ không đau lòng.

Dương Tử Khâm cúi đầu sờ chiếc đai lưng nàng mới may, nàng may một chiếc đai lưng bọc bên ngoài chiếc roi mà Phòng Quyết Thư tặng. Như vậy nàng có thể giấu đi roi da, lúc nào cũng có thể mang theo roi bên mình.
Dương Như Ngọc cẩn thận hỏi nàng: "Tứ muội muội, hôm nay vương gia có ở trong cung không?"

"Tỷ muốn hỏi về ai ?" Dương Tử Khâm vẫn mân mê đai lưng, đầu cũng không ngẩng lên.

"Tất nhiên là Vũ vương gia rồi."

"Muội không biết, muội cũng không ở Vũ vương phủ, đại tỷ sao lại nghĩ muội có thể biết vương gia có ở trong cung không chứ."

Dương Như Ngọc không thích thái độ của Dương Tử Khâm nên tự mình đến Tú Liên các tìm Lục công chúa.

Mà nàng chưa đến được Hòa An đài đã bị nội thị mời đi sang nơi khác.

Dương Tử Khâm bồn chồn ngồi trong sân viện, đến A Diên cũng bị cản lại bên ngoài.

Nàng không biết nơi này là đâu, nhưng có lẽ trong hoàng cung sẽ không có ai tính kế nàng đâu nhỉ.

Đúng không?

Nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà đứng lên định đi ra ngoài.

"Ta mời Dương tứ tiểu thư tới, tiểu thư còn chưa uống trà đã muốn rời đi, như vậy cũng không cho ta mặt mũi gì cả."
Tam hoàng tử đẩy cửa bước vào khiến cho Dương Tử Khâm bị giật mình mà lùi lại mấy bước.

Nàng thi lễ: "Tham kiến Tam điện hạ, không biết điện hạ tìm tiểu nữ có chuyện gì sao?"

Tam hoàng tử hất cằm ý bảo Dương Tử Khâm ngồi xuống.

"Dạo gần đây ta nghe được tin tức về Dương tứ tiểu thư và Hạ tiểu tướng quân khiến bản thân tò mò không thôi. Hôm nay phải mời tiểu thư đến hỏi chuyện đây."

Đột nhiên bị vị này gọi là Dương tứ tiểu thư, nàng thấy hơi nổi da gà. Hình như là lần đầu tiên luôn thì phải, lúc trước hắn toàn trực tiếp gọi thẳng tên nàng mà thôi.

"Lời đồn truyền tai, điện hạ sao lại có thể để bản thân mình bị quấy nhiễu chứ."

Tam hoàng tử có điều chỉnh biểu cảm: "Vậy nên ta mới mời Dương tứ tiểu thư đến để hỏi chuyện mà. Vì theo ta nghe được là do tiểu thư tự mình tuyên bố. Muốn biết độ chính xác thì hỏi tiểu thư là được, không phải sao?"
Dương Tử Khâm biết mình sẽ phải đối diện với sự chất vấn của nhiều người, nhưng không ngờ lại có cả sự chất vấn của Tam hoàng tử.

"Có muốn tin vào lời đồn hay không thì tùy vào người nghe mà thôi, nếu điện hạ cảm thấy là thật, tiểu nữ không có gì muốn nói."

Tam hoàng tử kéo lấy tay nàng, âm thanh đè nén: "Lúc thì nói mình thích Từ Chi Ân, lúc lại nói mình thích Hạ Vân Hiên. Dương tứ tiểu thư cũng thật biết cách nói chuyện. Nhưng sao ta lại cảm thấy tình cảm của ngươi rẻ mạt thế nhỉ? Nói thay đổi là thay đổi."

Tay Dương Tử Khâm bị giữ chặt đến đỏ lên, nàng cắn chặt môi: "Tam điện hạ cũng thật quan tâm tiểu nữ. Nhưng việc tiểu nữ có tình cảm với ai cũng không có liên quan gì đến điện hạ thì phải."

"Lúc đó không phải ngươi nói Hạ tiểu tướng quân không phải lừa sao? Nói như Dương tứ tiểu thư, thì là nói thích Thời thế tử là nói dối đi. Hay là như mọi người nói, Dương tứ tiểu thư tấm lòng quảng đại, có thể cùng lúc thích hai nam nhân đâu. Theo ta thì không phải hai đâu, phải nhiều hơn ấy chứ. Ít nhất cũng phải nhét thêm được một Hoắc Mộ Ngôn đúng không?" Tam hoàng tử nghe nàng nói trong lòng càng khó chịu, lời nói càng khó nghe.
Dương Tử Khâm càng nghe càng thấy nực cười, kiếp trước hoặc là nàng đào mả tổ nhà hắn, hoặc là hắn đào mả tổ nhà nàng, không có kiểu khác. Nếu không thì kiếp này cũng không đi được đến mức này.

Nàng nhướn mày: "Ngài muốn cái gì nữa? Mắng người thì trực tiếp mắng đi! Không cần phải vòng vo như vậy! Mạng của ngài là ta kéo về đó. Ngài như này là lấy oán báo ân! Còn chưa nói đến việc này vốn không liên quan gì đến ngài nữa."

Tay nàng đặt sẵn ngang eo, nếu hắn dám làm gì quá đáng, nàng sẽ lập tức động thủ, dù sao công chúa cũng đánh rồi, đánh thêm một vị hoàng tử cũng không vấn đề gì.

Cùng lắm thì lại cấm túc, nàng cũng muốn cấm túc thêm một thời gian để lấy lại yên tĩnh, mà vị này nhảy ra như có lý do cho nàng vậy.

Tam hoàng tử một tay giữ lấy tay nàng, một tay ôm ngang eo nàng kéo vào lòng. Khí tức nam tử đột nhiên bao trùm, Dương Tử Khâm khó chịu muốn đẩy hắn ra: "Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, điện hạ làm như này không phù hợp lắm thì phải."
Tam hoàng tử vẫn không buông nàng ra, ánh mắt hắn tối lại. Hắn giữ chặt Dương Tử Khâm trong lòng để nàng ngừng cựa quậy, hắn phải cố nén lại sự khó chịu của mình, hắn phải bình tĩnh.

"Dương Tử Khâm, làm người ít nhất cũng phải biết có trước có sau chứ."

Giờ thì bắt đầu nói chuyện bình thường được rồi, nhưng tư thế này cũng vẫn chưa bình thường được thì phải: "Ngài trước tiên bỏ tiểu nữ ra đã."

Tam hoàng tử hơi buông lỏng cổ tay bị siết đỏ của nàng: "Đến trước xếp trước, tính thời gian ngươi và ta quen nhau, ngươi phải nên thích ta trước mới đúng chứ."

Không phải... gì cơ... đây là ý gì... Trong lòng Dương Tử Khâm hơi run rẩy vì hoảng sợ.

"Rốt cuộc thì ngươi thích Từ Chi Ân và Hạ Vân Hiên ở điểm nào chứ? Ta thì kém bọn hắn ở chỗ nào?"

Đầu óc của Dương Tử Khâm không kịp xoay vòng, nàng lại giãy giụa: "Ngài... không phải... chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện không?"
Tam hoàng tử vẫn giữ chặt lấy nàng: "Dương Tử Khâm, với danh tiếng của ngươi hiện tại rất khó gả cho người khác nữa rồi."

"Không bằng... ta phát tâm bồ đề, nạp ngươi làm thϊếp vậy."

Mắt Dương Tử Khâm mở to, chấn kinh nhìn khuôn mặt đang ở cự ly gần của Tam hoàng tử. Nàng nhanh chóng hồi thần rồi dùng sức dẫm mạnh vào chân Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử đột ngột bị đau đành buông Dương Tử Khâm ra.

Dương Tử Khâm cúi đầu chỉnh lại y phục, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, ánh mắt mang theo một tia mờ mịt.

Hình như nàng chưa từng cẩn thận nhìn hắn thì phải.

"Tiểu nữ cảm tạ... ý tốt của điện hạ. Nhưng Tử Khâm chưa có ý định nghị hôn."

"Giờ nếu ngươi chưa muốn thì ta có thể nói chuyện với Dương gia trước, đợi ngươi làm lễ chải tóc xong thì qua cửa là được." Hắn vẫn biết nàng chưa đủ mười sáu.
Dương Tử Khâm trong lòng từ từ cũng cảm thấy bình tĩnh lại. Nàng lắc đầu: "Điện hạ, tiểu nữ có thánh chỉ của bệ hạ, có thể tự mình quyết định hôn phối."

"Ta biết." Vì vậy hắn mới hỏi ý kiến nàng.

Dương Tử Khâm cảm thấy hình như hắn vẫn chưa hiểu lắm: "Điện hạ, tiểu nữ không nguyện ý gả cho ngài."

"Vì sao? Hạ Vân Hiên cũng chết rồi. Chuyện ngươi và hắn lưỡng tình tương duyệt truyền ra ngoài như thế, sau này cũng khó lòng tìm kiếm lang quân. Nếu đã như vậy sao lại không thể gả cho ta?"

"Vì ta không muốn gả cho điện hạ."

"Vì sao lại không muốn gả cho ta?" Ánh mắt Tam hoàng tử tràn đầy cố chấp.

Dương Tử Khâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện như này, vòng lặp này có thể kéo dài không ngừng: "Trước tiên là vì tiểu nữ không có tình cảm với điện hạ. Hôn nhân vốn là phụ mẫu chi lệnh, mai mối chi ngôn. Tử Khâm may mắn được bệ hạ ban thưởng cho tự quyết định hôn phối, tiểu nữ mong mình có thể gả cho một người khiến bản thân nguyện ý dùng cả đời bồi bạn. Cả đời dài như vậy, tiểu nữ không muốn khiến bản thân phải hối hận."
"Dương Tử Khâm, ngươi đừng làm như bản thân mình chung thủy như vậy. Không phải chỉ là ngươi muốn gả cho Từ Chi Ân thôi sao?"

Dương Tử Khâm nhìn thẳng vào mắt mắt Tam hoàng tử, ánh mắt kiên định: "Điện hạ nói sai rồi. Tiểu nữ cũng không nguyện ý gả cho thế tử. Vì điểm thứ hai khiến tiểu nữ từ chối là vì tiểu nữ đã thề đời này không làm thϊếp. Dù danh tiếng tiểu nữ không thể tìm lương duyên trong thế gia nữa, vậy tiểu nữ tìm một người bình thường, làm đương gia chủ mẫu của mình cũng sẽ vui lòng."

"Dương Tử Khâm, trong lòng nàng có thể chứa nhiều người như thế. Tại sao lại không thể dung nạp được thêm ta?" Hắn để lại một câu như vậy rồi nhanh chóng đi ngang qua Dương Tử Khâm rời đi.

Dương Tử Khâm rơi vào trầm tư. Là nàng hiểu sai về tình cảm rồi hay nàng hiểu sai về vị điện hạ này rồi?
Nhưng trong lòng nàng thật sự không thể quảng đại như hắn nói, chỉ có thể chứa gia đình của nàng, bằng hữu của nàng mà thôi. Lúc trước còn có một nam tử, nhừng giờ cũng không còn nữa rồi.

Dương Tử Khâm chỉnh trang xong rồi lại tìm người nhờ đưa nàng về Hòa An đài.

Miên Hòa ôm Phượng Hoàng Cầm ngồi trong tẩm điện thấy Dương Tử Khâm đến, ngón tay cong lên khẽ gảy một dây đàn: "Thanh Thanh, múa một đoạn không? Lâu lắm rồi không được nhìn muội múa rồi, ta nhớ ngày xưa quá."

Dương Tử Khâm khẽ cười: "Được thôi, vậy hôm nay tỷ chọn khúc nhạc đi, muội sẽ phụng bồi đến cùng."

Cửa điện đóng lại, tiếng huyền cầm vang lên, Dương Tử Khâm để chân trần mềm dẻo múa theo âm đàn trong trẻo.

"Không bằng ta phát tâm bồ đề, nạp ngươi làm thϊếp vậy."

"Nạp ngươi làm thϊếp."
"Làm thϊếp."

Dương Tử Khâm chậm rãi nhắm mắt, vốn biết thân phận mình như thế, nhưng khi thật sự có người muốn nàng làm thϊếp, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà run rẩy sợ hãi. Nếu không có ý chỉ của hoàng đế, chỉ sợ lúc này nàng đã phải làm thϊếp của người ta rồi.

Hóa ra trước mặt hoàng quyền, trước mặt vương tôn quý tộc, nàng cũng chỉ là một thường dân bách tính để người khác an bài mà thôi.

Thật không biết nếu không có một đạo thánh chỉ đó, nàng phải làm gì nữa. Đột nhiên nàng thấy thật hoảng sợ, cũng thở phào nhẹ nhõm vì bản thân mình may mắn. Nhưng nàng sẽ may mắn được bao lâu nữa chứ. Ông trời không thể lúc nào cũng chiếu cố nàng mà.

Khúc nhạc kết thúc, Dương Tử Khâm nhã nhặn đứng thẳng người rồi hất nhẹ mái tóc đang tán loạn.
Miên Hòa đứng lên kéo lấy tay nàng: "Nhìn cái gì cũng không khiến tâm tình thoải mái bằng nhìn muội múa. Đi thôi, chúng ta đi ngâm nước nóng thả lỏng một chút."

Dương Tử Khâm mỉm cười trêu chọc nàng ấy: "Cũng không thoải mái bằng nhìn Vũ vương gia sao? Muội thấy ngắm mỹ nam cũng tốt lắm mà."

Miên Hòa dùng ngón tay khẽ đẩy trán nàng: "Không đi nữa là thôi đấy nhé."

Nước nóng trong Miên Ao vây quanh khiến Dương Tử Khâm thỏa mãn thở hắt ra.

"Thanh Thanh, muội đừng để tin đồn bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân. Ta sẽ tìm người giúp muội ém tin đồn xuống." Miên Hòa quan tâm nhìn nàng.

Dương Tử Khâm nhắm mắt thả lỏng tựa vào thành ao: "Muội lại làm phiền tỷ rồi."