Định hải phù sinh lục

Chương 35: Đêm tuyết



Là ai nói muốn Hộ pháp bảo vệ ngươi?

 

A Khắc Lặc vương sắp xếp cho Trần Tinh ở trong một căn phòng đá, cho ngựa ăn xong, lại đi ra ngoài.

 

Trần Tinh quen dùng thủ thế giao tiếp với ông, như nước đổ đầu vịt, cũng không hỏi A Khắc Lặc vương đi đâu làm gì, chỉ nói: “Ta đi dạo trong thành.”

 

Từ trước đến giờ nếu cậu thích thì sẽ đi dạo khắp nơi, sắp đến tết rồi, mình chỉ còn sống thêm ba năm, vô dục vô cầu, còn làm được gì? Chỉ có thể mở mang thêm chút, nâng cao kiến thức thôi. A Khắc Lặc vương đưa cho cậu một sợi dây chuyền nanh sói, ở trên nạm vô số châu báu sặc sỡ, đại ý thể hiện thân phận, tránh cho cậu bị người Hung Nô bắt đi.

 

Bốn trăm năm, bốn trăm năm ròng rã, vết tích chiến loạn từ thời Hán đã bị thời gian xóa mờ, chỉ còn một tòa nhà bằng đá đen ở giữa thành, nơi đó từng là vương đình Hung Nô. Người Hung Nô, người Nhu Nhiên, thậm chí người Thiết Lặc đã từng chiếm cứ nơi đây, Trần Tinh băng qua gió tuyết đến chỗ cung điện, dường như còn có thể thấy được tàn ảnh của sự huy hoàng nơi đây.

 

Một đám người Hung Nô đang sưởi ấm bên trong, thấy có người Hán mới hiếu kỳ quan sát, có người mời chào cậu uống rượu. Trần Tinh  bắt chuyện, quay về lấy lương khô cho bọn họ.

 

“Đây là đau?” Trần Tinh đi dạo một vòng, thấy hoa viên trong vương đình có một toàn tháp vuông.

 

Người Hung Nô không hiểu Trần Tinh nói gì, hai bên chỉ biết dùng cử chỉ để trao đổi. Trần Tinh đứng trước tháp, chú ý tới hoa văn trên nền gạch…

 

Là một pháp trận! Một tường phòng ngự!

 

Trần Tinh nhanh chóng tiến tới, không ngờ ở một nơi xa xôi vạn dặm, lại có thể nhìn thấy di tích mà các Khu ma sư để lại trước khi Vạn Pháp Quy Tịch!

 

Bức tường phòng ngự này dùng làm gì?

 

Khác với thế giới trong gương, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy pháp trận này ngoài đời thực.

 

Trước tháp có một cánh cửa đá nặng vạn cân, Trần Tinh định đẩy ra, nhưng cửa đá không nhúc nhích chút nào. Ngoài ra, mọi lối vào tòa tháp ở giữa trận pháp đã bị phong kín, cửa sổ cũng chẳng có.

 

Bên trong nhất định có pháp bảo, Trần Tinh nghĩ thầm, được rồi, vẫn không nên động vào thì hơn.

 

Trên cửa đá có một cái khóa linh lực nho nhỏ được vẽ bằng vàng lỏng, Trần Tinh nhận ra nó dùng đẻ mở cửa, người dựng tháp chắc chắn rất khéo léo, trước khi Vạn Pháp Quy Tịch nhất định là một Khu ma sư pháp lực cao cường, chỉ cần triệu tập được linh khí thiên địa truyền vào khóa linh lực trên cửa, cánh cửa sẽ được mở ra.

 

Đợi linh khí thiên địa hồi phục, không chừng có thể quay về xem, Trần Tinh tin rằng có thể mở được cánh cửa này.

 

A Khắc Lặc vương quay về, vác theo một con hươu, mấy người Hung Nô trong vương đình đang sưởi ấm đến phụ một tay giúp nướng thịt. A Khắc Lặc vương đã già rồi, ông thở hồng hộc, đuổi theo con hươu kia hồi lâu cũng mệt mỏi không chịu nổi, ngồi trước đống lửa thả lỏng một lúc. Sau đó thấy ánh mắt lo lắng của Trần Tinh, mới cười cười với cậu.

 

Trần Tinh nhịn không được, thầm nghĩ, nếu cha ta còn sống, chắc cũng không khác mấy.

 

Lúc trước ở Tấn Dương, phụ thân bốn mươi tuổi mới có con, cực kỳ nuông chiều cậu. Nhưng không nuôi cậu thành một tên công tử bột, lại còn hay dạy dỗ khuyên bảo, khi ấy thiên hạ đại loạn cũng dần ổn định, thế đạo gian nan, vương triều lên xuống, mấy năm đại chiến liên miên, Hồ Hán đấu đá, chỉ có bách tính chịu khổ. Nam nhi bấy giờ, đỉnh thiên lập địa, chỉ có bốn việc tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Không được chìm vào thù hận, dùng tư oán bản thân mà dấy lên tranh chấp Hồ Hán.

 

Ngoài ra, còn phải đường đường chính chính, có khí phách làm người, ngày sau làm rạng rỡ Trần gia.

 

Việc này khiến về sau Trần Tinh đọc sách thánh hiền, trở thành một người cực kỳ tốt tính, không đến lúc bất đắc dĩ sẽ không làm điều ác. Theo lý, trước tu thân rồi tề gia, sau mới trị quốc, bình thiên hạ, khi trách nhiên ‘bình thiên hạ’ dồn lên người, Trần Tinh cũng chẳng lo nghĩ nhiều, thản nhiên đón nhận.

 

A Khắc Lặc vương thở hổn hển một hồi, cuối cùng cũng khá hơn.

 

“Lớn tuổi, không cần vất vả,” Trần Tinh nói, “Ăn lương khô cũng được.”

 

A Khắc Lặc vương nghe không hiểu, lại cười, ra hiệu không sao, Trần Tinh cảm thấy rất xót xa, mở bản đồ, nhìn xem bọn họ còn bao nhiêu thời gian nữa.

 

“Do Đa, con ta.” A Khắc Lặc vương dùng tiếng Hán sứt sẹo, nói: “Ta muốn đi, bảo vệ ngươi, cho, tốt.”

 

Trần Tinh: “…”

 

A Khắc Lặc vương còn nói: “Ta, không thể mặc kệ, cảm ơn, cảm ơn ngươi.”

 

Hốc mắt Trần Tinh nhòe lệ, vài câu tiếng Hán này chắc chắn ông học từ vương phi.

 

“Cảm ơn, Trần Tinh.” A Khắc Lặc vương nhận đùi hươu nướng, cắt cho Trần Tinh.

 

Trần Tinh gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười.

 

Màn đêm trùm xuống Long thành, bên ngoài vảng vất tiếng sói tru, Trần Tinh không ngừng lo lắng, chỉ sợ ngày mai lên đường sẽ gặp đàn sói hoang, thực tế trên đường bọn họ cũng gặp đàn sói hoang trên bình nguyên nhiều lần, còn có mấy con bám theo. May mà A Khắc Lặc vương giỏi cung tiễn, mỗi lần đều kịp thời thoát hiểm.

 

Nhưng nghe âm thanh này, có thể cảm giác bốn phương tám hướng toàn là sói, mùa đông khắc nghiệt, rất khó tìm thức ăn trên đồng tuyết, đàn sói tạo thành đội lớn, muốn tranh cướp với người Hồ trong thành.

 

Sáng sớm hôm sau, tiếng sói tru ngừng, A Khắc Lặc vương không nói gì, tiếp tục lên đường, dọc đường đi cực kỳ cảnh giác. Sau khi rời khỏi Long Thành, tiến vào khu vực hồ Ba Lí Khôn, vượt qua mặt hồ đóng băng, một đường hướng bắc, rừng cây ngày càng rậm rạp, có khi khắp núi đồi toàn là băng đọng, hai người quanh co trong rừng đi tiếp, trú đêm trong sơn động, tám trăm dặm đường cũng dần đến đích.

 

Mà Tạp La Sát tồn tại trong truyền thuyết vẫn chẳng thấy đâu, sương tuyết mờ mịt, A Khắc Lặc vương đưa Trần Tinh tiến vào vùng đất không người ở, ngoài tuyết chẳng có gì khác, hàng năm chỉ có ba tháng mùa xuân, hạ, hai người mải miết đi, cả ngày chẳng nói nửa lời.

 

Cho đến một đêm phải ngủ dưới tàng cây ngoài trời, thế giới vô cùng im ắng, tinh hà rực rỡ trên nền trời, Trần Tinh cẩn thận xem kỹ bản đồ, thầm nghĩ không sai đường được, từ đầu tới cuối vẫn theo hướng những chòm sao phía bắc mà đi.

 

A Khắc Lặc vương chải bộ râu dài hoa râm, hai mắt xanh lam chăm chú nhìn đống lửa, Trần Tinh thu lại địa đồ, đang định đi ngủ, thì từ cuối dãy núi xa xôi, có tiếng sói tru, ngay sau đó, bốn phương tám hướng tiếng sói đáp lại vang vọng từ trận.

 

“Thật nhiều sói.” Trần Tinh nói.

 

A Khắc Lặc vương đốt đống lửa to hơn, ra hiệu đừng sợ, mau ngủ đi.

 

“A Khắc Lặc,” Trần Tinh nói, “Người đến chỗ này bao giờ chưa?”

 

A Khắc Lặc vương nghe không hiểu, lắc đầu, trải giường cho Trần Tinh rồi bảo cậu mau nghỉ ngơi.

 

“Cảm ơn.” Trần Tinh nói.

 

“Cảm ơn.” A Khắc Lặc vương không biết nhiều từ tiếng Hán, cũng chỉ nói được câu này.

 

Trần Tinh nằm nghiêng, tiếng sói tru khiến cậu tâm phiền ý loạn, nằm nửa ngày vẫn không ngủ được.

 

“Đừng kêu nữa!” Trần Tinh phát điên, hô

 

A Khắc Lặc vương thở dài, thủ thế ra hiệu, phía xa có dốc núi, đừng làm tuyết lở.

 

Trần Tinh đành nằm xuống, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang kỳ quái truyền đến – khi trước Hạng Thuật bằng cách này nghe được tiếng động của bầy hoạt thi, âm thanh rất nhỏ, khiến cậu cảnh giác hẳn.

 

A Khắc Lặc vương đang gác đêm, Trần Tinh ra hiệu cho ông nghe chấn động trên mặt đất, lúc A Khắc Lặc vương cúi người, Trần Tinh nhìn thấy xung quanh xuất hiện những đốm sáng xanh, như đom đóm.

 

“Đó là gì vậy?” Trần Tinh nói, “Giữa mùa đông, còn có…” Bỗng nhiên cậu nhận ra đó là mắt sói! Đàn sói tới rồi.

 

A Khắc Lặc vương chậm rãi đứng dậy, nhìn bốn phía, ném toàn bộ củi vào đống lửa trại, thêm cả bơ, ngọn lửa bùng lên. Hơn một nghìn con sói vờn quanh, lập tức lùi ra, Trần Tinh bắt đầu căng Trần Tinh, A Khắc Lặc vương lại nói một câu.

 

“Cái gì?” Trần Tinh nói, “Ta nghe không hiểu!”

 

A Khắc Lặc vương giương cung cài tên, đàn sói ở bên ngoài dao động lại sợ ngọn lửa, không dám áp sát.

 

A Khắc Lặc vương lắc đầu, ra hiệu Trần Tinh không phải lo lắng, Trần Tinh cũng biết, chỉ cần còn lửa, đàn sói sẽ không dám tiến lên, dọc đường đi bọn họ đều làm vậy.

 

Nhưng mà, trên đỉnh đầu có một bóng người lướt qua, ngay sau đó từ trên thân cây có một đống tuyết lớn, rơi ụp lên đống lửa.

 

Chỉ nghe phía sau “Au…” một tiếng, dường như đàn sói đang giục giã nhau, A Khắc Lặc vương lập tức nhắm về phía phát ra âm thanh, bắn tên!

 

Mũi tên bay vào bóng tối, không chờ ông lắp mũi thứ hai, đàn sói thừa dịp đống lửa bị dập tắt, nhào tới!

 

A Khắc Lặc vương lập tức lùi ra sau, rống Trần Tinh, ý bảo cậu chạy mau, sau đó  cầm cung tên, xông vào rừng cây!

 

Bốn phía tối om, A Khắc Lặc vương nổi giận gầm một tiếng, không ngừng giãy dụa.

 

“A Khắc Lặc!” Trần Tinh hô, lập tức giơ tay, ánh sáng Tâm Đăng rực rỡ.

 

Đàn sói giật mình, vội lùi ra sau. Trần Tinh quay đầu tìm ngựa, cũng không biết ngựa chạy đi đâu rồi, bốn phương tám hướng nơi nào cũng có sói, cậu liên tục tránh né muốn đi tìm A Khắc Lặc vương.

 

Một bóng đen từ phía trên giáng xuống, Trần Tinh nghe được động tĩnh, bỗng nhiên ngẩng lên, một bộ vuốt sắt lạnh lẽo sắp móc đến.

 

Ngay đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc quát: “Nằm xuống!”

 

Trần Tinh vô thức ngửa mặt, vuốt sắt sượt qua, bộ vuốt sáng lấp lóe kỳ quái, ngay sau đó một thanh kiếm lao tới, đỡ móng vuốt, vung kiếm hất văng thích khách kia lên cây, một tiếng thét phẫn nộ, thân cây gẫy dôi, tuyết trắng ập xuống!

 

“Hạng Thuật?!” Trần Tinh nói, “Hạng Thuật! Sao ngươi lại tới đây?!”

 

“Ngu ngốc!” Hạng Thuật cả giận nói, “Ta đuổi theo hai người ròng rã bảy ngày! Leo lên cây đi!”

 

Trần Tinh trèo lên, trượt xuống, trèo lên, trượt xuống, trèo lên, trượt xuống, trèo lên lại trượt xuống… Hạng Thuật mất kiên nhẫn, đá mông cậu, đạp cậu bay lên cây, Trần Tinh ôm chặt cây, lại trèo lên rồi ho xuống: “Mau tìm A Khắc Lặc!”

 

Hạng Thuật quét kiếm, đại thụ bốn phía đứt gãy, đổ sụp xuống, đàn sói lập tức chạy trốn, chỉ còn một mình cây tùng cao ba trượng Trần Tinh đang ôm chặt.

 

“Phía sau!” Trần Tinh nhìn thấy, là người hay yêu?!

 

Thân hình thích khách kia rất nhỏ bé, chưa cao tới một nửa Hạng Thuật, dùng cả tay chân, băng băng chạy trên nền đất tuyết, chớp mắt đã tới phía sau Hạng Thuật. Hạng Thuật lập tức quay người, giơ kiếm chặn lại, ‘đinh’ một tiếng, sắt thép va chạm, trong khoảnh khắc cái bóng kia lại lướt vụt qua phía sau Hạng Thuật, chộp lấy gáy y.

 

Tốc độ quá nhanh! Trần Tinh vốn nghĩ tốc độ của Hạng Thuật không ai địch nổi, nhưng không ngờ cái bóng đen kia như bay từ mặt tuyết, Hạng Thuật quay người, lại xoay lại, cái bóng như bám dính lấy phía lưng Hạng Thuật, liên tục bổ nhào về phía sau y.

 

Trần Tinh vòng hai chân quanh thân cây, nặn một cục bóng tuyết, ném xuống.

 

Cầu tuyết bay tới, đập trúng mặt bóng đen kia, Hạng Thuật gầm lên một tiếng, tóm lấy bóng đen, hất văng nó ra ngoài!

 

“Là yêu quái!” Trần Tinh nói, “Chờ ta xuống giúp!”

 

Hạng Thuật cuối cùng cũng thấy rõ bóng đen, chỉ thấy tên kia nửa người nửa sói, trong miệng sói lộ ra mặt người, khàn giọng rống lên với Hạng Thuật, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tinh trên cây, bay nhào lên, móng sắt bám vào thân cây, trong chớp mắt đã vọt lên hơn một trượng. Hạng Thuật lập tức đuổi theo, Trần Tinh cũng không dám nhảy xuống, chỉ thấy kẻ địch đã ngay sát trước mặt.

 

“Ngươi là…” Trong lúc luống cuống, Trần Tinh dùng Tâm Đăng chiếu rọi, thấy rõ toàn bộ tên này.

 

Không phải lang yêu, không phải quái vật, là người!

 

Là một đứa nhóc!

 

Đứa nhóc bị bạch quang làm lóa mắt, nó giơ tay lên che, vung móng vuốt, trảo phong bị Tâm Đăng chiếu đến, hiện ra một dòng phù văn kỳ lạ.

 

Bộ vuốt có lân quang lấp loáng, hình dạng của vuốt rồng, mà vuốt làm binh khí rất ít dùng dạng này, kim văn bên trên long trảo… chẳng biết tại sao, Trần Tinh nhớ tới một ghi chép trong sách xưa.

 

Thần long thượng cổ ngã xuống vùng đất cực bắc Thần Châu, vuốt bị Công Du Ban lấy được, luyện hóa thành thần binh nhân gian, gọi là…

 

Thương Khung Nhất Liệt!*

 

*Thương Khung Nhất Liệt: một vết xé trời

 

“Chờ một chút!” Trần Tinh nói, “Vì sao ngươi có…”

 

“Chờ một chút!”

 

“Áuuuu!!”

 

“Nghe ta nói!” Trần Tinh phát điên nói, “Nghe ta nói này! Tên nhóc con này!”

 

Đứa bé khoác một lông sói xám, dùng đầu làm mũ, hai chân kẹp chặt thân cây, một bộ móng muốn tóm lấy cổ họng Trần Tinh.

 

Dưới cây, Hạng Thuật liên tục bắn tên, đứa nhỏ bỏ qua Trần Tinh, cũng không quay đầu, vung mạnh móng vuốt, ‘đinh đinh đinh’ ba tiếng, đánh văng toàn bộ mũi tên.

 

“Ta nói này! Nghe ta!” Trần Tinh bùng nổ, nắm một vốc tuyết, quăng lên mặt đứa nhỏ.

 

Có lẽ là biểu hiện của Trần Tinh quá vô dụng, nhóc con không đề phòng tí nào, không ngờ nó bị đánh như vậy, lập tức mất thăng băng từ trên cây ngã xuống. Hạng Thuật đuổi tới, đứa nhóc lại nhào một cái, nhảy xa ra mấy trượng, vững vàng rơi xuống nền đất tuyết, hơi ngẩng đầu.

 

“Ngao ô….” Nhóc con ngửa mặt lên trời, tru như sói.

 

Đàn sói ùn ùn rút lui, Hạng Thuật đang giương cung, trong chớp mắt nhóc con đã dẫn cả đàn sói rút lui toàn bộ, biến mất trong rừng cây.

 

Trần Tinh: “…”

 

Hạng Thuật thở dốc, ở bìa rừng, ngựa hoảng sợ thì chạy đi, y nghe thấy tiếng sói tru thì chạy liên tục ba dặm đuổi tới.

 

Trần Tinh: “Là người! Là một đứa bé!”

 

Hạng Thuật không nhịn được nói: “Thấy rồi! Ta không mù!”

 

Trần Tinh đuổi tới bên cạnh Hạng Thuật, nhìn hướng đàn sói rời đi, nói: “Nó không mặc quần áo! Cũng không nghe hiểu chúng ta nói gì.”

 

Hạng Thuật bó tay, đeo vũ khí lên lưng lại, tóm cổ áo Trần Tinh đẩy cậu sang một bên, giận dữ hét: “Vì sao ngươi không nói lời nào đã chạy khỏi Sắc Lặc Xuyên! Có để ta vào mắt hay không?”

 

“Ấy…” Trần Tinh giờ mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, đáp: “Ngươi… ngươi đừng giận, ta chỉ không muốn ngươi…”

 

Mấy ngày này, Hạng Thuật đi từ Sắc Lặc Xuyên, đuổi sống đuổi chết vẫn không bắt kịp A Khắc Lặc vương và Trần Tinh. Tuyết lớn xóa sạch dấu vó ngựa, A Khắc Lặc vương lại là một thợ săn lão luyện, Hạng Thuật đuổi tới hồ Ba Lí Khôn, vẫn luôn chậm hơn bọn họ một chút.

 

Dọc đường đuổi theo Hạng Thuật càng ngày càng giận, bắt được Trần Tinh thì phải mắng cho cậu một trận, sau đó cho một bạt tai, lại một cái nữa, hiện giờ chỉ muốn treo cậu lên tát trái tát phải.

 

Trần Tinh đột nhiên cười, nói: “Tốt quá rồi! Ta vui quá!”

 

Nói xong Trần Tinh tiến lên, ôm eo Hạng Thuật, rúc vào lòng hắn, nói: “Tốt quá rồi!”

 

“Cút!” Hạng Thuật sắp tức điên, níu Trần Tinh kéo cậu ra.

 

Trần Tinh cười giải thích: “A Khắc Lặc vương nói, ông ấy có thể dẫn đường cho ta, ta không muốn gây phiền phức cho ngươi… chờ một chút! A Khắc Lặc vương đâu?!”

 

Hai người bỗng nhiên nhớ ra, lập tức đi dọc theo hướng đàn sói rời đi để tfim kiếm, Hạng Thuật cúi đầu phân biệt dấu chân trên mặt tuyết, nhưng dấu vết trên mặt đất quá lộn xộn, Trần Tinh chạy tới chỗ đống lửa tắt, thành thực nói: “Là chỗ này! Nơi nghe thấy âm thanh cuối cùng của ông ấy…”

 

Trần Tinh sợ nhất là phải thấy thi thể A Khắc Lặc vương, may mà không có. Trong đêm tối, Hạng Thuật nói: “Nếu ông ấy chết, việc này tính hết lên đầu ngươi!”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trần Tinh không biết phải làm gì, đứng thẫn thờ giữa đống tuyết, Hạng Thuật cực kỳ giận việc Trần Tinh tự tiện rời khỏi Sắc Lặc Xuyên, trong cơn tức giận không lựa lời, đến lúc bình tĩnh lại mới thấy mình hơi quá đáng, A Khắc Lặc vương cũng vì tìm kiếm chân tướng mới hộ tống Trần Tinh đi phía bắc, sao trách cậu được?

 

Hạng Thuật nhìn thấy Trần Tinh sắp khóc tới nơi, cực kỳ áy náy.

 

“Không đâu,” Trần Tinh cũng nhanh chóng trấn định, lấy lại tinh thần, nói: “Đàn sói không phải vì ăn thịt chúng ta, mà là đi theo, ta đoán có liên quan tới đứa bé kia, bọn chúng sẽ không giết bừa. A Khắc Lặc! Ngươi ở đâu?!”

 

Hạng Thuật thở phào, đi sau lưng Trần Tinh, Trần Tinh chậm rãi bước qua rừng cây, gọi khắp nơi, không tìm thấy người nhưng thấy hai con ngựa bỏ chạy lúc trước.

 

Hạng Thuật huýt sáo, con ngựa của y cũng quay lại.

 

Nơi đây là bìa rừng, dấu chân đàn sói dẫn về phía xa, trời sáng dần, chiếu rọi cả một cánh đồng tuyết.

 

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật cũng không dám chắc, nói: “Đuổi theo xem thế nào.” Hai người lên ngựa, vượt qua hơn nửa dặm đường trên đồng tuyết, sắc trời sáng rõ, Hạng Thuật đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

 

Trần Tinh thấy sợi dây chuyền răng sói của A Khắc Lặc vương nằm giữa đất tuyết, như trút được gánh nặng. Nhìn như vậy, hẳn là bị đàn sói bắt đi.

 

“A Khắc Lặc!” Trần Tinh nhìn bốn phía, hô.

 

“Không gọi là A Khắc Lặc!” Hạng Thuật nói, “A Khắc Lặc là tên tộc!”

 

Trần Tinh: “Thế… ông ấy tên là gì?”

 

Trần Tinh cầm dây chuyền, nghĩ thầm thế nào cũng phải cứu được A Khắc Lặc vương, đi dọc dường, bọn họ có cảm giác gần gũi hơn, người đàn ông ấy sau khi chịu sự đau khổ khi mất con, về già mới có một đứa nữa, thậm chí đối xử với Trần Tinh như con mình. Dù thế nào Trần Tinh cũng phải đưa ông ấy còn sống quay về.

 

Hạng Thuật cũng không biết A Khắc Lặc vương tên gọi là gì, nghĩ một hồi, đành lảng đi, nói: “Đi tiếp.”

 

“Ngươi cũng không biết còn gì.” Trần Tinh nói, sau đó lên ngựa, bám sát đường rút lui của bầy sói.

 

Hạng Thuật: “Ai!”

 

Trần Tinh: “?”

 

Trần Tinh lên ngựa, nhìn Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật: “Có phải ngươi không tin ta hay không?”

 

Trần Tinh: “Ta chỉ muốn ngươi không khó xử! Ngươi là Đại Thiền Vu Sắc Lặc Cổ Minh, hiện giờ có Bạt loạn, người nhiều như thế, ngươi sao có thể bỏ mặc mà đi?”

 

Hạng Thuật: “Là ai nói muốn hộ pháp bảo vệ ngươi?”

 

Trần Tinh: “Ngươi có ý muốn làm hộ pháp cho ta à? Mời không nổi! Đại Thiền Vu ạ!”

 

Hạng Thuật bất ngờ, nói: “Ta đuổi theo tám trăm dặm đường! Ngươi không nói dễ nghe được câu nào sao? Được! Bây giờ ta quay về!”

 

Trần Tinh vẫn lo nghĩ mãi, không rõ đứa nhóc kia là ài, vì sao có thần binh trong tay, càng không có đầu mối, nghe vậy cậu nhìn Hạng Thuật, bỗng nhiên rung động, dường như phát hiện ra ý đồ trong lời nói của y.

 

Hạng Thuật đang xin lỗi cậu.

 

“Vậy cảm ơn ngươi.” Trần Tinh ngoài cười trong không cười.

 

Hạng Thuật: “…”

 

Hạng Thuật giục ngựa, định kéo Trần Tinh từ lưng ngựa qua dạy dỗ, Trần Tinh lại thúc ngựa, chạy đi, Hạng Thuật kinh ngạc: “Cưỡi ngựa khá như vậy?”

 

“A Khắc Lặc dạy ta!” Trần Tinh nói, “Ngươi dùng tên bắn ta xem!”

 

Hạng Thuật giục ngựa, đảo mắt đã đuổi kịp Trần Tinh, hai người sóng vai phi băng băng giữa đồng tuyết, ngựa lại không nghe lời, nhất là con ngựa già màu nâu kia, thi thoảng còn muốn giật dây cương, càng chạy càng chệch hướng, muốn dẫn ngựa Hạng Thuật chạy về phía đông bắc.

 

“Con ngựa này điên rồi!” Hạng Thuật giận dữ, “Quat về!”

 

“Ngươi trút giận lên ngựa làm gì?” Trần Tinh quay đầu nhìn Hạng Thuật, chỉ thấy con ngựa già cứ muốn chạy về phía đông, Hạng Thuật dùng sức kéo, bực bội không nói ra được, lại kéo con ngựa quay lại.

 

Hạng Thuật: “Thả nó đi! Tính tình bướng bỉnh quá!”

 

Hạng Thuật mắng ngựa, nhưng có ý mắng thầm Trần Tinh, Trần Tinh nghe hiểu, Hạng Thuật rút chủy thủ định chém đứt dây cương, Trần Tinh lại nói: “Đó là ngựa của mẹ ngươi, muốn thả thì thả đi, đâu liên quan tới ta?”

 

“Cái gì?” Hạng Thuật khẽ giật mình, nói: “Không thể nào! Ngươi tìm ở đâu ra?”

 

Trần Tinh kể lại lời của vương phi, Hạng Thuật càng nghi ngờ, nói: “Đây là con ngựa mà người cưỡi khi mới đến phương bắC?”

 

“Có lẽ.” Trần Tinh nhìn con ngựa già dần bình tĩnh lại, chạy theo cả đội.

 

Hạng Thuật nói: “Nó muốn đi đâu?”

 

Trần Tinh càng không rõ, mặt trời mọc, một mảnh đất trời rộng lớn, giữa màn tuyết trắng cực kỳ chói mắt, may mà đêm qua tuyết không rơi thêm nữa, thấy rõ dấu chân đàn sói, chạy xuyên qua bình nguyên, hướng về phía chân trời phương xa.

 

Mà ở bên đó, giữa màn sương mù núi thần trong truyền thuyết của người Hung Nô cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Một dải núi dài chừng mười dặm, mây trắng lượn lờ, cả dãy núi như sấm sét bị chẻ làm ba, lộ ra sườn núi nhỏ hẹp.

 

Trước vách núi là một hồ nước diện tích ngàn khoảnh, như mặt gương phản chiếu ánh sáng.

 

Hai bên vách núi, tuyết bám trắng, chấm đen san sát, chồm hỗm trên cao…

 

…hơn một vạn con sói đen. Ngựa hoảng sợ, rối rít lùi lại.