Định hải phù sinh lục

Chương 21: Nợ máu



Vội vã làm mai cho ta như vậy, đúng là không có ý tốt.

 

Mặt đất chấn động từng cơn, Hạng Thuật xách kiếm, xung phong xông ra đại điện. Phùng Thiên Quân cũng lao theo, chỉ thấy thiên quân vạn mã đạp bằng cửa điện, bắt đầu hướng về chính điện!

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

“Cản lại!” Hạng Thuật quát, sau đó quay lại, một tay tóm lấy cánh cổng sơn đỏ nặng cả ngàn cân, mạnh mẽ đè thẳng xuống đất.

 

“Oa! Tông cửa xông ra!” Trần Tinh nói.

 

Hạng Thuật lại dùng vai khiêng lên, đẩy thẳng qua giáo trường trước chính điện!

 

Phùng Thiên Quân ầm ĩ hô to, nhưng âm thanh đã bị tiếng động tấn công lấp mất, theo sau đó, hai người bị hắc ảnh võ sĩ đẩy xa ra, đành phải tự mình chiến đấu,

 

Trần Tinh ở trong điện, lúc này oán khí đang lượn lờ xoay tròn, tay trái để lên vị trí trái tim, Tâm Đăng yếu ớt cố gắng bảo vệ tâm mạch, tay phải chỉ lên đỉnh, tốc độ xoay tròn của Âm Dương giám càng lúc càng nhanh, oán khí phân tán, bắn ra một phù văn có hào quang tím đen rồi lại quay về trong kính.

 

Cùng lúc đó, Trường An hiện thế, trong Ngự thư phòng, nửa đêm Phù Kiên đang đốt đèn nói chuyện với Vương Tử Dạ.

 

“Làm thế nào để Thuật Luật Không tự nguyện giao Tử quyển đây?” Phù Kiên hỏi Vương Tử Dạ.

 

Vương Tử Dạ đáp: “Vì sao bệ hạ không trực tiếp hạ lệnh cho hắn? Việc gì phải quanh co lòng vòng? Vốn là thần, dâng tặng Tử quyển là bổn phận.”

 

Phù Kiên im lặng một lát rồi nói: “Trẫm không thể thừa nhận, khanh nói đúng, chỉ là…”

 

Vương Tử Dạ nói: “Hắn, dám, không, giao, sao?”

 

Phù Kiên cười nói: “Nếu trẫm cưỡng ép, hắn dám đấy.”

 

Vương Tử Dạ nói: “Thần nhớ rõ, có lúc, bệ hạ đối với những kẻ dám chống thánh mệnh, dù Hồ hay Hán đều không nương tay.”

 

Phù Kiên nói: “Đại Thiền Vu không thể động vào.”

 

Vương Tử Dạ: “Không thể động vào? Cùng lắm hắn cũng chỉ là thần tử thôi.”

 

Phù Kiên nói: “Hắn không phải thần tử, hắn là Đại Thiền Vu.”

 

Vương Tử Dạ: “Trời không thể có hai mặt trời, dân không thể có hai vua. Trong thiên hạ này đều là vương thổ, chính là vương thần. Xin hỏi bệ hạ một câu, hắn không phải thần tử thì là gì?”

 

Phù Kiên không nói, Vương Tử Dạ cười nói: “Sắc Lặc Cổ Minh đã thuộc về quá khứ, với hiểu biết ngu dốt của thần, dù là Cổ Minh, Đại Thiền Vu, hay Thiên QuânKT, đều không cần thiết tồn tại. Bệ hạ nếu đã kiên quyết thì hãy để nó đi đến nơi cần đến.”

 

Phù Kiên lắc đầu, nói: “Còn chưa đến lúc, chí ít không phải bây giờ.”

 

Nếu như Vương Mãnh còn tại thế, sẽ không khuyên nhủ Phù Kiên như vậy, thôi, Vương Tử Dạ không phải Vương Mãnh, Phù Kiên cảm thấy chán nản, đang định nói vài câu đuổi Vương Tử Dạ về.

 

Trong tẩm điện, trước mặt Thanh Hà công chúa, Âm Dương giám trên bàn trà bắt đầu rung động điên cuồng, phóng ra từng luồng khói đen.

 

Thế giới trong gương, Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân đã bị chèn đến tận cửa điện.

 

“Còn chưa giải quyết?” Hạng Thuật quát, “Nhanh lên!”

 

Trần Tinh mắt điếc tai ngơ, nhắm hai mắt, cho Âm Dương giám tiếp tục xoay tròn, càng lúc càng nhanh, Phùng Thiên Quân quát lên: “Chúng ta sắp không trụ nổi rồi.”

 

Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân canh trước cửa điện, chém ngã không biết bao nhiêu đầu lâu, nhưng cứ chém xuống chúng sẽ bò loạn, tự gắn lại đầu, một lát sau đã khôi phục như thường tiếp tục xông đến. Phùng Thiên Quân gắng gượng đối phó, cuối cùng quyết định, quát: “Đại Thiền Vu! Vào trong điện đi! Đừng quản ta nữa! Các ngươi đi! Thoát được một người cũng được!”

 

Tướng quân kia tập hợp đội ngũ, lại tiếp tục công kích.

 

Phùng Thiên Quân cắn răng, cầm ngang Sâm La đao, toàn thân bộc phát hắc hỏa.

 

Hạng Thuật không tin nổi: “Ngươi muốn làm gì?”

 

Trong một ý niệm, Phùng Thiên Quân đã dẫn oán khí đến, chấn động rền vang, mắt đỏ rực như máu.

 

“Trở về ngăn cản huynh trưởng của ta.” Phùng Thiên Quân chậm rãi nói, sau đó ánh mắt bị màu đỏ bao phủ, hắc hỏa thu hết vào trong Sâm LaD.

 

Gió lạnh cuốn lên, hắc quang từ trên lưỡi đao bùng nổ.

 

Sâm La Vạn Tượng, vật đổi sao dời.

 

Thần đao từng biến mất ba trăm năm của Thần Châu đại địa, đúng lúc này lại xuất hiện ở đây, mang theo oán khí cháy rực như lửa, đao quang lạnh lẽo thấu xương, giống như dòng nước chảy xiết lanh lẽo, hóa thành bóng tối còn đậm đặc hơn đêm đen. Thần đao như thay da đổi thịt, lại thành ma nhận[1], Phùng Thiên Quân vạch ra đao ảnh, một luồng kình khí đầy chết chóc va vào đám võ sĩ!

 

Vòng vây lập tức bị quét sạch, ngay sau đó Phùng Thiên Quân gầm lên, hai tay cầm Sâm LaD, đâm thẳng xuống đất.

 

Một luồng hắc khí bốc lên, điên cuồng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, nó quét qua chỗ nào, hoa cỏ cây cối lập tức khô héo, hóa thành một màu đen kịt, sau đó mặt đất nứt ra, gạch đá sụp đổ, dồn dập lao tới húc bay toàn bộ đại quân hoạt thi ra ngoài!

 

Như sống lưng một người khổng lồ, rễ cây đan xen từ trong lòng đất xông ra như một con rồng, giăng đầy khắp nơi, mọc lên, uốn lượn, xuất hiện khắp võ đài. Mà trong Vuc, thậm chí là thành Trường An, cây cối bị rút rễ, toàn bộ tấn công về phía quân đoàn hoạt thi!

 

Hạng Thuật: “Dừng tay! Phùng Thiên Quân!”

 

Dây leo đen xì tung hoành, bắt đầu che lại cửa điện, Hạng Thuật rút kiếm chém tới Sâm La đao trong tay Phùng Thiên Quân. Đúng lúc này, Trần Tinh đã thi pháp xong, Tâm Đăng lóe lên!

 

Âm Dương giám cuốn gió lốc bay lên, phóng ra lực hút cực mạnh, Trần Tinh khôi phục thần thức, liếc nhìn động tác của Hạng Thuật, không kịp ngẫm nghĩ, hai tay đẩy tới, trọng kiếm của Hạng Thuật lập tức sáng rực, bạch quang lấp lánh, đánh văng Sâm La đao trong tay Phùng Thiên Quân.

 

Huyết quang trong mắt Phùng Thiên Quân tối sầm lại, sau đó trong chớp mắt, ba người bay lên, bay ngược vào trong kính. Hạng Thuật xoay người trên không, ôm lấy Trần Tinh, hai người vọt vào. Phùng Thiên Quân gào thét cũng bị quấn vào trong kính, sau đó là Sâm La đao cũng bị hút theo.

 

Dây leo chặn cửa mất đi sức mạnh, nổ tung trên không, đều biến mất, chỉ còn mặt đất bừa bộn. Hắc hỏa trên Âm Dương giám vừa thu lại, nó leng keng rơi xuống đất, lăn ra ngoài điện xuống bậc thang.

 

Tướng quân giáp đen xuống ngựa, chậm rãi đi tới, nhặt Âm Dương giám lên.

 

Trần Tinh úp sấp trên người Hạng Thuật, hô to một tiếng, Hạng Thuật đã chuẩn bị trước, khi lao khỏi Âm Dương giám đạp thêm một bước, chân trái gập lại, chân phải đạp vào vách tường, đánh tan xung lực, xoay một cái trên không trung, rơi xuống đất!

 

“Aaaaaa!” Trần Tinh vẫn hô lớn như trước.

 

Phùng Thiên Quân bị Âm Dương giám ném ra, va mạnh vào cột nhà, phát ra tiếng động lớn, hắn ngã oạt xuống, Sâm La đao cũng bay ra, xoáy mấy vòng rồi cắm trên xà ngang trong điện.

 

Phù Kiên và Vương Tử Dạ ở Ngự thư phòng cùng nghe thấy động tĩnh này. Phù Kiên lập tức đứng dậy chạy về phía tẩm điện, Vương Tử Dạ theo sát phía sau.

 

Thanh Hà công chúa cầm Âm Dương giám trợn to hai mắt nhìn ba người.

 

Hạng Thuật xông lên đã cầm kiếm thủ thế, khi phát hiện trước mặt là Thanh Hà công chúa mới thở phào.

 

Trần Tinh đầu óc choáng váng, nói: “Đây là chỗ nào? Tại sao lại ở đây? Công chúa? Ngươi… tấm gương này sao trong tay người?”

 

Thanh Hà công chúa đáp: “Các ngươi mất tích gần một ngày một đêm! Bệ hạ lo lắng phái người đi tìm, người thì không tìm được nhưng không biết tại sao lại tìm thấy tấm gương này.”

 

Thanh Hà công chúa cau mày nhìn Âm Dương giám trong tay, lại nhìn Trần Tinh và Hạng Thuật, Hạng Thuật tra kiếm vào vỏ, Trần Tinh thở hổn hển mấy hơi rồi hướng về phía Thanh Hà công chúa.

 

Thanh Hà công chúa: “Các ngươi… Các ngươi…”

 

“Đưa ta tấm gương,” Trần Tinh nói, “Một lát nữa ta sẽ giải thích.”

 

Thanh Hà công chúa đến gần Trần Tinh, đưa gương cho cậu.

 

“Các ngươi… là thế nào mà trốn vào trong gương?” Thanh Hà công chúa nói.

 

Trần Tinh bỗng nhiên ý thức được có điểm gì đó không đúng, Hạng Thuật đã quát: “Cúi đầu!”

 

Trần Tinh vô thức cúi đầu, nhưng tốc độ của Thanh Hà công chúa nhanh hơn cậu, một tay cầm gương ấn lên xương sườn Trần Tinh, xoay vòng một cái, tay đã bóp chặt cổ Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “… … … … …”

 

Hạng Thuật vọt tới một bước, chỉ thấy thân thể Thanh Hà công chúa bất động, quanh người tỏa ra hắc khí, ầm ầm đánh trúng ngực Hạng Thuật, hất văng y ra ngoài, ngã sấp xuống đất.

 

Phùng Thiên Quân sau khi bị ném ra khỏi gương thì hôn mê, nằm trên mặt đất, Sâm La đao vẫn còn cắm trên xà nhà, người duy nhất chế trụ được Thanh Hà công chúa chỉ còn Hạng Thuật.

 

Trần Tinh vạn lần không ngờ Thanh Hà công chúa sẽ làm ra chuyện này, ngay cả Hạng Thuật cũng còn chưa kịp phòng bị, y bị đập trúng vết thương cũ trên xương sườn, cố gắng nén cơn đau, nắm chặt kiếm, loạng choạng đứng dậy.

 

Tay phải Thanh Hà công chúa cầm chủy thủ, dí sát vào cổ Trần Tinh.

 

Trần Tinh lập tức hét lên ầm ĩ: “Lạnh! A a a! Chủy thủ này lạnh quá!”

 

Thanh Hà công chúa: “…”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh: “Không thể ủ ấm rồi mới dí lên cổ ta được sao?”

 

Thanh Hà công chúa nghiêm nghị nói: “Đại Thiền Vu, cách ta năm bước đừng nên vọng động, ta biết ngươi võ công cao cường.” Nói xong thanh chủy thủ gần như cứa vào cổ Trần Tinh, trên chủy thủ có yểm pháp lực, cả lưỡi đen nhánh chỉ cần hơi dùng sức, Trần Tinh sẽ bị đâm xuyên cổ, máu phun ra thì hết đường sống.

 

“Này! Này!!” Trần Tinh lập tức kêu to nói, “Đau quá! Tỉ tỉ! Đừng lỗ mãng như vậy, mọi người đều là người có văn hóa…”

 

Thanh Hà công chúa siết chặt tay, lạnh lùng nói: “Im miệng!”

 

Hạng Thuật trầm giọng: “Hoạt thi là ngươi nuôi? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì? Có quan hệ gì với Phùng gia?”

 

Thanh Hà công chúa hít sâu, chậm rãi nói: “Đại Thiền Vu, ngươi lo quá nhiều chuyện bao đồng, đây là do các ngươi chọc vào, đừng trách ta, nếu ngươi không quản đứa nhỏ này đã chẳng có nhiều chuyện như vậy.”

 

“Thích khách đêm đó quả nhiên là ngươi phái.” Trong giọng nói Hạng Thuật mang theo ý vị nguy hiểm, “Uổng công ta hoài nghi mãi, vì sao Kiên Đầu muốn giết một Khu ma sư không thù oán gì với hắn.”

 

Trần Tinh bị Thanh Hà công chúa siết cổ, chỉ cảm thấy sức lực nàng rất mạnh, dù không so được với Hạng Thuật nhưng cũng là người võ công cao cường.

 

“Ngươi… ta biết rồi…” Trần Tinh sắp không thở nổi, “Vội vã làm mai cho ta như vậy, đúng là không có ý tốt…”

 

Thanh Hà công chúa lại siết tay, cười lạnh: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi!”

 

Trong chốc lát toàn thân Thanh Hà công chúa tuôn ra hắc khí, vờn quanh Trần Tinh và nàng, hắc khí chầm chậm nâng hai người lên, cổ Trần Tinh thì sắp bị cắt đứt không dám nói tiếp.

 

“Có điều kiện gì?” Hạng Thuật gằn giọng nói.

 

Thanh Hà công chúa: “Buông kiếm của ngươi xuống, giơ hai tay lùi ra ngoài cửa đi.”

 

Hạng Thuật quay người đi đến trước điện, buông kiếm, giơ hai tay, từ từ lùi lại.

 

Tay Thanh Hà công chúa hơi nới lỏng, Trần Tinh ôm tay nàng, trong trạng thái bị cưỡng ép, nói: “Hộ pháp, cẩn thận trượt chân.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Lúc Hạng Thuật lùi đến trước cửa, Thanh Hà công chúa lập tức hô: “Người đâu! Có thích khách! Người đâu!!”

 

Phù Kiên đi ngủ từ trước tới nay không bố trí thủ vệ. Toàn bộ thị vệ đang tuần tra ở Ngự hoa viên và vườn hoa, nghe thấy tiếng hô, ùn ùn kéo nhau đến trước tẩm điện, biến cố xảy ra qua nhanh, Hạng Thuật và Trần Tinh từ trong gương bay ra, đến khi Thanh Hà công chúa lật mặt còn chưa được bao nhiêu thời gian.

 

Trần Tinh còn nói: “Ngươi chạy đi, chờ một lúc rồi quay lại cứu ta…”

 

Trong thời gian ngắn ngủi, Hạng Thuật nghĩ rằng nếu y đi khỏi thì Thanh Hà công chúa sẽ đâm chết Trần Tinh, sự tình đã hai năm rõ mười, Thanh Hà công chúa và Phùng Thiên Dật cùng nhau bày mưu nuôi đám hoạt thi đó, là đồng đảng, có khi còn là chủ mưu.

 

Trần Tinh vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạng Thuật đi mau, đúng lúc này con chó xông ra từ sau bình phong, cắn một phát vào mắt cá chân Thanh Hà công chúa.

 

Thanh Hà công chúa hô to một tiếng, Trần Tinh giãy dụa thoát ra, ngay sau đó Hạng Thuật nhào tới, tóm lấy kiếm rồi xoay người, Thanh Hà công chúa hất tung con chó, một dao chém chết nó thì kiếm của Hạng Thuật đã đến trước người.

 

“Phá!” Trần Tinh thấy Thanh Hà công chúa cầm Âm Dương giám chắc hẳn nàng có thể sử dụng pháp bảo, lập tức thắp sáng Tâm Đăng, giúp Hạng Thuật phá tan oán khí, trọng kiếm trong tay Hạng Thuật sáng rực lên, ‘vù’ một tiếng đẩy lui hắc khi như lửa đốt tan băng. Thanh Hà công chúa thấy ánh sáng rực rỡ kia, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi!

 

Trong lúc không kịp chuẩn bị Hạng Thuật đã chịu thiệt, biết không thể nương tay, một trận này kẻ chết người sống, y xuất toàn bộ công lực, hắc khí vừa tan, thì một kiếm chém giữa ngực Thanh Hà công chúa, lại một kiếm nữa bổ xuống, Thanh Hà công chúa ở giữa không trung phun máu tươi, xương sườn dập nát, thất khiếu chảy máu, ngã đụng vào tường! Âm Dương giám cũng rời tay nàng bay ra, rơi xuống đất.

 

Lúc này Phù Kiên đuổi tới, đúng lúc nhìn thấy Hạng Thuật một kiếm chém chết Thanh Hà công chúa.

 

Mọi người ngây ngẩn, Ht cũng khẽ giật mình, kiếm thứ hai chém xuống đã cảm giác không đúng, hắc khí rút đi, đối phương không chống cự được nữa, nhưng kiếm liên tiếp hạ xuống, địch nhân hết đường lui mà y cũng không kịp thu tay được nữa.

 

“Nàng… nàng…” Trần Tinh lập tức xông lên, hô, “Chờ chút!”

 

Thanh Hà công chúa nằm trên mặt đất, bờ môi hé ra, trong miệng ứa ra máu tươi.

 

“Ta chỉ muốn… báo… thù cho Mộ Dung thị…”

 

Trần Tinh mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật lập tức quay người, chắn trước mặt Trần Tinh, hướng về phía Phù Kiên và Thác Bạt Diễm dẫn theo một đám thị vệ cầm đuốc ở ngoài điện

 

Con chó rên rỉ, mang theo vết máu bò đến chỗ Trần Tinh, gian nan liếm tay cậu một cái, Trần Tinh ôm lấy nó, cả lưng rét lạnh như rơi vào hầm băng.

 

“Hạng Thuật?” Trần Tinh nói, nghĩ thầm lần này phiền phức lớn rồi, lúc Phù Kiên chạy đến không biết có nhìn thấy Thanh Hà công chúa bị hắc khí quấn thân không, cho dù có, thì ánh đèn trong điện lờ mờ, cũng không thấy rõ.

 

Từ khi Thanh Hà chết, Hạng Thuật lấy lại tinh thần, phòng bị nhìn Phù Kiên.

 

“Muốn nghe giải thích, hay động thủ báo thù?” Hạng Thuật trầm giọng hỏi Phù Kiên, “Cô vương phụng bồi tới cùng.”

 

Phù Kiên dường như không nghe thấy gì, tan nát cõi lòng gào lên một tiếng, trên tay không tấc sắt nhưng vẫn lao vào!

 

Bên ngoài tẩm điện, Hạng Thuật ôm Trần Tinh, Trần Tinh ôm chó con, cùng nhau phá vỡ cửa gỗ, mang theo vạn mảnh gỗ vụn, ngã vào trong Ngự hoa viên.

 

Tên bay vụt tới, Phù Kiên từ lỗ thủng lao ra, chỉ thấy dưới nền trời đang sáng dần thành màu trắng bạc, bóng lưng Hạng Thuật ôm Trần Tinh trèo qua thành cung.

 

“Thuật Luật Không!” Phù Kiên đau khổ, mất hết lý trí, điên cuồng thét lên, “Trẫm lấy đầu mình ra thề! Ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”

 

__________

 

[1] Ma nhận: nhận là đầu nhọn của đao kiếm, ma nhận là mũi đao, kiếm ma quỷ.