Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 43





Vương Tuấn? Đây là phản ứng đầu tiên của Quý Ngôn, thật đúng là tới kim châu tìm cậu, bất quá không vội, trước mắt cậu còn chưa về trường học, Vương Tuấn không thấy được người, cũng không náo loạn lên được, gác lại mấy ngày trước đã.

Thường Hiểu Mạn ở phía trước nói: “Đúng rồi, đêm nay kết thúc chương trình, tổ đạo diễn sẽ cử người đến đón chúng ta, cậu em nói sẽ ở khách sạn bờ bên kia chờ chúng ta, chắc là để đón chúng ta."

Chương trình mùa này kết thúc, năm người chụp ảnh du lịch trước chùa, sau khi mọi thủ tục hoàn tất, họ trở về biệt thự và bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về trong đêm.

Thường Hiểu Mạn rất phấn khích, ở trong phòng ngủ lôi kéo Khúc Xảo Xảo nói chuyện không ngừng, còn nói khi trở về muốn hẹn nhau ra ngoài chơi. Khúc Xảo Xảo cũng liên tục đáp ứng.

Quý Ngôn ngồi trong phòng thu thập hành lý của mình.

Khi tổ chương trình đến thì đã là buổi tối, theo kế hoạch khi bọn họ đến phòng Quý Ngôn sẽ trở thành một phòng đơn. Cậu nằm ở trên giường, mở văn kiện Triệu Tân Chiêm gửi tới, mới đọc được hai dòng, cửa đã bị gõ vang.

Nghĩ là Thường Hiểu Mạn, Quý Ngôn không nhúc nhích nói: “Mời vào.”

Lận Trọng Trình tiến vào, thấy Quý Ngôn tùy ý nằm ở trên giường, bất giác hỏi: “Ai tới đều là tùy tiện như vậy?”

Quý Ngôn hơi nhướng mi, sau khi nhìn rõ ràng là người tới, mới nói: “Không phải, em nghĩ là người của chương trình.”

Lận Trọng Trình ngồi ở mép giường hỏi: “Mấy ngày nay ghi hình chương trình đều không có nhìn thấy em gọi điện thoại cho anh."

Quý Ngôn nhìn tài liệu và nói: “Ngài cũng chưa gọi điện thoại cho em, còn có,” cậu ngước mắt nhìn Lận Trọng Trình, “ Ngài hỏi Thường Hiểu Mạn em làm gì với trang cá nhân của mình, tại sao ngài không hỏi em."

“Biết rõ cố hỏi.”

“Không,” Quý Ngôn nói dối, “Em thật không biết ngài nghĩ như thế nào."

"Vậy là em chỉ đăng trạng thái mà chỉ mỗi anh có thể nhìn thấy thôi sao?” Lận Trọng Trình phá vỡ hỏi.

Quý Ngôn không trả lời xoay người nằm xuống, Lận Trọng Trình tiếp tục nói: “Như thế nào, tức giận sao?”

“Em nào có nhõng nhẽo như vậy,” Quý Ngôn nói, đứng dậy, ngồi đối mặt với Lận Trọng Trình, gọi một tiếng: “Chú.”

“Chú?” Lận Trọng Trình khó hiểu.

Quý Ngôn không giải thích, tiếp tục: “Cậu.”

Lận Trọng Trình lúc này mới rõ ràng, sợ là Thường Hiểu Mạn có lẽ đã tiết lộ điều gì đó, đang định giải thích, Quý Ngôn lại gọi một tiếng: "Ba ba."

Nghe tiếng liền sửng sốt, Lận Trọng Trình nói: “Em kêu anh là cái gì?”

Quý Ngôn cười khẽ: “Ngài có phải hay không rất muốn em kêu ngài là ba ba, đặc biệt là khi ở trên giường.”

Lận Trọng Trình không trả lời, Quý Ngôn lại nói: “An bài cháu ngoại gái của mình tham gia chương trình, chương trình này sợ là bị ngài và Chu Minh nhận thầu đi, nơi đâu cũng có người của hai người.”

Lận Trọng Trình nghe ra cái gì đó, hỏi: “Vậy còn em, em là người của ai?”

Quý Ngôn không trả lời, ngược lại nói: “Dù sao không phải là người của ngài Lận. Ngài Lận là người đã có hôn ước, tại sao còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như bị Chu Minh biết được, ngài Lận nên xử trí như thế nào đây?”

“Ăn giấm*?”

“Em ăn giấm làm gì?” Quý Ngôn lại nằm xuống, lấy điện thoại ra xem.

Lận Trọng Trình nhéo nhẹ má cậu: “Trong khi ghi hình, Chu Minh động tay động chân với em, lúc ăn tối cùng Chu gia, anh đã nhắc nhở Chu Minh, hắn ta hẳn là sẽ không quấy rầy em nữa.”

“Ngài làm như vậy còn không phải là lạy ông tôi ở bụi này?” Quý Ngôn hỏi.

“Vậy thì có thể làm sao bây giờ?” Lận Trọng Trình nói, “Chuyện này xác thật là Chu Minh sai.”

Quý Ngôn không trả lời, Lận Trọng Trình nói xong lấy ra hai viên kẹo dẻo: “Ngậm ở trong miệng đi, miễn cho ngồi thuyền lâu rồi hoa mắt chóng mặt, buồn nôn.”

“Em lại không mang thai,” Quý Ngôn mở ra gói kẹo dẻo ngậm vào trong miệng, “Tại sao ngài lại sợ em chóng mặt buồn nôn, các thứ.”

Lận Trọng Trình nhìn Quý Ngôn, từng câu từng chữ nói: “Nhưng thật ra anh muốn cho em có bầu, khỏi phải từng ngày ra bên ngoài gây chuyện, an tâm mà ở nhà dưỡng thai.”

Quý Ngôn cười nhạo, đem viên kẹo trong miệng truyền vào trong miệng Lận Trọng Trình, ôm cổ anh rồi nói: “Ngọt không?”

“Ngọt.”

“Chúng ta đây là hôn môi gián tiếp, ngài Lận.” Quý Ngôn nói, lúc này tâm tình đã tốt hơn một chút, giải thích: “Bức ảnh kia xác thật chỉ để một mình ngài có thể thấy được, đẹp không, muốn nhìn rõ nét hơn không? Vẫn là nói muốn ở trên giường xem full HD.”

Lận Trọng Trình nhìn quanh bốn phía: “Cách âm ở đây không tốt.”

Quý Ngôn cười: “Vậy quên đi.”

Vừa định buông tay ra, bị Lận Trọng Trình kéo trở về, viện kẹo lại truyền về trong miệng Quý Ngôn, Lận Trọng Trình vỗ vỗ mông của cậu, nói: “Thành thật chút, chờ trở lại khách sạn lại nói.”

“Thôi,” Quý Ngôn thẳng thắn, “Em trở lại khách sạn còn có việc khác, hôm nay có một biên kịch tìm em đóng phim, em còn đang xem kịch bản, nghĩ nếu kịch bản này hay, em sẽ lấy nó trước."

Lận Trọng Trình nghiêm túc nghe người ta nói xong mới nói: “Quý Ngôn, em thật sự muốn tiến vào giới giải trí sao?”

“Không được sao?”

“Không phải không được, là cái giới này nước rất sâu. Em cũng thấy, tùy tiện một cái show dành cho người qua đường, đều có không ít người muốn cướp tới tay. Em không xuất thân chính quy, mà vẫn xác định muốn vào sao?”

Quý Ngôn đón ánh mắt của hắn, cậu nói: “Nếu em nói em vốn nên đứng ở nơi đó, thì ngài nghĩ như thế nào?”

Lận Trọng Trình Thành sửng sốt một chút, đột nhiên nhìn thấy khát vọng không nên có trong mắt Quý Ngôn, hắn nhướng mày, lui về phía sau một bước, "Muốn đi thì đi."

“Ngài sẽ chăm sóc em thật tốt chứ?"

Quý Ngôn không chờ người trả lời, liền hôn lên.

Hai người đã lâu không làm, củi khô bén lửa, chỉ chốc lát ngôn lửa dục vọng thiêu đốt toàn thân. Nhưng Quý Ngôn lại đạp phanh nửa chừng, chạm nhẹ vào môi hắn: “Ở đây cách âm không tốt, chúng ta trở về khách sạn đi."

Lận Trọng Trình bị trêu chọc, đổ thêm dầu vào lửa, lại lần nữa hôn xuống, lại khẽ cắn môi cậu, nói: “Quý Ngôn, em cố ý.”

“Đúng vậy,” Quý Ngôn thú nhận hết lần này đến lần khác, "Nhưng ngài Lận cũng thích loại chuyện này không phải sao?"

Lận Trọng Trình không còn cách nào khác, cũng không biết có phải Quý Ngôn khắc hắn hay không. Đang muốn thu tay lại, Quý Ngôn lại lôi kéo hắn, nhẹ giọng nói: “Em có thể giúp ngài.”

Thường Hiểu Mạn đi nhà ăn lấy đồ ăn, khi quay lại đã thấy Quý Ngôn từ trong phòng đi ra, sau đó cậu châm một điếu thuốc đứng ở hành lang.

“Anh Ngôn,” Thường Hiểu Mạn chỉ chỉ vào đĩa trái cây trong tay nói, “Muốn ăn một chút không, đều là tươi mới.” Còn chưa nói xong, thấy môi Quý Ngôn bị rách, lại nhìn kỹ, phát hiện bên miệng dính đầy thứ kỳ quái, cô khó hiểu hỏi: “Anh Ngôn, anh làm gì ở trong phòng vậy?”



Chú thích:

*Ăn giấm: chỉ hành động ghen tuông.