Đích Thứ Nữ

Chương 59



Dương Tử Bội từ Văn Miếu trở về nghe được chuyện xảy ra ngày hôm nay tức giận bừng bừng muốn đi ra ngoài.

"Đệ muốn đi đâu? Tìm ai trút giận?" Dương Tử Khâm đặt khung thêu xuống, ngẩng đầu nhìn đệ đệ.

Dương Tử Bội mím chặt môi, cậu chỉ đành quay người ngồi xuống, ánh mắt như có điều suy nghĩ: "Tỷ tỷ, lúc đầu chỉ là một lời đồn thất thiệt. Sao bây giờ lại có thể lan truyền đến mức này? Liệu có người nào đứng đằng sau chuyện này không?"

Dương Tử Khâm lại cúi đầu tiếp tục thêu: "Làm gì có ai rảnh rỗi đến nỗi muốn đi đối phó với tỷ chứ. Tỷ cũng đâu có thù nhân gì đâu."

"Vậy là tỷ cũng chưa hiểu hết rồi. Tỷ ngồi trong một yến tiệc thôi, ánh mắt của mấy người khác cũng đủ thù hằn rồi." Dương Tử Bội không đồng tình.

Dương Tử Khâm dừng tay: "A Du, tỷ cũng không nhận bản thân mình là người nhạt nhẽo, nhưng tỷ cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Đệ nói như vậy là tỷ thấy buồn đấy."
Dương Tử Bội lắc đầu nhìn vị tỷ tỷ ngây thơ của mình: "Từ lần hiến vũ ở dạ yến lần đó đã nhiều người khó chịu với tỷ rồi này, sau đó tỷ còn đi ra ngoài cứu nạn nữa. Danh tiếng của Tử Khâm cô nương tuy không nổi như những người khác, nhưng cũng vượt xa những gì tỷ suy nghĩ rồi. Thế mới nói A Thanh, tỷ cũng phải đi ra ngoài một chút chứ. Nhưng lần này có tin đồn như vậy, danh tiếng của tỷ giờ trở nên hơi không tốt rồi."

Nghe những lời Dương Tử Bội nói, Dương Tử Khâm cảm thấy đệ đệ nàng dùng từ hơi không tốt có vẻ là nhẹ nhàng rồi.

Dương Tử Khâm lúc trước là không thích ra khỏi phủ, giờ lại thành ra nàng không thể ra khỏi phủ. Nghe nói tin đồn giờ đã truyền xuống thường dân bách tính rồi, chuyện nàng cùng Hạ Vân Hiên cùng đi ra thành cứu nạn lại trở thành chuyện phiếm nói ở quán trà rồi.
Nghe nói giờ các tiên sinh kể chuyện không chỉ kể chuyện Miên Hòa công chúa cùng mọi người anh dũng cứu giúp người dân Lũng Tây, mà l*иg ghép vào còn có cả câu chuyện tình cảm của Hạ tiểu tướng quân và Tử Khâm cô nương rồi.

Lại nói, chuyện một người ở ngoài cổng thành, một người ở Lũng Tây thì có thể có chuyện gì để nói chứ.

Thế mà chuyện Hạ tiểu tướng quân thân mang trọng thương vẫn cố gắng trở về rồi lại còn hai người sớm chiều chiếu cố nhau được truyền đi như có người tận mắt chứng kiến kể lại vậy.

Dương Tử Khâm ở trong phủ bị đám tiểu thư đại phòng làm cho ngột ngạt, vì vậy nàng chọn đến Long An Tự. Nàng cảm thấy có lẽ mình thật sự có duyên với nơi này, vì lúc nào nàng có tâm sự đều sẽ lựa chọn đến đây. Mà đến Long An Tự nàng còn có thể tiện thể đốt vàng mã cho Tiểu Ngũ và Tiểu Muội.
"Tử Khâm, đã lâu không gặp." Âm thanh của Từ Chi Ân vang lên từ sau lưng khiến Dương Tử Khâm giật mình.

Hắn nhìn về phía đình nhỏ phía xa: "Chúng ta đi tới phía trước ngồi xuống nói chuyện được không?"

Dương Tử Khâm đứng lên thi lễ rồi đưa tay làm động tác mời. Hai người kẻ trước người sau đi vào đình nhỏ ngồi xuống.

Từ Chi Ân rót cho nàng một chén trà: "Đã lâu không gặp. Nàng vẫn khỏe chứ?"

Dương Tử Khâm đưa tay nhận lấy chén trà: "Tiểu nữ vẫn khỏe mạnh. Đa tạ thế tử đã quan tâm."

Thái độ khách sáo của Dương Tử Khâm khiến trong lòng Từ Chi Ân cảm thấy mất mát. Hắn bỗng dưng thật nhớ khoảng thời gian bọn họ ở cùng nhau ngoài trại tị nạn kia, khoảng thời gian đó tựa như bọn họ có sự ràng buộc nào đó với nhau. Mà giờ, khi bước chân vào kinh thành, họ lại trở nên xa lạ như người dưng nước lã.
Hắn cảm thấy trong lòng khổ, miệng cũng đắng ngắt theo: "Nếu nàng đã thích Hạ Vân Hiên thì có thể trực tiếp nói ra để từ chối ta mà, nàng cũng không cần phải nói dối hắn chỉ là bằng hữu."

"Thế tử, tiểu nữ chưa từng nói dối ngài. Từ trước đến giờ vẫn vậy. Nếu trong lòng thế tử tiểu nữ là người mở miệng ra đều là lời dối trá thì tiểu nữ cũng không dám biện minh gì cả." Dương Tử Khâm từ lúc hết cấm túc bị tin đồn bên ngoài dồn ép, hôm nay lại thêm Từ Chi Ân khiến cho nàng mệt mỏi bóp đầu.

Từ Chi Ân hơi kích động: "Vậy tin đồn bên ngoài...."

"Có muốn tin vào lời đồn hay không thì tùy vào người nghe mà thôi, nếu thế tử cảm thấy là thật, tiểu nữ không có gì muốn nói." Nàng thấy bản thân mình thật công bằng, một câu trả lời này có lẽ nàng nên dùng cho tất cả mọi người.
Từ Chi Ân bỗng trở nên luống cuống, hắn cảm thấy mình như là người xấu vậy: "Ta... ta..."

"Vậy lời đồn bên ngoài có ảnh hưởng đến nàng không?" Hắn không thốt ra được câu gì, chỉ đành dè dặt hỏi nàng.

Nếu nói không ảnh hưởng chắc chắn là nàng nói dối, xém chút nữa nàng bị ép minh hôn luôn rồi. Nhưng nếu nói ảnh hưởng thì cũng không hẳn, nàng cũng không muốn để tâm đến nó. Nàng suy nghĩ kỹ rồi, nếu như thật sự không thể gả cho ai được, nàng có thể thử ngao du tứ hải, làm một người bình thường không thể bình thường hơn. Nàng cũng có thể tới Lũng Tây giúp Trương thẩm buôn bán quán ăn. Chỉ là như vậy mẫu thân sẽ rất buồn, mà Dương gia cũng sẽ không để yên như vậy.

"Thanh giả tự thanh, đa tạ thế tử đã lo lắng cho tiểu nữ. Thời gian cũng không còn sớm, tiểu nữ còn có việc phải làm, tiểu nữ xin phép cáo từ trước."
Từ Chi Ân nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt như mất đi một tầng ánh sáng. Nàng là một nữ tử trông mềm yếu như vậy, nội tâm lại cứng rắn hơn bất cứ một nam tử nào. Nàng từng động tâm với hắn, vậy mà đến lúc này lại luôn vạch ra giới hạn rõ ràng với hắn, cũng không ngại mà trực tiếp từ chối hắn. Dương Tử Khâm, trái tim nàng được làm bằng sắt đá sao.

Dương Tử Khâm rời đi rồi lại đi tới Định An Hầu phủ. Vì nàng đến đúng ngày người ta thay móng ngựa, nên chỉ có thể ngồi đợi ở sảnh.

Thật kỳ lạ, nàng muốn đến Long An Tự để tìm một chút yên tĩnh, thế mà lại gặp Từ Chi Ân, chút yên tĩnh nàng mong muốn cũng không thể có được. Sau khi suy đi nghĩ lại, nàng lại muốn đến hầu phủ, nàng cũng không thể ngờ, nơi cuối cùng có thể khiến nàng bình tâm lại là hầu phủ này.
Nàng vuốt nhẹ áo choàng mình đã may xong đặt sang một bên rồi thong thả uống trà.

Lần sau đến nàng phải đem theo ít quà cho mọi người mới được, lúc nào nàng cũng làm phiền mọi người như này cũng không tốt lắm.

Tiếng chân bên ngoài dồn dập vang lên, Dương Tử Khâm cũng đứng lên đi ra ngoài xem có chuyện gì.

Từ phía ngoài cổng, Trương thống lĩnh và những người khác mang theo một chiếc cán dài khiêng Hoắc Mộ Ngôn vội vàng chạy vào: "Người đâu, lát nữa Hữu thống trở về thì bảo hắn đem người đến tẩm phòng!"

Dương Tử Khâm hốt hoảng chạy theo, nàng nhìn tấm lưng của Hoắc Mộ Ngôn ngang dọc vết máu, trông giống như bị roi quất thì kinh hãi: "Trương thống lĩnh, sao hầu gia lại bị thương nặng thế này?"

Trương Sâm mím môi, lời nói đến miệng bị hắn cố gắng nuốt về, hắn nhanh chóng lắc đầu: "Tử Khâm tiểu thư, tình huống hiện tại cấp bách, sau này tại hạ sẽ giải thích với tiểu thư sau."
Chân Dương Tử Khâm vẫn cố chạy theo bước chân của mọi người, nàng quay đầu hét với A Diên: "Em mau lên xe ngựa mang hòm thuốc của ta tới đây," Nàng vội vàng nói với Trương Sâm: "Ta từng trợ giúp trong lều trị thương, ta có thể băng bó giúp hầu gia."

Trương Sâm nhìn Hoắc Mộ Ngôn rồi gật đầu: "Vậy đành làm phiền tiểu thư trợ giúp."

Mấy người đưa Hoắc Mộ Ngôn cẩn thận chuyển lên giường trong tẩm thất, A Diên cũng ôm theo hòm thuốc chạy tới.

Trương Sâm giải thích qua với nàng: "Đây là vết roi gai ngâm nước muối, bọn ta không dám dùng vải phủ lên sợ nếu dính vải sẽ khiến hầu gia càng thêm đau."

Dương Tử Khâm hít một ngụm khí, roi gai khi quất sẽ giống như lọc thịt từ trên người xuống, lại còn dùng nước muối rửa qua. Tuy nước muối có thể khiến vết thương chống viêm nhiễm, nhưng đau đớn mà nó mang tới khiến con người khó lòng chịu đựng.
Dương Tử Khâm khẽ cắn môi, nàng cẩn thận lấy khăn ấm lau lại vết thương thêm một lần rồi đem thuốc bột rắc lên. Cả quá trình nàng đều rất nhẹ tay, như sợ sẽ càng khiến Hoắc Mộ Ngôn thêm đau đớn.

Trương Sâm giúp nàng nâng Hoắc Mộ Ngôn lên để băng bó cho hắn. Dương Tử Khâm luôn miệng nhắc hắn nhẹ tay, còn nàng thì rón rén như động vào một đồ vật bằng sứ, chỉ sợ bản thân mình làm hỏng nó.

Băng bó xong cho Hoắc Mộ Ngôn, trên người nàng cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đúng lúc đó thì Hữu thống lĩnh đưa đại phu tới. Đại phu tới kiểm tra thấy vết thương đã được băng bó thì hỏi xem nàng đã dùng dược gì.

Dương Tử Khâm đưa dược tới: "Đây là thuốc trị thương mà Trương y quan trong cung cho tiểu nữ."

Đại phu gật đầu: "Vậy tại hạ kê thêm cao bôi cùng thuốc bổ máu cho hầu gia. Ngày thay thuốc hai lần, thuốc sắc ba bát nước lấy một bát nước, ngày dùng hai lần là được."
Trương Sâm kéo lấy tay huynh đệ của mình: "Vậy bọn ta đi bốc thuốc, làm phiền Tử Khâm tiểu thư ở lại trông hầu gia một lúc nhé."

Hữu thống lĩnh nhìn ngang nhìn dọc chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi.

Hoắc Mộ Ngôn nằm úp trên giường, khuôn mặt tuấn tú nghiêng về phía nàng. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, đôi môi cũng trắng bệch.

Dương Tử Khâm lấy một tấm chăn mỏng, nhẹ tay đắp cho hắn. Nàng biết Hoắc Mộ Ngôn không sợ lạnh, dù cho vào xuân rồi, trong phòng cũng mới đốt than sưởi, nhưng nàng vẫn muốn đắp chăn cho hắn.

Nàng lấy khăn nhúng vào chậu nước mới được thay rồi giúp hắn lau mặt.

Lần đầu tiên nàng thấy Hoắc Mộ Ngôn trông yếu ớt đến vậy, nàng lại thở dài một tiếng, cũng không biết là có chuyện gì lại có thể khiến hắn bị thương đến mức vậy.

Nàng đi xuống trù phòng nhờ quản gia phân phó người nấu một vài món bổ máu để khi Hoắc Mộ Ngôn dậy có thể dùng bữa.
Trương Sâm sắc thuốc xong rồi mang đến cho Dương Tử Khâm: "Tử Khâm tiểu thư, đây là thuốc của hầu gia. Chúng ta có việc cần làm, chỉ đành làm phiền tiểu thư vậy."

Hữu thống lĩnh nhíu mày nhìn huynh đệ mình, hầu gia bị thương thì bọn hắn có chuyện gì để làm chứ. Không phải sức khỏe hầu gia quan trọng nhất à.

Trương Sâm nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn bèn cho hắn một cái gật đầu chắc nịch như muốn nói: Có, chúng ta rất bận. Hầu gia mở mắt ra mà thấy bọn hắn ở đấy rồi đuổi Dương Tử Khâm về có khi còn có thể lấy sức đá bọn hắn hai phát nữa. Hắn phải tranh thủ cơ hội này để Tử Khâm tiểu thư chăm sóc hầu gia chứ.

Dương Tử Khâm đỡ lấy bát thuốc: "Không phiền không phiền, các vị đại nhân còn có công vụ, ta cũng không có gì bận rộn, có lẽ lát nữa hầu gia sẽ tỉnh lại thôi."
Đến lúc nàng quay trở lại tẩm thất đã thấy Hoắc Mộ Ngôn tỉnh dậy ngồi ở trên giường.

"Hầu gia, ngài tình dậy rồi sao? Sao ngài đã ngồi dậy rồi, cẩn thận vết thương bị rách ra mất." Dương Tử Khâm cuống quýt đặt bát thuốc xuống bàn rồi đi đến đỡ lấy Hoắc Mộ Ngôn.

Hoắc Mộ Ngôn nhìn nàng nóng ruột lo lắng cho mình cố nín cười, từ lúc nàng băng bó cho hắn, hắn đã tỉnh dậy rồi nhưng vẫn cố tình nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của nàng.

Dương Tử Khâm giúp hắn giém chăn rồi cầm theo thuốc đến: "Hầu gia phải dùng thuốc trước rồi còn dùng cơm tối nữa, một lát nữa còn phải bôi cao dược nữa."

Ánh mắt Hoắc Mộ Ngôn nhìn nàng dịu dàng, âm thanh khàn khàn: "Đau."

"Vậy ngài đừng động đậy, ta giúp ngài."

Nàng cầm thìa đút từng ngụm thuốc cho hắn, còn sợ thuốc mới sắc xong còn nóng, cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa tới bên miệng cho hắn.
Ánh mắt Hoắc Mộ Ngôn lưu luyến trên khuôn mặt nàng, cũng chẳng cảm nhận được vị đắng của thuốc. Trong lòng hắn ngọt, thuốc có đắng một chút thì có làm sao.

Quản gia biết hầu gia tỉnh dậy rồi thì mang theo cơm tối vào phòng, hắn vừa đặt đồ ăn trên bàn quay lại định báo cáo thì nhìn thấy hai người trên giường. Nụ cười của quản gia như có thể kéo lên đến mang tai.

Dương Tử Khâm hướng về phía quản gia gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục chuyên tâm đút thuốc.

Ánh mắt Hoắc Mộ Ngôn vẫn không rời khỏi khuôn mặt Dương Tử Khâm, bên tai vẫn còn âm thanh nàng luôn miệng nhắc Trương Sâm nhẹ tay khi băng bó cho hắn. Dù không mở mắt ra nhưng hắn cũng cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của nàng.

Dương Tử Khâm đút xong thuốc bèn lấy tay sờ mặt mình: "Trên mặt tiểu nữ có gì sao? Sao hầu gia cứ nhìn tiểu nữ mãi thế."
Hoắc Mộ Ngôn nói dối không chớp mắt, dùng ngón tay cái nhẹ vuốt má nàng: "Ừ, ở đây có một chút."

Dương Tử Khâm cúi đầu nhỏ giọng cảm ơn rồi đứng dậy lấy đồ ăn.

Quản gia vẫn đứng đấy cười đến vui vẻ nhìn hai người đến lúc Hoắc Mộ Ngôn ném cho hắn một ánh mắt đuổi người hắn mới cười cười ôm quyền cáo từ.

Quản gia nhìn xung quanh sân viện một vòng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, sau này treo đèn l*иg dọc hành lang, mấy cái cột dán thêm chữ hỷ nữa là đẹp. Đợi sau này có chủ mẫu rồi có phải tuyển thêm thị nữ không, trong phủ toàn nam bộc như này đối với phu nhân cũng bất tiện. Nghĩ đến thôi cũng thấy vui vẻ, hầu phủ sau này sẽ có thêm sinh khí rồi.

Dương Tử Khâm múc một bát canh rồi đút cho Hoắc Mộ Ngôn, nàng cũng cẩn thận chọn đồ ăn, từng miếng từng miếng đút cho hắn.
Hoắc Mộ Ngôn do thói quen trong quân ngũ nên ăn uống rất nhanh, nhưng hôm nay hắn lại chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo từng cử động của nàng.

Dương Tử Khâm cũng dùng xong bữa rồi quản gia mới dẫn người vào dọn dẹp.

"Đại nhân, hầu gia phải bôi cao dược, lát nữa đại nhân giúp hầu gia băng bó chỉ cần bôi một lớp mỏng thôi là được."

Quản gia vội vàng lắc đầu xua tay: "Không được đâu Tử Khâm tiểu thư, tại hạ không biết băng bó, lỡ mà băng bó không đúng ảnh hưởng đến hầu gia thì không tốt đâu. Vẫn phải làm phiền tiểu thư thôi."

Dương Tử Khâm hơi do dự, rồi cũng gật đầu: "Không sao, tiểu nữ sẽ giúp hầu gia băng bó."

Quản gia lén lút nhướn mày đắc ý nhìn Hoắc Mộ Ngôn, Hoắc Mộ Ngôn hơi lắc đầu về phía cửa, ý muốn đuổi người.

Mà A Diên vốn muốn sát theo Dương Tử Khâm lại bị Trương Sâm kéo đi. Bị kéo đi rồi lại bị dẫn tới nói chuyện với quản gia. Quản gia vui vẻ chuẩn bị trà bánh để hỏi chuyện A Diên.
Quản gia hỏi thăm thói quen sở thích của Dương Tử Khâm, A Diên là người thật thà, lại nói người trong hầu phủ ai cũng là người tốt, vì vậy quản gia hỏi gì nàng bèn trả lời nấy.

Quản gia vui vẻ cầm theo một cuốn sổ ghi chép lại tất cả.

Trong tẩm thất, Dương Tử Khâm cầm theo khay thuốc chần chừ đứng bên giường: "Hầu gia, phải bôi cao dược rồi."

Hoắc Mộ Ngôn chống tay xoay người đưa lưng về phía nàng.

Dương Tử Khâm hít một hơi rồi tự nhủ, hắn chỉ là một người bị thương còn nàng cũng có thể coi như y nữ, nàng không nên ngại ngùng mới phải.

Hoắc Mộ Ngôn nhiều năm dẫn binh, vì vậy thân hình cân đối, đường nét cơ bắp rõ ràng. Vừa nãy nàng chỉ tập trung băng bó, lại còn có Trương Sâm ở đây nên nàng không có để ý. Nhưng giờ chỉ có một mình nàng tháo băng nên chỉ có thể vòng tay qua người hắn. Thân nhiệt nam nhân kề ngay bên mặt, ánh mắt dính liền vào cơ bắp cứng rắn, mùi hương nam nhân quanh quẩn bên mũi.
Dương Tử Khâm cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như càng ngày càng tăng lên thì phải, nên mới khiến cho khuôn mặt nàng nóng thế này đúng không.

Nàng nhìn những đường ngang dọc trên lưng hắn, đáy mắt ẩn hiện sự đau lòng, nàng thấy ở dưới những vết thương mới có chỗ còn có dấu vết của những vết sẹo cũ.

Chiến tích.

Nàng cầm theo que gỗ lấy cao dược tỉ mỉ bôi lên vết thương. Cao dược lành lạnh đột ngột bôi lên vết thương khiến Hoắc Mộ Ngôn hơi giật mình mà khẽ run.

Dương Tử Khâm tưởng hắn run rẩy vì đau, nàng khẽ khàng thổi cho hắn. Hơi thở thiếu nữ ấm nóng lại như một sợi lông vũ lướt qua lòng hắn, khiến trái tim hắn tê rần.