Điên Cuồng Yêu Em

Chương 38: Lốp Xe Dự Phòng



Ngay trước mặt Ngô Thanh Việt và Cố Tâm Tình, Tần Yên thể hiện tình cảm chân thành quan tâm đến Tần Khả được vài phút.

Biểu cảm chân thành tha thiết giống như tới thăm cô em gái mắc bệnh nan y.

Trong lòng Tần Khả không hề gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn yên lặng như cũ —— may mà trước đây tính cách của cô chính là không thích nói chuyện như vậy, cho nên Tần Yên nhập diễn rất sâu, cũng không phát hiện có cái gì không đúng.

Mãi đến khi Ngô Thanh Việt cũng đã nhìn không nổi.

"Tần Yên, ít nói lại vài câu đi, để em gái em nghỉ ngơi cho tốt."

"..."

Đưa lưng về phía Ngô Thanh Việt, ánh mắt của Tần Yên hơi khựng lại. Cô ta ghen tị nhìn thoáng qua Tần Khả ở trước mặt.

Những nam sinh kia chỉ biết nhìn mặt còn chưa tính, nhưng từ sau buổi tối hôm Tần Khả nhảy xong điệu nhảy kia, ngay cả chỉ số hảo cảm của Ngô Thanh Việt đối với Tần Khả cũng bay lên, mấy lần ở trước mặt Tần Yên hỏi về dự định tương lai của Tần Khả.

Lần này nếu không phải Ngô Thanh Việt chủ động đề nghị muốn tới thăm Tần Khả, cô ta sẽ không tới cái phòng y tế có mùi khó ngửi như này đâu.

Thầm nguyền rủa vài câu, trên mặt Tần Yên lại chỉ có nụ cười dịu dàng, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt.

"Là do em quá lo lắng, cũng không ý thức được bản thân lại nói nhiều đến vậy, Tiểu Khả, em sẽ không ngại chị lải nhải chứ?"

Tần Khả lắc đầu.

"Sẽ không."

Ngô Thanh Việt nói chen vào, "Tần Khả, thầy nghe bác sĩ phòng y tế nói, hệ miễn dịch và sức đề kháng của thân thể em hơi yếu, lại còn thuộc loại da mẫn cảm dễ bị tia cực tím làm tổn thương —— Vậy tại sao lại không nói trước với giáo viên?"

Tần Khả áy náy ngẩng đầu.



"Xin lỗi, thầy Ngô, đã tạo thêm phiền toái cho thầy rồi. Em chỉ là không muốn làm đặc thù, cho là mình có thể kiên trì toàn bộ hành trình... Quả thật không nghĩ tới lại không biết thua kém như vậy."

Trong mắt Ngô Thanh Việt lộ ra tia tán thưởng.

"Mấy đứa trẻ bướng bỉnh như các em, chính là không chịu thua kém

—— mặc dù không chịu thua kém là chuyện tốt, nhưng điều kiện thân thể là do bẩm sinh quyết định, cậy mạnh sẽ không tốt."

Ngô Thanh Việt cân nhắc trong chốc lát.

Trước đó ông vẫn chưa ra quyết định, nhưng nghe được câu sau của Tần Khả, cuối cùng cũng hạ quyết định.

"Được rồi," Ngô Thanh Việt nhìn qua Tần Yên, "Tần Yên, không phải mỗi năm Ban Văn Nghệ các em đều có một nhóm người phụ trách vẽ tập san trong tháng huấn luyện quân sự sao?"

Vừa nghe lời này, trong lòng Tần Yên lộp bộp một chút, biểu cảm

trên mặt thiếu chút nữa là không giữ được nữa.

"Cái này, thật ra có Ban Tin Tức..."

Trong tháng huấn luyện quân sự Ban Tin Tức của trung học Kiền Đức, là nhóm học sinh đặc thù nhất —— bởi vì mỗi ngày đều phải thay đổi bảng tin, nội dung và lượng công việc đều rất lớn, cho nên học sinh trong Ban phải vẽ tập san, trên lý thuyết căn bản không cần phải tham gia huấn luyện quân sự.

Mặc dù vẽ màu tập san sẽ làm tay bị tổn thương, nhưng có thể tìm được một việc hoàn toàn hợp với quy định nhà trường, không cần phải đi huấn luyện mệt sống mệt chết lại còn phơi nắng thành than, thì bọn học sinh dù có bị đánh vỡ đầu cũng muốn chen vào trong đó.

Số người trong Ban Tin Tức là có hạn, do vậy thường bị các thành viên khóa trước của Ban Văn Nghệ gọi đùa là "Chiến trường của quân đội".

Năm nay Tần Yên mới được thăng chức lên làm phó trưởng ban, ổn định cầm một chỗ trong danh sách, cô ta đương nhiên không cam lòng để cho Tần Khả dễ dàng được hưởng thụ quang vinh giống như cô ta.



"Nhưng mà, thầy Ngô, danh sách Ban Tin Tức năm nay hình như đã được trưởng ban chúng em nộp cho giáo viên phụ trách Ban Tin Tức rồi ạ."

Tần Yên cân nhắc cách dùng từ, sợ Ngô Thanh Việt nghe ra được tâm tư của mình.

Không nghĩ tới Ngô Thanh Việt lại không chút để ý mà khoát tay.

"Không sao, em không cần lo lắng, thầy sẽ không để cho em đi đắc tội với người ta —— Để thầy trực tiếp đi tìm giáo viên phụ trách của các em là được."

Tần Yên nghẹn lại, vội vàng bổ sung: "Không phải em sợ đắc tội với người..."

Nhưng Ngô Thanh Việt đã nhìn Tần Khả trên giường bệnh.

"Tần Khả, chờ hôm nay em nghỉ ngơi xong, thì trực tiếp đến Ban Tin Tức với Tần Yên, về sau huấn luyện quân sự em không cần tham gia."

Tần Khả thực sự không nghĩ tới Ngô Thanh Việt sẽ giúp đỡ mình ——

Ở kiếp trước từ trong miệng của Tần Yên nên có ấn tượng, Ngô Thanh Việt là người rất ít khi sử dụng đặc quyền. Càng đừng nói là chỉ vì một người mà mình mới gặp mặt có hai lần.

Đột nhiên Tần Khả nhớ lại lúc trước, chợt lóe lên một ý nghĩ, từ từ có chút tin tưởng.

Trên mặt cô chỉ có nụ cười gượng.

"Thầy Ngô, như vậy hình như không được tốt cho lắm?"

"Có cái gì không tốt?"

Ngô Thanh Việt hiếm khi mở miệng nói đùa.

"Trên phương diện học tập em chính là hạt giống nổi bật nhất của lớp Tinh Anh, lại có thiên phú vũ đạo —— em đã rất hoàn hảo, chỉ hỗ trợ cho em chút khuyết điểm nhỏ nhặt thôi, như vậy cũng rất quá đáng à?"