Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 33





Lận Trọng Trình không nhúc nhích, tiếp tục lôi kéo chăn nói: “Cái chăn đó không được phơi nắng, không sạch sẽ.”

“Hử?” Quý Ngôn thả lỏng, đem chăn đưa qua một nửa, sau đó đem đầu đặt ở trên vai Lận Trọng Trình, “Ngài như thế nào biết chăn này không có phơi nắng?” Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, “Căn biệt thự này không phải là của ngài Lận đấy chứ?”

Lận Trọng Trình không trả lời chỉ nói: “Ngủ đi.”

Quý Ngôn không chịu, thò tay ở trên người Lận Trọng Trình vẽ xoắn ốc: “Từ lúc vừa mới bắt đầu tôi liền cảm thấy không thích hợp, vì cái gì ngài sẽ biết cư dân nơi này yêu thích gì, cũng rõ ràng hình thức ở chung, giao lưu cùng bọn họ không hề có áp lực, nguyên lai ngài Lận thường xuyên tới nơi này nha.”

Hắn nói xong cười xấu xa: “Ngài Lận không phải là vì tôi tham gia show thực tế mà chuẩn bị chứ, vẫn là nói hành trình tiếp theo đều giúp tôi an bài tốt rồi, ngài đây là muốn nâng đỡ tôi nổi tiếng nha.”

Lận Trọng Trình đẩy rớt tay người nói: “Ngủ.”

“Không được,” Quý Ngôn cởi áo tắm dài ra, dán người lên thân Lận Trọng Trình, “Ngài hãy nói những việc này trước đi rồi tôi mới đi ngủ.”

Lận Trọng Trình giơ tay đè lại đôi mắt, không hé răng.

Quý Ngôn đứng dậy khóa ngồi ở trên thân hắn, trên cao nhìn xuống Lận Trọng Trình, nói: “Ngài Lận vì cái gì muốn tới tham gia cái chương trình thực tế này?” Trong lòng cậu đã có đáp án.

Lận Trọng Trình không trợn mắt nói: “Không có người quy định không thể theo đuổi bạn trai cũ của mình.”

Quý Ngôn khẽ cười một tiếng trả lời: “Vậy cũng không có người quy định không thể đùa bỡn bạn trai cũ của mình.” Dứt lời lại sửa miệng nói: “Hai người chúng ta hẳn không phải là quan hệ bạn trai cũ, mà nên là tình nhân cũ.”

Dứt lời cậu cởi gấp quần áo từ trên người Lận Trọng Trình xuống, nhưng lại bị Lận Trọng Trình nắm mắt cá chân xoay người tiến trong chăn, Lận Trọng Trình kéo xuống trên người cà vạt, trói lại đôi tay của Quý Ngôn, lại đẩy đôi tay bị trói kia lên trên đầu cậu.

“Quý Ngôn,” hắn nói, “Em nhìn ra được là tôi đang theo đuổi em, thì không cần tùy tiện đùa bỡn tôi, vạn nhất đùa quá mức, tôi rất khó bảo đảm chính mình không làm ra cái chuyện khác người gì.”

Quý Ngôn cười dùng miệng cởi bỏ cà vạt, sau khi ném cà vạt xuống lại đi mở cúc áo sơ mi của Lận Trọng Trình, vừa mở vừa nói: “Tôi không có đùa bỡn ngài Lận, tôi chỉ là an phận thủ thường làm tốt bản thân, tôi chính là một người như vậy.”

Lận Trọng Trình đè lại tay Quý Ngôn, đứng dậy đi phòng tắm.

Quý Ngôn lập tức đứng dậy lấy ra một điếu thuốc hút, đợi trước khi Lận Trọng Trình ra tới dập tắt, lại về trên giường chợp mắt.

Lận Trọng Trình từ sau lưng ôm lấy Quý Ngôn nói: “Mau ngủ đi.”

Quý Ngôn lẩm bẩm một tiếng rồi lâm vào trong ngủ say.

Một giấc ngủ dậy đã là chạng vạng, bên người không còn ai.

Quý Ngôn mở miệng ngáp, tùy ý mặc một kiện áo tắm dài đi xuống lầu, vị trí chỗ rẽ cầu thang gặp phải Thường Hiểu Mạn, Thường Hiểu Mạn kinh ngạc mà nhìn Quý Ngôn, nói: “Cậu như vậy, sẽ không có ai nói gì cậu sao?”

“Ai sẽ nói gì với tôi?” Quý Ngôn nhỏ giọng hỏi.

Lận Trọng Trình ở phía sau nói: “Tôi.” Sau đó đối với Quý Ngôn nói: “Đi lên thay quần áo.”

“Dạ,” Quý Ngôn ngoan ngoãn về phòng, làm trò thay quần áo trước mặt Lận Trọng Trình, hỏi: “Ngài vừa mới đi đâu?”

Lận Trọng Trình không trả lời, nhìn Quý Ngôn trong kính đang cởi quần áo nói: “Đi toilet thay.”

“Vì sao?” Quý Ngôn biết rõ còn cố hỏi, “Chúng ta hai người đều là nam, sợ cái gì, Thường Hiểu Mạn cùng Khúc Xảo Xảo ở một gian, hai người thay quần áo khẳng định không trốn nhau.”

Lận Trọng Trình nhìn Quý Ngôn trầm mặc không lên tiếng, Quý Ngôn nhún vai: “Được rồi, tôi đi thay quần áo ở bên trong.” Nói xong lại ở trước mặt Lận Trọng Trình lắc lư hai cái: “Ngài nói thử tôi nên mặc loại quần áo nào mới tốt, ngắn tay quần đùi hay là…”

“Quần dài,” Lận Trọng Trình đánh gãy người, “Đêm nay gió lớn, mang luôn cái áo khoác.”

“Vậy được rồi,” Quý Ngôn ngồi xổm xuống đang tìm kiếm quần áo ở trong rương hành lý, đưa lưng về phía Lận Trọng Trình.

Hai cái hõm eo trực diện Lận Trọng Trình, Lận Trọng Trình dời đi tầm mắt, Quý Ngôn đứng dậy lấy đồ đi toilet thay rồi ra tới. Áo ngắn tay quần đùi ngắn, lộ ra đôi chân bảo dưỡng tốt trắng nõn mịn màng, làm nổi bật lên cánh hoa hồng ngay mắt cá chân.

Lận Trọng Trình hít khí một tiếng, đứng dậy lấy ra áo khoác của mang cho Quý Ngôn mặc vào, lại nhìn quần đùi của cậu, nói: “Đổi đi.”

Quý Ngôn bĩu môi: “Ngài quản thật nhiều.”

Lận Trọng Trình không đáp, Quý Ngôn lại nói: “Tôi không mang quần dài, đều là quần loại này nữa dài không ngắn. Đảo Mạn Quy là chỗ nhiệt đới, tới nơi này ai còn mặc quần dài chứ, không thú vị.”

Lận Trọng Trình nhíu mày, xoay người gọi điện thoại cho thư ký, cho người đưa quần dài tới, lại bị Quý Ngôn ngăn cản: “Ngài Lận, đây là chương trình truyền hình thực tế, chúng ta hẳn là phải có chút chức nghiệp đạo đức hay không, không thể tùy tiện mượn dùng ngoại lực được.”

“Cho nên?” Lận Trọng Trình hỏi.

“Tôi mặc quần của ngài được không?”

Quần áo của Lận Trọng Trình lớn hơn hai size, Quý Ngôn mặc vào phải vén tay áo lên, thừa dịp thời gian Quý Ngôn thay quần áo, Lận Trọng Trình xuống lầu đi phòng bếp chuẩn bị rau dưa để buổi tối ăn.

Chính lúc đang rửa đồ ăn, thấy Quý Ngôn xuống lầu, nhớ tới Quý Ngôn chính là đang mặc áo sơ mi của mình, nửa che nửa lộ chỉ đem cái mông che khuất, nhất thời thất thần, cắt trúng tay.

Quý Ngôn nhìn tay người, hít khí một tiếng nói: “Ngài biết nước miếng có thể tiêu độc không?”

Lận Trọng Trình: “?”

Giây tiếp theo Quý Ngôn ngậm lấy ngón tay của Lận Trọng Trình, mỉm cười mà nhìn người.

Thường Hiểu Mạn vừa mới chuẩn bị tiến vào phòng bếp lấy ra bình gas, thấy vậy vội che lại đôi mắt, Khúc Xảo Xảo đi theo phía sau hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chị bị bụi vào mắt,” Thường Hiểu Mạn bịa chuyện, “Em mau đến xem mắt giúp chị.”

Nói xong ôm Khúc Xảo Xảo đi phòng nghỉ bên ngoài.

Trong nháy mắt làn đạn bạo tạc.