Điện Từ Bi

Chương 40





Thực ra Hoàng Đế chẳng có mấy mong đợi với vị Hoàng Hậu sắp đương nhiệm này, chỉ cần nàng không khó coi lắm, xuất thân Từ thị, vậy là được.
Đại yến ở Phụng Thiên Điện được tổ chức đâu ra đó, nhà Đế Vương chưa bao giờ qua loa chuyện này.

Phía đông ngự tọa là bàn tiệc, phía tây ngự tọa là bàn rượu, còn có tế nhạc và tạp kỹ các kiểu chờ truyền đến.

Hoàng Đế cao cao tại thượng, ôn tồn nói với Từ thái phó: “Sau khi Thái phó về hưu, trẫm chẳng mấy khi được gặp mặt, hôm nay thấy khí sắc Thái phó rất tốt, thân thể cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.”
Từ thái phó cùng với vợ con quỳ lạy Hoàng Đế, “Được lọt vào mắt xanh thánh giá, thần cảm kích vô cùng.”
Đây chính là nhà Đế Vương, bối phận già trẻ chẳng là gì trước mặt Hoàng Đế.

Cho dù là Quốc trượng tương lai cũng thế, Quốc trượng mẫu nương cũng vậy, đều phải dập đầu hành lễ, dù ngoài miệng Hoàng Đế kêu miễn thì bọn họ vẫn cứ phải quỳ lạy.
(*) Quốc trượng là bố vợ của Hoàng Đế, Quốc trượng mẫu nương là mẹ vợ Hoàng Đế (cách nói dùng trong xướng kịch).
Hoàng Đế nghiêm trang ngồi trên ngự tọa, mỉm cười ra lệnh: “Xưởng thần, thay trẫm đỡ Thái phó dậy.”
Lương Ngộ bước đến đỡ Từ Túc và lão thái phu nhân, sau đó quay lại đỡ Hoàng Hậu.

Trong cung mở tiệc không giống với thường dân, cho dù sắp trở thành người một nhà thì vẫn cứ quân là quân thần là thần, nhiều nhất là khách sáo ngoài miệng vài câu, không có quy củ ngồi chung bàn tiệc.
Một loạt nghi thức xã giao qua đi, từng người lần lượt ngồi xuống, lúc này Hoàng Đế mới đánh giá cô nương Từ gia, không được coi là quá đẹp, nhưng thắng ở chỗ thần thái đoan trang.

Nhìn diện mạo Từ cô nương, nếu buộc phải khen một câu thì hẳn là “lớn lên ở nơi đáng để lớn”.

Nàng rất giỏi khống chế lời nói việc làm của mình, vẫn luôn cụp mắt, dáng vẻ kia trông giống Bồ Tát trong miếu phổ độ chúng sinh.
Đối mặt với Bồ Tát thì đương nhiên không thể yêu, chỉ có tôn kính.
Hoàng Đế giơ tay nâng chén, hiền hòa nói: “Tiệc hôm nay vốn là do Thái Hậu chủ trì, thế nhưng Thái Hậu không khỏe, trẫm cũng không đành lòng để Thái Hậu phải gắng gượng.

Dù sao cũng không có người ngoài, chư vị đừng khách sáo.


Nào, trẫm kính chư vị một ly, đêm tất niên dân gian chú ý cái gọi là đoàn viên, chiếu thư lập Hậu đã hạ, mọi người đừng ngại, cứ coi như là ăn bữa cơm gia đình đi.”
Vì thế mọi người đứng lên tạ ơn đáp lễ, nói trắng ra thì buổi tiệc này là để mượn cớ xem mặt, xem xong rồi thì trong lòng có suy nghĩ riêng, nếu rã rời hứng thú thì đúng là về sau chẳng còn gì vui.
Nhưng mà không thể để không khí trùng xuống được, Lương Ngộ hồi bẩm với Hoàng Đế: “Giáo Phường Tư có điệu múa mới, ngoài những điệu cũ ra còn có thêm Kim Lăng Khúc và Bát Man Hiến Bảo Vũ.

Những nhạc công và vũ cơ đều là người Nam Uyển, trong xương cốt có loại ý vị phong nhã Giang Nam, một lát nữa truyền lên, góp vui cho chủ tử và nương nương.”
Hoàng Đế cầu mà không được, dù sao một canh giờ cũng rất lâu, không thể ngồi trừng mắt nhìn nhau mãi.
Thế là tiếng nhạc nổi lên trên điện, thân hình người phương nam mềm mại xinh đẹp, tay áo giơ lên, chân trần đứng trên thảm nhung xoay tròn.

Sự chú ý của mọi người đều dồn hết lên các vũ cơ, cuối cùng lẫn nhau đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có tiếng nhạc lấn át, Hoàng Đế nghiêng đầu hỏi Lương Ngộ: “Đại bạn cảm thấy Hoàng Hậu thế nào?”
Lương Ngộ nâng tay nói: “Hoàng Hậu cẩn trọng đoan trang, tương lai nhất định sẽ thống lĩnh được hậu cung, mẫu nghi thiên hạ.”
Hoàng Đế ừ một tiếng, “Gia giáo Từ gia rất nghiêm, trẫm biết sẽ không xuất hiện một Giang Thái Hậu thứ hai, vậy là an tâm rồi.

Năm đó Hoàng Phụ mỏi mệt biết bao, bên ngoài có người Thát Đát nổi loạn, trở về còn phải trấn an Hoàng Hậu giở tính giở nết, thực ra cuộc sống rất gian nan.”
Lương Ngộ đáp: “Tiên Đế vẫn quá nặng tình nghĩa, niệm công đức của tổ tông Giang gia nên mới chịu đựng Thái Hậu.

Bây giờ trên dưới triều dã chỉ chờ chủ tử tự mình chấp chính, thần thấy sẽ không có vị nào dám noi theo gương cũ Giang gia, thời kỳ chủ tử cai trị sẽ càng an ổn hơn Tiên Đế.”
Hoàng Đế bưng chén rượu thở dài một cái, những thứ này đều là để có người giúp hắn cân bằng triều cương, công của Lương Ngộ không thể không kể, đương nhiên hắn biết.

Nhưng mà quan trọng nhất trước mắt vẫn là lời hứa với Nguyệt Hồi sau khi xong tiệc.

Nguyệt Hồi ít nhiều có chút sợ hãi vị ca ca này, nhắc đến đi Bắc Hải Tử là lo trước lo sau, không dám mở miệng với Lương Ngộ.
Tuy trong lòng hắn cũng có chút kiêng dè Đại bạn, nhưng những chuyện này vẫn nên để hắn chủ động mới được.
Hoàng Đế do dự, gọi một tiếng Đại bạn, “Trẫm và Nguyệt Hồi đã bàn tính xong rồi, đêm nay sẽ đi Bắc Hải Tử.

Nàng vốn định đi xin phép ngươi, trẫm lại nghĩ đằng nào ngươi cũng ở đây, chi bằng để trẫm báo cho ngươi một tiếng là được.”
Lương Ngộ nghe xong, vẻ mặt vẫn như thường, chỉ hơi cong eo: “Nhưng bây giờ đang mở tiệc chiêu đãi cả nhà Hoàng Hậu nương nương, chủ tự dự định tiệc xong sẽ đi luôn sao?”
Thực ra đường đường một vị Đế Vương, làm mấy việc kiểu như dỗ dành cô nương là mất mặt nhất.

Nửa câu đầu của Lương Ngộ là để nhắc nhở hắn biết đúng mực, Hoàng Đế có chút đuối lý, dù sao người sắp trở thành Hoàng Hậu của hắn đang ở ngay cạnh, hắn lại đi nhớ thương cô nương khác, thật sự không nể mặt Hoàng Hậu chút nào.

Nhưng tình cảm chớm nở, chẳng thể khống chế dễ dàng.

Bây giờ đầu óc hắn chỉ toàn Nguyệt Hồi, bởi vì ở trước mặt Hoàng Hậu hắn là Đế Vương, mỗi lời nói hành động đều phải phù hợp với tiêu chuẩn, mà khi ở trước mặt Nguyệt Hồi, hắn cũng chỉ là một thiếu niên sẽ cười to khi trượt băng, sẽ đứng ở cửa cung đợi đón nàng, sẽ cùng nàng nuôi dế.
Hoàng Đế bưng chén rượu lên bên môi, lúng túng nói: “Tiệc xong là đi, trẫm đã hứa với nàng rồi.”
Hứa rồi…Lương Ngộ cười, ai mà chẳng hứa rồi cơ chứ, nàng cũng từng nói muốn ăn cơm đoàn viên cùng hắn, xem bắn pháo hoa cùng hắn.

Nhưng mà kế hoạch thay đổi, bây giờ nha đầu này giỏi rồi, hứa hẹn với cả hai đằng, hứa một đằng lại hẹn tiếp một đằng, ai làm gì được nàng đâu?
“Đêm nay là đêm 30, tối nay chủ tử còn một chút lễ nghi phải làm nữa.” Lương Ngộ cân nhắc nói: “Đến nửa đêm sẽ đón giao thừa, sáng sớm mai phải khai bút, còn mở tiệc chiêu đãi chúc tết đủ các quan lại…Thần sợ chủ tử ra ngoài ban đêm sẽ mệt nhọc.”
Hoàng Đế nói không sao, “Những lễ nghi đó là làm cho Thái Hậu xem, bây giờ Thái Hậu có cũng như không, giản lược bớt mấy chuyện đó đi.

Còn việc chúc tết là của ngày kia, không vội gì.”
Xem ra đã hạ quyết tâm rồi, không cách nào sửa đổi.

Đành vậy, ít nhất hôm nay có thể nhìn ra Hoàng Đế coi trọng Nguyệt Hồi hơn cả Hoàng Hậu, đương nhiên không phải chuyện xấu gì.
Lương Ngộ nghĩ ngợi nói: “Vậy lát nữa thần đi chuẩn bị xe liễn…”
“Đừng phô trương, chuẩn bị một cái xe, để Tất Vân đi theo là được.” Khi Hoàng Đế còn đang dặn dò, tầm mắt không hẹn mà chạm nhau với Hoàng Hậu, hắn ấm áp mỉm cười, Hoàng Hậu thẹn thùng cúi đầu.
Khóe môi Lương Ngộ hơi hạ xuống, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã dạo chơi phong nguyệt nhiều năm, trong lòng có người mà vẫn không bỏ bê hai đầu, đây chính là Đế Vương.
Trên điện vui vẻ thái bình, ngoài điện có đèn trời và đèn vạn thọ bay cao cao, thân đèn mấy trượng tưới xuống sân dòng thác ánh sáng, Lương Ngộ nheo mắt cân nhắc, liệu bọn họ có trở về trước giờ tý không? Tối lửa tắt đèn đi Tây Uyển, liệu Hoàng Đế có nổi tâm tư gì với Nguyệt Hồi?

Nếu như cha vẫn còn sống, nghe nói khuê nữ muốn đi theo nam nhân ra ngoài chơi đêm, chắc hẳn cũng sẽ lo lắng thế này.

Sau khi cha mẹ không còn, kẻ làm ca ca hắn thay thế cha mẹ, bắt đầu nhọc lòng đủ thứ.

Có những lời không tiện dặn dò, hắn không biết phải làm sao để nhắc nàng đề phòng bị người ta chiếm tiện nghi, điều duy nhất có thể làm là hạ lệnh Tây Hải Tử luôn luôn lưu ý, chẳng may xảy ra chuyện khẩn cấp gì, cho dù phải đốt hai gian nhà cũng không thể để Hoàng Đế thực hiện ý đồ.
Một bữa đại yến thiên địa, không khí vui vẻ giảm dần đi, đến cuối cùng Hoàng Đế mới nói hai câu với Hoàng Hậu.
Chẳng có hứng thú gì, nhưng lại là cô nương sẽ trở thành chính thê của hắn, nên nói gì mới được đây? Hoàng Đế cân nhắc một lúc: “Tết nhất trời lạnh, Hoàng Hậu nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bị cảm.”
Ít ra Từ Hoàng Hậu không có bất mãn gì với Hoàng Đế, thân phận Hoàng Đế ở tít trên cao, bề ngoài cũng là mi thanh mục tú, dáng vẻ thiếu niên trong sáng.

Hôn sự này đã là hôn sự đệ nhất thiên hạ, là thứ mọi nữ nhân đều hướng đến, còn gì mà băn khoăn đâu.
Từ Hoàng Hậu hành lễ với Hoàng Đế, “Đa tạ Hoàng Thượng săn sóc, cuối năm giá rét, cũng mong Hoàng Thượng bảo trọng long thể.” Cuộc đối thoại khô khốc như thế vẫn khiến người Từ gia rất vui, lần đầu Đế Hậu gặp mặt, vậy đã coi như rất đỗi viên mãn.
Hoàng Đế đứng trên đan bệ tiễn Từ thái phó và Hoàng Hậu, quyến luyến bịn rịn, thậm chí đoàn người đã đi xa rồi vẫn đứng nhìn theo.

Mà ngay khi người vừa ra khỏi Tả Dực Môn, hắn liền vội vàng gọi Tất Vân, hỏi đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa, Nguyệt Hồi đang ở đâu.
Thực ra lúc này Nguyệt Hồi không muốn đi Tây Hải Tử một chút nào, nàng cảm thấy có rất nhiều lời phải khuyên nhủ ca ca, giống như lần trước không cho ca ca lui tới với Vương nương nương ấy, lần này hắn cũng phải tránh thật xa Hoàng Hậu.
Có những người luôn là như vậy, mình thì chưa chắc đã nhớ thương người ta, nhưng lại dễ dàng khiến người ta nhớ thương mình.

Trong mắt Nguyệt Hồi ca ca là đẹp đẽ nhất, có Lương Ngộ như châu như ngọc trước mặt, Từ Hoàng Hậu gặp được Hoàng Đế thì còn xao động nổi nữa hay không…Dù rằng Hoàng Đế cũng có một đôi mắt rất mê hồn.
Hoàng Đế hết sức chuyên tâm, bởi vì có thể tạm thời thoát khỏi cái lồng giam này, cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Hắn lên xe một mình, vén mành lên thò nửa thân người ra.

Hai cái đèn lồng treo bên góc xe soi sáng gương mặt tươi cười của hắn, khó nén mừng vui mà vươn tay về phía Nguyệt Hồi, “Mau lên đây.”
Nguyệt Hồi lưu luyến nhìn về phía Thần Vũ Môn, “Còn Chưởng ấn thì sao?”
Hoàng Đế nói: “Hắn còn phải thay trẫm tiễn gia đình Từ Hoàng Hậu, không đến kịp đâu, bây giờ vẫn còn đang ở ngoài Đông Hoa Môn nữa kia.”
Tức là một nam một bắc rồi, xem ra thực sự không đuổi kịp.

Nguyệt Hồi hết cách, sờ trán nói: “Chúng ta đi dạo hai vòng rồi về thôi, nô tỳ sợ di chứng bị phạt chưa khỏi hẳn, lát nữa lại buồn nôn.”
Hoàng Đế một lòng muốn đi, cặp mắt phượng kia lại liếc mắt đưa tình, “Nếu ngươi say xe thì nói cho trẫm, hay là bây giờ dựa vào trẫm cũng được.”
Thật ra Nguyệt Hồi hy vọng hắn có thể phát ân chỉ dời việc trượt băng lại sau, nhưng nàng cũng chỉ là nghĩ bụng, cuối cùng đành vươn tay, để hắn kéo lên xe.
Nhưng sau khi lên xe nàng lại sống động hẳn lên, dường như bệnh bà mối bắt đầu phát tác, thám thính liếc nhìn Hoàng Đế, “Hoàng Thượng thấy Hoàng Hậu nương nương thế nào? Có thích nàng không?”
Hoàng Đế cảnh giác nhìn nàng, “Chẳng phải ngươi núp sau chân tường nhìn lén sao, ngươi thấy thế nào?”
Nguyệt Hồi nói: “Nô tỳ thấy rất được, là phong thái của tiểu thư đại gia, vừa đoan trang vừa có khí khái, khác hẳn kiểu trẻ con nhà nghèo như nô tỳ.”
Nhưng Hoàng Đế lại càng thích trẻ con nhà nghèo hoạt bát vui tươi, những tiểu thư dòng dõi thư hương cũng giống như các bé gái trong tông thất, lớn lên từ trong khuôn mẫu, nơi nào nên tròn, nơi nào nên vuông, các nàng như cùng thực hiện một trình tự, hắn đã thấy quá nhiều, căn bản chẳng lạ gì.
Nguyệt Hồi hỏi hắn: “Thế còn Hoàng Thượng? Hoàng Thượng có thích Hoàng Hậu nương nương không?”
Hoàng Đế ngẫm nghĩ, chẳng nói thích, cũng chẳng nói không thích, chỉ bảo: “Trẫm chỉ cần nàng đủ quy đúng cách để trẫm kính trọng, thế là được.”
Tức là Hoàng Hậu sẽ được đặt ở nơi đó để ước thúc hậu cung, Nguyệt Hồi bỗng nhiên ngộ ra đạo lý, cái gọi là chính cung nương nương, rõ ràng phải là “trấn cung nương nương” mới phải.
Hoàng Đế và Nguyệt Hồi lên xuất cung được một lát thì Lương Ngộ mới vội vàng chạy từ phía nam đến.
Tuyết đã ngừng, bầu trời sao lộng lẫy, trong đường hẻm có tuyết đọng chưa kịp dọn sạch, chồng chất nặng trĩu dưới ánh trăng vằng vặc, mơ hồ phiếm ra một chút ánh xanh.

Có gió thổi qua, tuyết vụn quay cuồng bay, góc áo phấp phới.

Lương Ngộ cầm đèn, đứng trong đường hẻm hướng bắc nhìn xung quanh, Thần Vũ Môn đóng chặt, cổng tò vò tối mịt, xem ra hắn đã đến muộn.
Tăng Kình đừng hầu ở bên, nhìn theo nói: “Lão tổ tông, xe đã xuất cung rồi.

Tiểu nhân đã sai người đến Tây Uyển báo tin trước, đầu đằng kia đã chuẩn bị xong.”
Lương Ngộ cười nhạt, có chút mỉa mai, “Vạn Tuế Gia của chúng ta, bây giờ chẳng khác gì một tên mù quáng.”
Tăng Kình là được hắn đề bạt, cực kỳ nhẫn nại chịu khổ nhiều năm, không hề có cơ hội một bước lên cao, phải bò dần dần từng chút mới đến được vị trí này.


Những người từng chịu mài giũa rất biết nhìn mặt đoán ý, sau khi thuần phục được thì sẽ cực kỳ trung thành, nghe Lương Ngộ nói xong thì hàm súc mỉm cười, “Sợ là Hoàng Hậu nương nương không có được thánh tâm rồi, vậy cũng tốt, một người trấn áp hậu cung, một người độc sủng tiêu phòng, ít ra tương lai sẽ không đến mức đỏ mắt nhắm chằm chằm vào cùng một cái bia.”
(*) Độc sủng tiêu phòng: Rất được sủng ái, yêu thương.
Lương Ngộ không nói gì, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, vẫn tiếp tục nhìn về Thần Vũ Môn xa xa.
Tăng Kình liếc hắn, “Lão tổ tông, trời lạnh lắm, ta về thôi.”
Lương Ngộ đứng im một lát, thế rồi xoay người đi về hướng đông.

Tư Lễ Giám rất gần Bắc Cung Môn, đi qua đường lớn Đông Nhất là đến, từ xa đã thấy hai bên nha môn treo lồng đèn đỏ, hôm nay là đêm giao thừa, thế nhưng lại khác hẳn ngày thường.

Ngày thường các thiếu giám sẽ xuất cung về phủ, nhưng hôm nay không có chuyện thương lượng, ai cũng phải ở lại trấn thủ công tác.
Mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng uống rượu đoán số, đây là ưu đãi đặc biệt bao năm qua, đêm 30 có thể mở một bữa tiệc không lớn không nhỏ, ăn suốt mấy canh giờ.

Nếu bận việc ra ngoài một chuyến thì quay lại vẫn là cơm ngon rượu ấm.
Tăng Kình nhìn về phía phòng trà, cười nói: “Lão tổ tông cũng đến đó một lúc cho vui đi ạ!”
Lương Ngộ lại lắc đầu, “Nhiều người nhiều mùi, khó ngửi, ta không đi.

Ngươi thông báo bọn họ một tiếng, đừng có uống say, đề phòng các chủ tử truyền gấp.” Dặn dò xong thì chậm rãi đi qua hành lang về trị phòng.
Trị phòng không một bóng người, thực ra nếu đã quạnh quẽ quen thì sẽ thấy chẳng sao, nhưng từng có người đến rồi lại đi mất, căn phòng liền lạnh hẳn, thiếu mất hơi người.
Đáng tiếc, tất niên năm nay vẫn lẻ loi một mình.

Hắn vào cửa buông rèm xuống, đi vào gian trong.

Lấy từ trong tủ khảm trai ra một cái tráp nhỏ, bên trong tráp chỉ to bằng bàn tay, trông thì bình thường nhưng lại có một cái chốt bên dưới, tìm đến đúng chốt rồi mở ra, đó là hai bài vị nho nhỏ.
Hắn đặt hai bài vị trên bàn cao, rót một chén rượu làm đồ cúng, lẩm bẩm nói: “Vốn định hôm nay cả nhà có thể ăn một bữa tất niên, chẳng may Nguyệt Hồi lại bận việc, xuất cung mất rồi, đành để con uống cùng cha mẹ một chén.”
Hắn nghiêng chén rượu rải xuống một đường vòng cung, sau đó lại rót đầy, giơ tay nâng chén kính cha mẹ, sau đó ngẩng cổ một hơi uống cạn.
Hắn không thường xuyên uống rượu, Thiêu Đao Tử vào đông lại càng mạnh hơn, xuôi theo cổ họng, bỏng rát trôi xuống dạ dày, như thể sắp đốt cả ruột gan.

Hắn uống rượu không nhanh không chậm, hai tiểu thái giám bên cạnh cũng không nhúc nhích, chỉ cứ vậy độc ẩm, trong đầu đầy ắp việc, cõi lòng lại rỗng không.
Bao năm nay trong cung đều bắn pháo hoa vào giờ tý, nếu trở về được trước giờ tý là tốt nhất, còn nếu chưa thấy về, vậy thì sợ là có chuyện xấu rồi, bận bịu ngày mai đành bỏ ngang hết, giúp nàng chuẩn bị công việc tấn vị đi thôi.
Một cô nương lại dễ dàng tin người đến vậy, thế là quá hồ đồ, hắn lại uống một chén nữa, nặng nề thở dài.

Nhưng mà đâu còn cách nào, cho dù cha mẹ còn sống thì chưa chắc đã quản được nàng, hắn chỉ là ca ca, nhắc nhở tùy lúc còn được, cứ quản nọ quản kia có lẽ nàng cũng chẳng nghe.
Liếc nhìn đồng hồ để bàn, sắp đến giờ hợi, còn một canh giờ nữa.

Đầu bên kia sân truyền đến tiếng nói cười, hắn hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bực bội, uống hết ngụm này đến ngụm khác, dần dần thấy có chút gấp gáp hẳn lên.

Trong phòng đốt hương Địa Long Tử, lại thêm mùi rượu xông lên, gò má nóng bừng.

Hắn chống người đứng dậy, tháo bỏ cúc áo đai áo, đang định cởi tiếp duệ tát thì bỗng nghe thấy ngoài cửa có ai gọi tiếng ca ca.
Hắn hơi ngẩn ra, nghi ngờ mình nghe lầm, quay lại nhìn thì phát hiện Nguyệt Hồi lại thực sự xuất hiện ngay cửa.
Hắn kinh ngạc, vội đóng vạt áo, điều chỉnh sắc mặt rồi mới quay người lại: “Sao còn sớm thế đã về rồi?”