Định hải phù sinh lục

Chương 9: Trường An



Có ý gì? Y sợ bị nhận ra?

 

“Lại còn đi cùng ta làm gì? Không phải đã nói là ai đi đường nấy sao?”

 

Sau bữa ăn, Trần Tinh đang đi dạo trên đường, phát hiện tên Hạng Thuật còn đi sau lưng mình.

 

“Đường này ngươi đi được, mà không cho ta đi?” Hạng Thuật hờ hững nói.

 

Trần Tinh: “Được, ngươi cũng đi đường này, đi đâu vậy?”

 

Hai người đứng ở giữa phố trừng mắt nhìn nhau, cả hai chẳng ai nói lời nào, Trần Tinh lại nghĩ, A! Chẳng lẽ tên này không có tiền?

 

Trên đường cậu hỏi Hạng Thuật gói thuốc, Hạng Thuật trả lại rồi, cướp tiền trang cũng chẳng được bao nhiêu vàng, không thấy y tiêu gì, thế mà tiêu hết từ bao giờ?

 

“Ngươi cũng tìm bằng hữu nương tựa?” Trần Tinh dò xét Hạng Thuật từ trên xuống dưới, thấy y phong trần mệt mỏi, bất mãn nói: “Dựa vào ăn mặc, bộ dáng này của ngươi đi tìm bằng hữu, sẽ bị người ta xem thường thôi, đi, mua quần áo cho ngươi, đi theo ta.”

 

Trần Tinh hỏi đường, đến tiệm may ở Trường An hỏi mua quần áo cho mình và Hạng Thuật.

 

“Đi tắm không?” Trần Tinh nói.

 

Trần Tinh nghĩ nghĩ, lại đưa Hạng Thuật đến nhà tắm tắm rửa, dọc đường Hạng Thuật không lên tiếng, không trả tiền, chỉ đứng sau lưng Trần Tinh nhìn cậu tiêu tiền cho y, đi đến chỗ nào cũng chẳng hé răng.

 

“Đúng là đại ca không nỡ tay.” Trần Tinh đã quen thái độ này của Hạng Thuật, tự ngâm mình trong hồ, tự tiêu khiển nghịch khăn vải, thuận miệng nói.

 

“Hắn không phải sát thủ.” Hạng Thuật cũng xuống ngâm mình trong hồ.

 

“Ta biết, huynh ấy là kiếm khách.” Trần Tinh đáp, “Thuận miệng nói một chút, huynh ấy có vẻ cũng chẳng mang bao nhiêu tiền…”

 

“Cũng chẳng phải kiếm khách.”

 

Từ lúc Phùng Thiên Quân đi, Hạng Thuật có vẻ nói nhiều hơn.

 

Trần Tinh: “?”

 

“Vậy huynh ấy là ai?” Trần Tinh hỏi dò, chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy suốt đường đi, Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân có vẻ như đang tranh cao thấp, giống như mấy vị cao thủ võ họ dè chừng nhau. Nhưng Phùng Thiên Quân tự thừa nhận mình không phải đối thủ của Hạng Thuật, vì sao Hạng Thuật lại để ý hắn vậy?

 

Hạng Thuật lãnh đạm nói: “Không biết.” Sau đó cầm dao cạo để bên cạnh, hơi cúi đầu, cạo râu.

 

“Cần giúp không?” Trần Tinh hỏi y, sợ y tự làm xước mặt, sau đó giúp y cạo sạch từ thái dương xuống tận cằm, Hạng Thuật nửa năm không nhìn thấy ánh mặt trời, làn da trắng nõn, nhìn rất thuận mắt, thay quần áo mới xong cảm tưởng như hai người, chẳng thua kém mỹ nam tử Tiên Ti đi đi lại lại trên đường.

 

Lúc hai người ra khỏi nhà tắm vừa đúng giữa trưa, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật lấy mặt nạ nhặt được ở núi Long Trung khi trước, đeo lên. Đó là mặt nạ gỗ được bày bán khắp Trường An, đeo lên thì chỉ che được mặt mày, lộ ra bờ môi xinh đẹp cùng sống mũi cao, càng tăng thêm khí chất anh tuấn thần bí.

 

Có ý gì? Y sợ bị nhận ra? Trần Tinh nghĩ thầm.

 

“Kia, ngươi…” Trần Tinh cảm thấy chua xót, nhìn Hạng Thuật, vốn định nói, đến đây rồi cũng nên tạm biệt thôi, kết thúc, hộ pháp khốn nạn ngọc thụ lâm phong, tự ngươi cút đi, nhưng thế nào cũng không nói ra được.

 

Hạng Thuật xoay người lên ngựa, Trần Tinh vội nói: “Này! Ngựa của ta!”

 

Lúc trước, Hạng Thuật cưỡi ngựa của Đại Tần đến Trường An, tất nhiên không được vào thành, nên hai người chỉ còn con ngựa này của Trần Tinh, lại bị Hạng Thuật cướp thì mất luôn!

 

Nhưng không ngờ Hạng Thuật không giục ngựa đi, chỉ nhìn chằm chằm Trần Tinh.

 

“Ngươi đi đâu?” Hạng Thuật không nhịn được, nói: “Lên ngựa!”

 

Trần Tinh nghĩ thầm, ngươi đưa ta đi? Nhìn bộ dáng Hạng Thuật hơn phân nửa định cướp của cậu rồi, được rồi được rồi, để y đưa mình đến chỗ cần đến, ngựa cũng không cần nữa, để cho y cũng không sao.

 

“Đi Vũ Văn gia ở thành tây.” Trần Tinh tức giận nói: “Đưa ta đến rồi ngươi mang ngựa đi đi.”

 

Hai người cùng cưỡi một ngựa, Trần Tinh không nhịn được nói: “Ngươi sao không biết khách sáo thế? Ta nợ ngươi à! Có còn biết xấu hổ không?”

 

Hạng Thuật: “Nói thêm câu nữa, lập tức ném ngươi xuống.”

 

Trần Tinh đành im miệng, từ đằng sau ôm chặt eo Hạng Thuật, bị y chở qua phố chính Trường An, có ít nhiều khó chịu trong lòng, lại ngửi thấy mùi bồ kết nhàn nhạt trên người y, thật sự trăm mối ngổn ngang.

 

Tên này có phải tộc kia không? Trần Tinh không khỏi nghĩ thầm. Lúc đó Trường An Đê, Yết, Hung Nô, Khương, Tiên Ti, Ngũ Hồ đều là người cường tráng phóng khoáng, người Yết vũ dũng hiếu chiến, Hung Nô thì thô cuồng dã tính, chỉ có người Khương và người Hán tập tục giống nhau, cùng định cư ở Lũng Tây. Thiên hạ nổi danh một người, là Mộ Dung Xung mà Phù Kiên yêu chết đi sống lại, xuất thân từ Mộ Dung thị thuộc tứ đại của tộc Tiên Ti.

 

Mà người quen Trần Tinh đến hỏi thăm, cũng xuất thân từ tứ đại gia tộc của Tiên Ti.

 

“Ta tìm Vũ Văn Tân.” Trần Tinh và Hạng Thuật đứng trước đại trạch Vũ Văn gia nói.

 

Bên trong mở cửa sổ nhỏ, nói: “Lão gia không ở nhà.” Sau đó đóng sập ô cửa trước mặt Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “Đúng ở đây mà! Ngươi có ý gì? Mau mở cửa sổ!”

 

Hạng Thuật im lặng đứng sau lưng Trần Tinh, cũng không tiếp lời, làm như không có chuyện gì xảy ra.

 

Trần Tinh đành gõ gõ cửa sổ, nói: “Ta là đồng môn của lão gia các ngươi, năm đó quan hệ rất tốt…”

 

Lời còn chưa dứt, kim quang đã lóe lên, Hạng Thuật nhân dịp cửa sổ hé ra một chút, tiện tay gảy thỏi vàng vào, chỉ nghe thấy bên trong hô lên vui vẻ “Ui cha” một tiếng, cửa chính mở ra, nói: “Vào, nhanh chóng vào đi!”

 

Trần Tinh: “… … …”

 

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, đành phải theo sau đi vào, gã sai vặt gác cổng nhận được thỏi vàng, đưa hai người phòng đãi khách ngồi chờ, nói: “Lão gia vào cung… hai vị ngồi tạm uống trà, muốn báo thế nào?”

 

“Ngươi cứ báo cho hắn biết Trần Tinh đến là được.” Trần Tinh thấy trong phủ Vũ Văn Tân phóng khoáng, đủ loại trúc, nước trên núi chảy xuống róc rách, đầy vẻ cổ xưa, thị tỳ đông đúc, còn nói: “Vũ Văn lão thái gia và lão thái thái có ở đây không? Ta đi thỉnh an cũng được.”

 

“Lão thái gia bệnh qua đời rồi.” Gã sai vặt đáp, “Lão thái thái còn ở U Châu, một năm chắc không đến được một lần.”

 

Trần Tinh lại hỏi: “Vũ Văn Tân thành gia chưa?”

 

“Chưa đâu.” Gã sai vặt đáp, “Ngài ngồi trước đi.”

 

Trần Tinh thuận miệng cười nói: “Năm đó hắn nói muốn cưới ta, quả nhiên vẫn chưa kết hôn.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Hạng Thuật ngồi bên cạnh, cũng không uống trà, Trần Tinh đẩy y một cái, không thấy phản ứng gì, tùy ý mà làm.

 

“Ngươi biết người nhà Vũ Văn?” Trần Tinh nói.

 

“Không biết.” Hạng Thuật đáp.

 

Trần Tinh lại nhận được câu trả lời lời ít ý nhiều, cuối cùng không nhịn được mà đâm chọc Hạng Thuật: “Có người nào nói ngươi rất vô vị chưa?”

 

“Ai cũng nói như vậy.” Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh qua tấm mặt nạ.

 

Trần Tinh nói: “Ta cảm thấy hai ta cần thẳng thắn nói chuyện.” Thế nhưng nói tới đây, Trần Tinh cũng cảm thấy kỳ quái, Tâm Đăng chọn hộ pháp, tất cả đều là mong muốn đơn phương của mình, đối với Hạng Thuật mà nói, hai người bọn họ chỉ là người lạ, người lạ thì việc gì phải đàm luận cùng mình?

 

Hạng Thuật cuối cùng cũng cầm lấy chèn trà, uống một chút, lại nhìn chén trong tay.

 

Trần Tinh rất muốn tâm sự với Hạng Thuật, suốt quãng đường, cậu cảm giác hai người như gần như xa, đã bảo mỗi người một ngả, nhưng từ lúc Phùng Thiên Quân rời đi, Hạng Thuật cũng không đi. Nói là quen biết nhưng thực sự cũng không phải.

 

Trần Tinh nghĩ lại, có lẽ nên chủ động nói chuyện của mình, có thể khiến Hạng Thuật nói thêm vài câu.

 

“Khi còn bé ta và Vũ Văn Tân cùng học vỡ lòng một chỗ.” Trần Tinh giải thích, “Ngươi biết vỡ lòng là gì không? Là học qua ngàn chữ của người Hán, Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, người Hồ vốn không có…”

 

“Ta là người Hồ chứ không phải heo.” Hạng Thuật chăm chú đáp, “Trong mắt các ngươi, nếu không phải người Hán thì không biết chữ, ăn đồ sống?”

 

Trần Tinh đành nói: “Cha ta lúc còn tại thế, ở Tấn Dương có rất nhiều người kính ngưỡng.”

 

Nói cẩn thận thì nhà Trần Tinh cũng được coi là danh môn, cao tổ là khai quốc công thần Đại Hán, Trần Bình, sáu lần xuất kế, hỗ trợ Lưu Bang bình định thiên hạ, sau đó được bái làm tướng quốc, sau khi Lữ hậu chết, lại dẹp loạn Chư Lữ. Hai triều cuối đại Hán, Trần gia đều là người đọc sách, tới đời phụ thân Trần Tinh, là đại nho Tấn Dương.

 

Năm đó Vũ Văn Tân mười một tuổi, trễ mất thời điểm tốt nhất để đọc sách, cha hắn giao hắn cho lớp vỡ lòng của Trần gia, cha Trần Tinh vốn là người có tư tưởng ‘hữu giáo vô loại’, đối xử với người Tiên Ti không khác gì. Trần Tinh năm năm tuổi được đọc sách viết văn, vốn không cần đi học hàng ngày, chẳng qua hiếu kỳ tới xem phụ thân, Vũ Văn Tân gặp được rất thích Trần Tinh, nắm tay cậu, dẫn cậu đi khắp nơi.

 

Một tới hai đi, sau khi hai người quen biết, Trần Tinh dẫn hắn về nhà, Trần phụ thấy nhi tử có bạn, thì yêu ai yêu cả đường đi, để Vũ Văn Tân ở lại Trần gia đọc sách. Hai người trải qua hai năm đẹp nhất trong đời – lúc ấy phụ mẫu đều còn, tổ mẫu khỏe mạnh. Vũ Văn Tân cực kỳ yêu thương Trần Tinh, đồ trong nhà gửi tới nhất định sẽ để cho cậu một phần, đọc sách viết văn mà sai, bị mắng, phạt quỳ đều có Trần Tinh bên cạnh.

 

Hai người ban đêm cũng ngủ cùng một chỗ để nói chuyện…

 

Trần Tinh đột nhiên cảm giác được Hạng Thuật nghe chuyện không kiên nhẫn lắm, toàn thân tỏa ra khí thế sắp đánh người.

 

“Ngươi thành thật nói cho ta, ngươi và Vũ Văn gia có thù hay không?” Trần Tinh quan sát sắc mặt Hạng Thuật nhưng vì hắn đeo mặt nạ nên không nhìn rõ, sợ Hạng Thuật nhìn thấy Vũ Văn Tân một cái lập tức nổi điên, đánh chết hắn tại chỗ thì đúng là gặp phiền phức lớn.

 

“Không có.” Hạng Thuật đáp.

 

Năm đó Vũ Văn Tân còn nói, muốn lấy Trần Tinh làm tức phụ, Trần Tinh tuy còn nhỏ nhưng biết không ít chuyện, mới giễu cợt hắn, nam nam làm sao lấy nhau? Vũ Văn Tân dù đọc sách thánh hiền nhưng vẫn còn giữ dã khí người Hồ, người Hồ phía bắc, từ trước đến nay không nói cái gì mà âm dương điều hòa, thấy thiếu niên dung mạo xinh đẹp, sẽ cưới về làm tức phụ, dù là nam hay nữ, họ hàng có gần hay không, trong nhà có mấy thê tử đều là chuyện thường. Huống hồ nam tức phụ còn giúp đỡ được sinh hoạt, chăn thả đi săn. Thành hôn mang một ít dê bò tới, rồi đưa người về nhà, dựng doanh trướng gọi là nghi thức “thanh lư giao bái”, màn vừa hạ xuống sẽ sinh hoạt vợ chồng là xong.

 

Năm đó Trần Tinh sáu tuổi nghe xong, lôi Vũ Văn Tân đến trước mặt phụ thân nói có thể gả cho hắn không, cuối cùng bị Vũ Văn Hưng đánh cho một trận.

 

Trần Tinh sẽ không nhắc lại chuyện xưa, nhưng nhớ tới tình nghĩa trúc mã năm nào, trong lòng vẫn cảm thấy thú vị, trong chín năm ở Hoa sơn tu luyện với su phụ, su phụ dung mạo thanh lãnh, sắc mặt chẳng mấy thay đổi, trước khi chết cũng chẳng biểu hiện tình cảm bao nhiêu, thời gian cô độc quá, Trần Tinh thường sẽ nhớ tới Vũ Văn Tân, tình cảm thiếu niên đơn thuần ngày ấy cũng có thể khiến cậu cảm động.

 

Mặc dù khuôn mặt Vũ Văn Tân, Trần Tinh cũng không nhớ rõ, nhưng hình ảnh người ấy leo lên cây hái táo cho cậu, thì cậu vẫn còn ghi tạc trong lòng.

 

Sắc trời ngả về chiều, Trần Tinh uống đầy một bụng trà, thầm nghĩ sao vẫn còn chưa về? Ra ngoài hỏi mấy lần, thì gã sai vặt đã thay ca, chẳng có động tĩnh gì.

 

“Đã bảo không biết rồi.” Gã sai vặt này chưa nhận tiền, bị hỏi mất hết cả kiên nhẫn, nói: “Không chờ được thì về đi.”

 

Trần Tinh cảm thấy buồn chán, trong phòng khách đi qua đi lại, Hạng Thuật uể oải ngồi, giơ chân đạp bàn trà, tướng mạo không giống người Hồ, nhưng tư thế ngồi trời đất bao la ta đây lớn nhất, lại còn nghịch chủy thủ cướp được của Trần Tinh lúc trước, gói thuốc đã trả lại trên đường.

 

Trần Tinh đầy một bụng tức, nhà này cũng không mời cậu ăn cơm, chắc là không coi cậu vào mắt, khi còn bé đến Vũ Văn gia lúc nào cũng được chiêu đãi thịnh tình.

 

Bỗng nhiên cậu nghe thấy cách đó không xa có người đang gọi, hình như truyền: “Lão gia bảo chuẩn bị rượu.”

 

“Trở về rồi sao?” Trần Tinh tự nhủ.

 

“Về từ sớm rồi.” Hạng Thuật khó mà nói được một câu.

 

Trần Tinh: “Ngươi biết? Nghe thấy được?”

 

Trần Tinh rời khỏi phòng chờ, bảo với gã sai vặt: “Ta muốn gặp lão gia các ngươi.”

 

“Đã nói còn chưa về.” Gã sai vặt đáp.

 

“Nghe thấy bảo chuẩn bị rượu.” Trần Tinh định đến chính sảnh, gã lại nói: “Này! Đứng lại cho ta! Dám ở đây giương oai!”

 

Gã sai vặt định kéo người, thì Hạng Thuật phía sau bóp gáy gã, lập tức trước mặt tối đen, té xỉu trên đất.

 

Trần Tinh vừa hướng chính sảnh, quản gia nghe thấy đã lập tức ngăn lại, nói: “Trần thiếu gia, lão gia vẫn chưa về, ngài chờ một lát? Hay cứ về trước, mai lại đến?”

 

Trần Tinh dừng bước, “Nhất định là hắn về rồi, ta nghe thấy, ngươi đi nói cho hắn Trần Tinh tới đi. Đi ngay bây giờ.”

 

Hạng Thuật vẫn đứng sau lưng Trần Tinh, quản gia nhìn nam nhân đeo mặt nạ này, hắn không sợ Trần Tinh, nhưng người không rõ lai lịch này có vẻ không phải người lương thiện, nên không dám động thủ, nhẫn nại cười nói với Trần Tinh: “Thật là chưa về, ngài nghe nhầm rồi.”

 

Trần Tinh đẩy hắn ra, hô: “Tân ca!”

 

Hành lang ở hậu hoa viên, có hai nam tử đang quay người rời đi, Trần Tinh hô: “Vũ Văn Tân!” Sau đó đuổi theo, Hạng Thuật tiện tay đẩy quản giả, Trần Tinh tới chính đình, hô to một tiếng: “Vũ Văn Tân!”

 

Chỉ thấy trong thính đướng có hai thanh niên, một đứng một ngồi, đều khoảng hai mười tuổi, người đứng mặc văn bào màu thiên thanh, dánh người cao gầy, gương mặt tuấn tú, mặt mày thanh triệt, người ngồi thì mặc võ bào màu đỏ, trên áo còn thêu hình Chúc Âm đi giữa ngày đêm. Cả hai đều là người Tiên Ti, người đứng đang đưa trà cho người ngồi.

 

Hai người nghe thấy tiếng Trần Tinh, đều quay về phía cậu.

 

Im lặng một hồi, võ quan kia nhẹ buông tay, keng một tiếng, chén trà rơi trên mặt đất, lập tức vỡ nát.

 

Trần Tinh: “? ?”

 

Trần Tinh nhìn qua hai người, nhận ra vết tích trên gương mặt thanh niên mặc văn bào, cười nói: “Tân ca!”

 

Vũ Văn Tân rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lập tức cười nói: “Ngươi là Trần Tinh?”

 

Quản gia bây giờ mới đuổi tới, Vũ Văn Tân lập tức nhìn hắn với ánh mắt trách cứ, Trần Tinh không chú ý tới chi tiết này, tiến lên vỗ vai hắn, Vũ Văn Tân chặn lại, chuyển tay, kéo tay Trần Tinh lại vỗ vỗ cậu.

 

Trần Tinh cũng không để ý, cười cười ngồi xuống, ra hiệu Hạng Thuật đi đến.

 

“Ngươi còn sống!” Vũ Văn Tân kinh ngạc nói.

 

“À, đúng.” Trần Tinh nhớ lại, năm đó Vũ Văn Tân dời nhà đến Trường An, thì nhà cậu cửa nát nhà tan vì chiến hỏa, mấy năm nay sai người gửi tin cho Vũ Văn Tân mấy lần cũng không nhận được hồi âm, có lẽ phân nửa thất lạc trên đường, ắt hẳn hắn nghĩ mình chết rồi, mới giải thích: “Ngươi nói nhà ngươi ở Trường An, ta vừa tới nhớ đến ngươi nên đến gặp ngươi.”

 

Nói lời này xong, Trần Tinh cảm thấy giữa cậu và Vũ Văn Tân có cảm giác xa cách, Vũ Văn Tân gật đầu liên tục, nói: “Tốt quá, ta biết ngươi nhất định còn sống.”

 

“Không nhận được thư của ta sao?” Trần Tinh hỏi.

 

Vũ Văn Tân mê man, Trần Tinh thấy quan võ kia từ đầu tới cuối vẫn nhìn mình, mới lễ phép cười với hắn một cái.

 

Vũ Văn Tân lấy lại tinh thần, vội giới thiệu: “Đây là Tán Kỵ Thường Thị Thác Bạt Diễm, Thác Bạt đại nhân. Thác Bạt huynh, hắn với ta là đồng môn hai năm, đây là tiểu sư đệ của ta.”

 

Thanh niên gọi là Thác Bạt Diễm kia liên tục gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Trần Tinh.

 

“Thác Bạt huynh thực sự tuấn tú, ngọc thụ lâm phong.” Trần Tinh cười nói, cậu biết chức Tán Kỵ Thường Thị chính là thống lĩnh Cấm vệ quân bên cạnh hoàng đế, phẩm cấp không cao, nhưng quyền lực rất lớn, không ngờ Phù Kiên lại bổ nhiệm một người trẻ tuổi như vậy.

 

Khen ngợi Thác Bạt Diễm không phải là vuốt mông ngựa, lúc tiến vào sảnh, cậu chú ý rồi, từ biệt chín năm, Vũ Văn Tân cao lên không ít, khác nhiều so với khi xưa. Nhưng thanh niên này khí khái hào hùng vô cùng, dung mạo tuấn tú, dáng người ngay thẳng, đoan đoan chính chính mà ngồi, có cảm giác biết tự khống chế, khiến cậu rất dễ chịu.

 

Nghe nói như vậy, Thác Bạt Diễm đỏ bừng cả mặt, vui mừng hân hoan.

 

Trần Tinh: “…”

 

Vũ Văn Tân: “…”

 

Tình hình cực kỳ xấu hồ, Trần Tinh đành ‘ha ha ha’ cười nói: “Thật đó! Thác Bạt Diễm huynh sao lại đỏ mặt? Ngươi…”

 

“Vị này thì sao?” Vũ Văn Tân tranh thủ đổi hướng câu chuyện.

 

“A hắn là Hạng Thuật.” Trần Tinh nói, “Là… bằng hữu… của ta.”

 

Trần Tinh định nói là hộ pháp, nhưng không muốn bị xấu hổ, Vũ Văn Tân hàn huyên với Hạng Thuật vài câu, nhưng Hạng Thuật chẳng để ý tới hắn, Trần Tinh nói thầm là ngươi muốn đi theo, gặp bằng hữu của ta sao lại thế này? Tốt xấu cũng chào hỏi đi chứ!

 

Lửa giận trong lòng Trần Tinh bốc lên, càng ngày càng lớn, cười nói với Vũ Văn Tân: “Hắn là người câm!”

 

“À, vậy!” Vũ Văn Tân gật đầu nói.

 

Trần Tinh tính đợi Hạng Thuật mở miệng phản bác, sẽ kinh ngạc hô một câu: “Hóa ra ngươi biết nói chuyện!” Cuối cùng Hạng Thuật  lại không hề nói gì, chỉ một mực lặng thinh.