Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 16: Nghiêm Chân Hống Hách





Từ thiên đường, trực tiếp ngã xuống địa ngục!
Ông ta cảm nhận được nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm tới mạng sống vô cùng mãnh liệt, có tránh cũng không tránh được.

Hơn nữa, ông ta còn cảm nhận được chân khí của đối thủ.

Nếu như lúc này mà Nghiêm Chân còn không phản ứng lại kịp, thì ông ta đúng là kẻ ngốc rồi.

Ông ta hiểu rõ, Tô Minh chính là một người tu tiên, hơn nữa, thực lực còn mạnh hơn ông ta.

Lúc trước, Tô Minh không để lộ ra chân khí bởi vì đối mặt với mấy tên vệ sĩ nhà họ Từ, căn bản là không cần dùng tới, hơn nữa anh cũng lười.

Chỉ mỗi vậy thôi.


Nghiêm Chân cảm thấy hối hận đến mức trong lòng tan nát.

Nhưng mà lúc này, hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Nắm đấm của Tô Minh đã tới ngay trước mặt ông ta, lúc này, muốn xin tha là điều không thể, mà đừng nói tới xin tha, giờ muốn né thôi cũng chẳng còn cơ hội nữa.

Một chiêu của Tô Minh thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng không hề đơn giản chút nào, đã chặn toàn bộ những cách né đòn của ông ta rồi, không còn lối thoát.

Lúc này điều duy nhất ông ta có thể làm, hoặc là đợi chờ cái chết, hai là cố gắng đỡ đòn mà thôi.

"Hực, nộ hải quyền!”
, trong lúc sống chết, Nghiêm Chân dồn hết toàn bộ chân khí trong cơ thể tới các huyệt đạo, sau đó, các kinh mạch huyệt đạo liên thông lại với nhau, phát ra sức mạnh, sức mạnh đó dồn vào cánh tay rồi tập trung vào nắm đấm.

Bàn tay nắm chặt thành một quyền cước.

Nắm đấm phía trước hơi rung lên, vết chai trên vết nắm tay cho người ta cảm giác đặc quánh, bùng nổ.

Đây cũng là tinh hoa của nộ hải quyền, bùng nổ và mạnh mẽ vô song.

Nộ hải quyền này cũng là bộ võ kỹ duy nhất của nhà họ Nghiêm, tuy rằng chỉ là bộ võ kỹ cấp thấp, hơn nữa, chỉ có một chiêu, nhưng cũng rất quý giá.

Nghiêm Chân cũng là vì đã ở bên cạnh Nghiêm Thủ Khôn hơn ba mươi năm, vô cùng trung thành, lại còn lập được rất nhiều công, nên mới có tư cách tu luyện!
Ba người tu tiên còn lại của nhà họ Nghiêm tới ngày hôm nay cũng chưa từng tu luyện qua!
"Cũng biết võ kỹ?”
, Tô Minh thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng chẳng đáng để tâm.


Võ kỹ thì anh cũng có, hơn nữa, còn lợi hại hơn quyền pháp kia của Nghiêm Chân gấp nhiều lần.

Chỉ là, một quyền vừa rồi của anh cũng không dùng tới võ kỹ, mà cũng không cần phải dùng.

Thực lực lấn áp tuyệt đối, anh chỉ tùy ý tung một quyền thôi cũng đã đủ rồi.

Dưới sân khấu, Nghiêm Thủ Khôn khẽ cau mày, có chút không hiểu vì sao Nghiêm Chân lại dùng tới nộ hải quyền?
Còn ông Trần, thì hai mắt sáng lên.

Những vị khách còn lại cũng rất hưng phấn, đặc biệt là khi nhìn thấy Nghiêm Chân vung nắm đấm lên, như thể phát ra ánh hào quang, giống như chiêu thức của một võ hiệp, tiên hiệp vậy, hưng phấn tới mức muốn dùng điện thoại để quay lại!
Vừa trong chớp mắt.

"Bịch! ”
Hai nắm đấm va vào nhau!
Tiếng động không quá lớn, có chút nặng nề.

Đương nhiên, những thứ này không quan trọng, quan trọng là!
Khoảnh khắc mà hai nắm đấm va vào nhau, cả hội trường như thể đông cứng lại, lúc này có những người, biểu cảm trên khuôn mặt như hóa đá.

Đặc biệt là mấy người Nghiêm Thủ Khôn, Từ Chấn Dực và Từ Viêm.

Bọn họ đã nhìn thấy gì chứ?
Nghiêm Chân lùi liên tiếp về phía sau mười bảy bước?
Mỗi bước lùi đều nôn ra máu?

Nghiêm Chân khi lùi về phía sau, nắm đấm của ông ta sau lớp da thịt rách tan đẫm máu.

Sau đó là lòi ra xương cốt bên trong rồi gãy lìa.

Tiếp sau đó, đến cả da thịt trên cánh tay cũng bắt đầu rách tan, gân tay đứt lìa, khớp xương gãy nát.

Thậm chí, khi Nghiêm Chân lùi tới bước thứ mười bảy thì dừng lại, khắp ngực toàn là máu, gân cốt đứt đoạn.

Cả người Nghiêm Chân chỉ còn hơi thở thoi thóp, thê thảm không cách nào hình dung nổi.

Còn Tô Minh lại chẳng hề hấn gì.

Không chút thương tích.

Điều này!
Sao lại có thể vậy chứ?
Cái này còn khó tin hơn cả tưởng tượng gấp cả ngàn vạn lần!
Hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

Giống như Nghiêm Thủ Khôn, đường đường là gia chủ của nhà họ Nghiêm, lúc này cũng run rẩy đưa tay lên ray nhẹ mắt của mình, ông ta không dám tin điều này là sự thật!