Điên Cuồng Yêu Em

Chương 8: Cứu Hoắc Tuấn 4



Tần Yên cắn môi ngồi ở một bên, muốn nói lại thôi.

Mà Vệ Thịnh đã giơ tay gọi người tới. Anh ta duỗi tay chỉ đến bục đàn dương cầm, "Mời vị tiểu thư kia qua đây, phải cung kính vào, cọ rớt chút da nào thì cậu cứ chờ chết đi."

Nói xong, Vệ Thịnh quay người lại, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Như vậy được chưa?"

Hoắc Tuấn cười nhạt, nhấp ngụm rượu, không giương mắt.

"Cô ấy sẽ không qua."

"..."

Tần Yên ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng ánh mắt thoáng nhẹ nhõm.

Hiển nhiên, cô ta cũng cho là như vậy.

Một phút sau.

Tần Yên không thể tin tưởng mà nhìn dưới bục, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt quen thuộc kia đang đi theo phía sau phục vụ bàn.

Mà ở sô pha,

Đang đạp lên trên bàn thủy tinh Hoắc Tuần bỏ chân xuống, khẽ nheo mắt lại.



------oOo------

Quán bar tối tăm, tiếng nhạc ồn ào có lớn hơn nữa thì nghe lâu cũng tê liệt. Lúc trước bởi vì chuyện nguyện vọng cấp ba mà mấy ngày nay Tần Khả không thể ngủ ngon, lúc này ngồi trên ghế của đàn dương cầm chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ.

Lý trí không thể kiên trì được bao lâu, cô liền nằm sấp lên nắp đàn dương cầm ngủ thiếp đi.

Tần Khả mơ một giấc mơ.

Trong mơ. Cô lẻ loi một mình, ngồi trong phòng ngủ lớn trống rỗng, đâu đâu cũng thấy màu đỏ.

Cô nhớ rõ đêm đó.

Nhà cũ Hoắc gia. Hôn lễ của Hoắc Trọng Lâu và Tần Yên. Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung khiến Tần Yên sợ tới mức đào hôn ngay trong đêm, cha mẹ Tần gia một phen nước mắt nước mũi quỳ trên mặt đất cầu xin Tần Khả, muốn Tần Khả thay thế Tần Yên.

Cô đáp ứng rồi.

Tần Khả sợ hãi, muốn đi tới kéo cô gái lại, nói cô chạy mau, chạy thật xa, không nên bị người nhà này lừa gạt hãm hại nữa.

Nhưng trong phút chốc, quang cảnh trước mắt chợt lóe.

Trên giường lớn mềm mại, cô gái bị người đàn ông giữ chặt tay đè ở trên tấm màn mềm mại màu đỏ tươi.

"...Tại sao lại là em!?"



Giọng người đàn ông khàn khàn, như bị đốt cháy, khó nghe giống như tiếng nhạc cụ bị nghiền nát. Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ hiện ra như bị lửa thiêu đốt.

Tần Khả không ngăn cản được, ý thức của cô như đang bay trên không trung, chỉ có thể nhìn cô gái trên giường cưới cắn răng ngấn nước mắt.

"Vốn dĩ... Chính là tôi..."

"Là em tự nguyện?"

Từng chữ từng chữ như nặn ra từ trong kẽ răng, không hiểu sao Tần Khả nghe có một loại cảm giác đau đớn tận cùng.

Tần Khả ngơ ngác.

Thì ra lúc đó, người đàn ông kia còn hỏi cô như vậy? Khi đó cô đã bị dọa ngốc, hoàn toàn không nhớ rõ.

Mà trong mơ người đó khàn giọng nói thầm:

"Sớm biết rằng, tôi đã không nên ——"

Tần Khả ngẩn ra.

"... Tiểu thư? Vị tiểu thư này??"

Bên tai đột nhiên có tiếng người kéo cô ra khỏi giấc mơ, trong nháy mắt tiếng âm nhạc ồn ào náo động lọt vào tai kéo Tần Khả quay trở về.

Tần Khả giật mình cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, chợt ngồi dậy.