Điên Cuồng Yêu Em

Chương 11



—— sẽ trêu chọc tới người mà cô không nên trêu chọc.

Tần Khả cắn cắn môi.

Nhưng lúc này tên đã lên cung, không thể không bắn.

Hơn nữa, kêu cô bỏ mặc thiếu niên ở kiếp trước đã từng liều lĩnh bất chấp tất cả xông vào hiện trường đoàn làm phim bị cháy nổ để cứu cô, cô cũng không làm được.

Nghĩ như vậy, Tần Khả hạ quyết tâm.

Cô khẽ cúi người về phía trước, tận lực kề sát bên tai Hoắc Tuấn.

"Tối nay anh đừng đi ở hẻm sau, có mười mấy người ở đó mai phục anh. Bọn họ... Bọn họ muốn bẻ gãy tay anh."

"..."

Cái ly trong tay Hoắc Tuấn ngừng lại, giọng cô gái nhỏ bên tai vô thức run rẩy.

"Anh đừng khinh địch."

"..."

Mùi rượu và thuốc lá lượn lờ giữa cánh mũi, đột nhiên bị một mùi hoa nhàn nhạt xông đến lan tỏa xung quanh. Mùi hương ấy làm cho đôi mắt đen nhánh của Hoắc Tuấn khuấy đến hỗn độn.

"Có người bỏ thuốc vào ly rượu của anh."

"... Ai?"

Cuối cùng Hoắc Tuấn cũng lấy lại tinh thần, giương mắt, bỗng cười một cái, "Em sao?"

Bị nghi ngờ trong lòng Tần Khả hơi buồn bực, nhưng cũng không bất ngờ.

Cô rủ mi, nói ra lí do mà bản thân đã chuẩn bị xong: "Người ngoài trường nói cho tôi biết."

Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe.

"Vậy tại sao em lại nói cho tôi biết?" Anh kéo căng vai, ép ngực về phía trước, đáy mắt lộ ra một tia công kích, nhưng chỉ cười.

"Muốn cứu tôi một mạng, để tôi mang ơn em, duy mệnh là từ*?"

(Duy mệnh là từ*: Nói sao làm vậy, nghe lời răm rắp.)

Tần Khả: "..."

Người này thật sự là kẻ điên, tư duy logic hoàn toàn không giống người bình thường.



Mặt cô hơi sa sầm, "Anh không nhớ, anh đã từng giúp tôi. Tôi chỉ trả ơn cho anh... Hiện tại chúng ta đã thanh toán xong."

Nói xong, Tần Khả đứng dậy định rời đi.

Nhưng cổ tay cô bị một lực mạnh phía sau nắm lại.

Tần Khả đè nén bực bội quay đầu.

"Buông tôi ra."

Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm vào cô.

Vài giây sau, ngón tay nắm chặt trên cổ tay cô chậm rãi buông ra.

Trong lòng Tần Khả căng thẳng, xoa cổ tay rồi cuống quýt đi xuống bậc thang.

Phía sau lưng truyền tới giọng nói biếng nhác, bên trong chứa ý cười lạnh lẽo:

"Vậy em có nghe qua câu truyện Người nông dân và con rắn *

chưa —— Tần Khả?" 》

(Truyện ngụ ngôn Người nông《dân và con rắn *:

Ngày xửa ngày xưa,《 vào một mùa đông giá rét, người》 nông dân về sau vụ thu hoạch thì phát hiện có một con rắn ở ven đường, cho rằng nó bị lạnh cóng. Vì vậy liền ôm nó vào trong ngực, để cho nó tỉnh lại. Con rắn sợ hãi và đợi đến khi nó hoàn toàn thức tỉnh, theo bản năng liền cắn người nông dân và giết chết ông. Trước khi chết người nông dân vô cùng đau lòng hối hận nói: "Tôi muốn làm việc thiện, nhưng vì hiểu biết nông cạn mà hại đến tính mạng của mình, vì thế mà phải chịu loại báo ứng này."

Ý nghĩa câu truyện:

Câu truyện này nói lên, làm người nhất định phải phân biệt được thiện ác, chỉ có thể đưa tay giúp đỡ người lương thiện. Cho dù hết lòng quan tâm giúp đỡ kẻ ác, bản tính của họ sẽ không thay đổi.

Nếu không biết thân phận của người khác, không biết họ có thành thật hay không, thì không nên tùy tiện cả tin vào họ, người xấu sẽ không bởi vì bạn nhiệt tình mà cảm động. Chúng ta nên cẩn thận, nhưng đừng ngần ngại giúp đỡ người tốt.

Tóm tắt: Câu truyện này cảnh báo mọi người rằng không được mềm lòng với kẻ ác.

Theo nguồn baike.baidu)

------oOo------

Nhìn bóng lưng cô gái chạy trối chết, sô pha trên bục cao, vẻ mặt mấy người Vệ Thịnh đều vô cùng kinh ngạc.

"Cái gì mà người nông dân và con rắn?" Vệ Thịnh quay đầu lại nhìn Hoắc Tuấn, "Tại sao hai người lại nói đến truyện cổ tích?"

"..."

Từ trên bóng lưng kia Hoắc Tuấn chậm rãi thu hồi tầm mắt, đè xuống tia cố chấp trong mắt.



Anh lạnh nhạt cười một tiếng.

Vệ Thịnh nghiêng người qua, "Cứ nhìn người ta chạy như vậy, không đuổi theo à?"

"Tại sao phải đuổi theo?"

Vệ Thịnh: "Qua đêm nay, Tiểu Hoắc gia của chúng ta đã thành niên nha." Anh ta nháy mắt cười một tiếng với Hoắc Tuấn, "Có thể làm một số việc mà người trưởng thành có thể làm."

Hoắc Tuấn liếc anh ta, cười lạnh.

"Cút."

"Tiểu Hoắc gia không biết hưởng thụ gì cả." Vệ Thịnh bĩu môi.

"..."

Hoắc Tuấn không nói nữa.

Anh giơ lên cái ly cầm trong tay, quơ quơ, đột nhiên hỏi: "Anh nói xem nếu như tối nay không có cô ấy, thì xác suất tôi bị người ta bỏ thuốc là bao nhiêu?"

"... Hả?? Bỏ thuốc cái gì? Bỏ thuốc gì cơ?"

Vệ Thịnh nghe xong thì ngẩn ngơ, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

Chỉ nghe tiếng Hoắc Tuấn cười nhẹ, "Xác suất quả thật rất cao."

Vệ Thịnh: "Rốt cuộc là đang đùa cái gì vậy??"

Hoắc Tuấn không để ý tới anh ta, đứng dậy.

Vệ Thịnh: "Tiểu Hoắc gia thay đổi chủ ý, chuẩn bị đuổi theo người ta?"

"Đuổi cái rắm." Hoắc Tuấn khẽ cười.

Vệ Thịnh: "Vậy cậu đi đâu?"

"..."

Hoắc Tuấn khom người, kéo một đống chai rượu phong phú, tiện tay cầm một chai thủy tinh dày, lười biếng ước lượng. Anh nhấc chân đi về hướng hẻm sau của quán bar.

Để lại ý cười lười nhác với người sau lưng, âm cuối lạnh nhạt lại có chút tàn ác ——

"Trả thù."

...