Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 122: Bố trí chiến đấu



Sự kiện chim trĩ mái đó lại trở thành tin đồn thú vị nhất trong quân doanh, sau khi được không biết bao nhiêu kẻ thêm mắm dặm muối, chuyện đó đã thành con chim trĩ mái nửa đêm nửa hôm ngự trướng, được tiên tri là một điềm lành... chim trĩ mái ám chỉ phượng hoàng, ý muốn nói rằng tương lai không lâu nữa Hãn của Đại Kim sẽ thuận theo ý trời, nạp được một người vợ hiền!

Khi lời tiên tri đó lọt vào tai, tôi giật mình nói không nên lời, sau đó không kìm được chỉ tay vào nhân vật chính gây ra mọi chuyện đang nằm trong chiếc lồng nuôi đó, không khỏi bật cười: "Đây rõ ràng là một con chim trĩ thôi mà, sao lại phóng đại lên thành phượng hoàng rồi?". Lại nhìn vào Hoàng Thái Cực bên cạnh đang lơ đãng lau chùi bội đao, tôi bĩu môi, tò mò truy hỏi, "Chàng thấy sao?".

Hoàng Thái Cực nhanh nhẹn tra đao vào vỏ: "Ta thì cho rằng đây là chuyện tốt". Ngẩng đầu mỉm cười liếc mắt nhìn tôi, ám chỉ nói, "Không phải phượng hoàng trăm năm cũng chưa ai gặp sao?".

"Xì!" Tôi e thẹn quay đầu, đưa tay nghịch con chim trĩ đó.

Trong doanh yên tĩnh hơn mười phút, giọng nói trầm thấp của Hoàng Thái Cực lại lần nữa vang lên, chất giọng mềm mại, êm tai, tình cảm đầy quyến luyến: "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc*...".

*Đây là những câu thơ từ Quan thư – một bản thơ tình được trích trong tập thơ Kinh thi nổi tiếng của Trung Hoa do Khổng Tử bỏ công góp nhặt. Mượn hình ảnh một đôi thư cưu – một loài chim "sống có đôi nhất định, người ta chưa hề thấy chúng sống lẻ loi hay sống dư cặp. Chúng thường lội chung, tình ý đậm đà nhưng không hề lả lơi...". (Lược trích chú giải của Chu Hy) để nói tình yêu của một chàng quân tử dành cho một thiếu nữ hái rau.

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, tiếng Hoàng Thái Cực nhả chữ vô cùng rõ ràng, nghe chàng đang đọc lại bài "Quan thư" trong Kinh thi, tôi thoáng ngơ ngác nhớ về rất nhiều năm về trước, lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ, tôi cũng đã từng nghe một người ngâm đọc như vậy.

"...Tham soa hạnh thái, tả hữu thải chi. Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi. Tham soa hạnh thái, tả hữu mạo chi. Yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi...". Hoàng Thái Cực đi sang, kéo lấy tay tôi, đôi con ngươi nhấp nháy như ẩn chứa một lực hấp dẫn hút lấy tôi. "Thơ của người Hán ngụ ý thật sâu xa... Du Nhiên, ta biết nàng có thể hiểu hàm ý của bài thơ này, ta cũng tin nàng có thể hiểu được lòng ta!"

Tôi gật đầu, cảm thấy tìm kiếm vất vả suốt mấy năm nay thật sự không hề uổng phí. Đời này cả hai có thể ở bên nhau, thấu hiểu nhau, lòng tôi không hối!

"Thượng da! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt*!"

*Trích từ Thượng da – một bài thơ nằm trong số mười tám bài thơ của Nhạc Phủ (một cơ quan âm nhạc do Hán Vũ Đế thời nhà Hán của Trung Hoa lập nên), bài thơ như một lời bày tỏ, thề yêu sắt son của một cô gái dành cho người thương. Dịch thơ: "Hỡi trời, ta nguyện được cùng chàng tương tri, duyên tình mãi mãi không dứt. (Tới khi nào) núi không còn đất, nước sông chưa cạn, mùa đông sấm chớp, mùa hè tuyết rơi, trời đất hợp làm một, mới dám cùng chàng chia lìa".

Hoàng Thái Cực bối rối nhìn tôi, tôi chậm rãi đọc lại mấy câu thơ ấy lần nữa. Đột nhiên mắt chàng sáng ngời, khoé miệng lộ ra niềm xúc động vui sướng, ngập tràn hạnh phúc.

Đại quân dừng ở sông Nạp Lý Đặc suốt mấy hôm liền, Hoàng Thái Cực như sợ tôi sẽ biến mất, mỗi ngày nếu không bận chấn chỉnh việc quân, thì đều sẽ ở trong lều trông coi tôi.

Lúc này Bối lặc cầm binh của các bộ Mông Cổ đều lần lượt đến họp, các Hoà Thạc Bối lặc cùng với những tướng lĩnh đều cảm thấy không thể tin trước hành động khó hiểu của Đại Hãn. Cứ thế kéo dài thêm bốn năm ngày, cuối cùng có người dâng tấu lời can ngăn, đề xuất mau chóng nhổ trại, nếu không sẽ lỡ mất quân tình tốt đẹp.

Hoàng Thái Cực sốt ruột với tôi, không phải tôi không hiểu, chỉ là mỗi ngày có mềm mỏng khuyên chàng thế nào, cũng khó có thể xoá đi đoạn ký ức đau khổ khi chàng mất đi tôi năm đó, chẳng thể khiến chàng hoàn toàn yên tâm.

Giờ phút này, người cứ cố chấp canh giữ bên cạnh tôi đây, không hề là Thông Minh Hãn vương uy danh hiển hách của Đại Kim, mà chỉ là một người đàn ông yêu tôi vô bờ.

Mấy vết trầy trụa trên người tôi do được chăm sóc tốt nên đã lành lặn cả rồi, các đại thần cứ luân phiên dâng tấu như vậy, tôi không thể không dùng đến đòn sát thủ là giả vờ trở mặt với chàng, vì thế Hoàng Thái Cực cũng đã ra lệnh cho đại quân tiếp tục tiến về phía Tây, chỉ là quân đi quá chậm. Hoàng Thái Cực vốn thích cưỡi ngựa, nhưng chàng lại không đành lòng để tôi mặc trang phục của nam giới lẫn vào trong hàng đội, nên phải kiên nhẫn ngồi xa giá, việc này càng kéo dài thêm, cuối cùng phải mất hơn nửa tháng trời mới đến được gần biên giới trường thành của nhà Minh.

Hoàng Thái Cực dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh sau những xúc động và vui sướng khó tả trong lần gặp lại, cuối cùng đã quay trở lại thành một người trong tương lai sáng lập Đại Thanh đầy cơ trí và khí phách. Thế nhưng chàng vẫn cố ý giữ lại tôi ở cạnh khi đang cùng các chúng thần bàn bạc về kế hoạch hành quân.

Tôi khó mà tưởng được nếu một người phụ nữ với thân phận mờ ám như tôi đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ sẽ có suy nghĩ và cư xử ra sao với Hãn vương mà mình luôn kính trọng, yêu quý, vì thế tôi nhất quyết không chịu. Cuối cùng chọn ra được một cách vẹn cả đôi đường, đó là Hoàng Thái Cực miễn cưỡng đồng ý cho dựng một bức bình phong trong lều Hãn, để tôi yên lặng tránh ra phía sau đó, ở bên cạnh chàng.

Hãn vương hội họp, Hoà Thạc Bối lặc tề tụ đông đủ, tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy ngữ điệu ôn hoà quen thuộc lúc bàn tính việc quân của Đại Thiện, tôi vẫn cảm thấy ngón tay mình run lên.

Thỉnh thoảng trong những tiếng cãi cọ, Đa Nhĩ Cổn sẽ xen vào một hai câu cắt ngang, tuy không nhiều lời như nhóm Đa Đạc, nhưng lại cực kỳ có khí thế áp đảo.

Đối diện với cuộc họp rối ren như vậy, Hoàng Thái Cực trước sau vẫn không nói lời nào, lười biếng tựa lưng vào ghế sừng hươu. Tôi ở sau bức bình phong nghe đến mức đau đầu nhức óc, đây sao gọi là bàn chiến sự được, đây quả thực chính là các thế lực đang kìm kẹp và chèn ép lẫn nhau. Tôi á khẩu từ khe hở trông ra bên ngoài, ánh mắt có thể mơ hồ nhìn thấy được tấm lưng dày thẳng và mạnh mẽ của Hoàng Thái Cực.

Một âm thanh vang lên, một thứ gì đó nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn nhỏ, âm thanh ồn ào trong trướng trong chốc lát im bặt. Sau giữa trưa, ngoài lều kêu lên những tiếng chi chít, ánh nằng hè chói chang và oi bức, trong không khí có chút nặng nề áp lực.

"Nói xong hết rồi?". Giọng nói Hoàng Thái Cực toát ra vẻ lạnh lẽo, hoàn toàn không hề giống như chàng mà tôi quen thuộc. Những lúc đối mặt với tôi, vẻ mặt chàng đều rất ôn hoà, ngay cả nói năng cũng vô cùng dịu dàng.

Tôi không khỏi ngẩng người, khó thể gắn cái giọng nói đó với Hoàng Thái Cực.

"Nói xong hết rồi, xin mời các vị bình tĩnh lại nghe một chút ý kiến của ta!" Lời nói lạnh lùng, không giận mà uy, tin chắc rằng Hoàng Thái Cực không cần dùng đến biểu cảm hay hành động mà chỉ dựa vào khí thế vương giả này cũng đã đủ áp đảo mọi người.



Quả nhiên, sau đó đều yên tĩnh, chẳng còn ai dám lên tiếng.

"Đức Cách Loại!"

"Có!"

Hoàng Thái Cực giơ một lóng tay ý bảo, bên cạnh đã có người đem đến một tín bài màu vàng óng rực rỡ cùng với hai lá cờ to cỡ bằng bàn tay giao Đức Cách Loại đang đứng.

"Lệnh cho đệ dẫn Giác La Sắc Lặc của Cố Sơn Ngạch Chân Chính Lam kỳ, Chân Thiên Cổ của Cố Sơn Ngạch Chân Tương Lam kỳ, Công Ngô Nột Cách của cánh tả Cố Sơn Ngạch Chân cùng với tướng lĩnh hộ quân Lam kỳ, binh của Bối lặc các bộ lạc Ba Lâm Mông Cổ, Trát Lỗ Đặc, Thổ Mặc Đặc, gộp lại thành quân tuyến Đông, đột phá Độc Thạch Khẩu, hợp binh ở Sóc Châu". Dừng một chút, "Ngày hai mươi khởi hành!"

"Tuân lệnh!" Đức Cách Loại cầm lấy hai cờ lệnh Lam kỳ lui vào trong đám người.

"Đại Bối lặc!"

"Xin nghe Hãn dụ!" Đại Thiện tiếng lên, đầu thoáng cuối xuống, không nhìn thẳng vào Hoàng Thái Cực.

Tôi thấp thoáng trông thấy nhịp chân cường tráng của hắn, phảng phất như vẫn còn là chàng trai của năm xưa, chưa từng bị tháng năm phí hoài xoá đi khí chất nho nhã điềm đạm, trong lòng tôi cũng thấy an tâm phần nào.

"Lệnh cho huynh cùng với hai vị Hoà Thạc Bối lặc là Tát Cáp Liêm và Thạc Thác dẫn phó tướng1 Diệp Khắc Thư của Cố Sơn Ngạch Chân Chính Hồng kỳ, tổng binh2 Diệp Thần của Cố Sơn Ngạch Chân Tương Hồng kỳ, tham tướng3 A Đại bên cánh hữu của Cố Sơn Ngạch Chân, Đỗ Lăng Tể Nông của bộ lạc Ngao Hán, Cổn Xuất Tư Ba Đồ Lỗ của bộ lạc Nại Mạn, Tháp Lại Đạt Nhĩ Hán của bộ lạc A Lộc, Nga Mộc Bố Đạt Nhĩ Hán Trát Lễ Khắc Đồ, Xa Căn của bộ lạc Tam Ngô Lạt Thắc, Cổ Lỗ Tư Hạt Bố của bộ lạc Khách Lạt Thấm và Cảnh Cách Nhĩ gộp thành quân tuyến Tây, từ Khách Lạt Nga Bảo tiến vào Thắng Bảo, vượt qua đất Đại Đồng, nghĩ cách chiếm bằng được Kỳ Thành Bảo, hợp binh ở Sóc Châu. Quân tuyến Tây ngày ba mươi khởi hành! Không được để xảy ra sai sót!"

(1)Nguyên văn là Mai Lặc Chương Kinh 梅勒章京: tước danh quan binh triều Thanh, năm Thiên Thông thứ 8 (1634) dưới thời Thanh Thái Tông, đổi tên chức phó tướng sang tiếng Mãn là Mai Lặc Chương Kinh. (Nguồn: Baidu).

(2)Nguyên văn là Ngang Bang Chương Kinh 昂邦章京: tước danh của quan binh Bát kỳ, năm Thiên Thông thứ 8 (1634), đổi tên chức tổng binh của triều Minh thành Ngang Bang Chương Kinh. (Nguồn: Baidu).

(3)Nguyên văn là Giáp Lạt Chương Kinh 甲喇章京: tước danh của quan binh Bát kỳ, đổi tên chức tham tướng của triều Minh thành Giáp Lạt Chương Kinh, phân thành ba cấp bậc, cấp một và hai làm tham tướng, cấp ba làm du kích.

"Tuân mệnh! Ta sẽ dốc hết sức mình, quyết không phụ thánh ân!" Nói xong liền nhận lấy tín bài cùng với hai cờ lệnh Chính Hồng kỳ từ người đàn ông bên cạnh Hoàng Thái Cực, đầu vẫn cúi thấp lùi về chỗ.

Tôi không kìm được liếc mắt về phía người đàn ông trình tín vật nọ, bất giác liền sửng sốt.

Đây... đây không phải là Phạm Tú Tài, Phạm Văn Trình đó sao? Tôi trợn tròn hai mắt nhìn, tin rằng bản thân không hề hoa mắt, người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc và cung kính đứng dưới Hoàng Thái Cực, quả đúng là Phạm Văn Trình.

"A Tế Cách! Đa Nhĩ Cổn! Đa Đạc!" Hoàng Thái Cực tiếp tục ban lệnh.

"Có!"

"Lệnh cho ba huynh đệ dẫn tổng binh A Sơn của Chính Bạch kỳ, phó tướng Y Nhĩ Đăng của Tương Bạch kỳ, Tôn Đỗ Lăng của bộ lạc A Lộc Ông Ngưu Đặc, Ba Tế Nông của vùng Sát Cáp Nhĩ vừa quy thuận, Ngạch Lâm Thần Đái Thanh, Đa Nhĩ Tế Tháp Tô Nhĩ Hải, Nga Bá Loại, Bố Nhan Đại, Cố Chân gộp thành tuyến giữa, mồng năm tháng bảy từ Ba Nhan Chu Nhĩ Cách tiến vào của Long Môn, hợp binh tại Tuyên Phủ".

"Tuân lệnh!"

"Về phần hai Hoàng kỳ...". Hoàng Thái Cực đứng khỏi ghế, nhìn lướt qua mọi người, ngữ điệu vẫn trầm ổn không hề thay đổi, "A Ba Thái! Hào Cách! Hai người cùng với Siêu phẩm công Dương Cổ Lợi, Nạp Mục Thái của Cố Sơn Ngạch Chân Chính Hoàng kỳ, phó tướng Đạt Nhĩ Cáp của Cố Sơn Ngạch Chân Tương Hoàng kỳ, tổng binh Thạch Đình Trụ của Cố Sơn Ngạch Chân quân Hán, Mã Quang Viễn, Vương Thế Tuyển, 'Thiên hữu binh' Đô Nguyên dẫn Khổng Hữu Đức, tổng binh Cảnh Trọng Minh, 'Thiên trợ binh' quan tổng binh Thượng Khả Hỉ, Tạ Đồ Tế Nông Ba Đạt Lễ của lãnh thổ Khoa Nhĩ Thấm, Trát Tát Khắc Đồ Đỗ Lăng, Ngạch phụ (con rể) Khổng Quả Nhĩ, Trát Lễ Khắc Đồ Đài Cát Ngô Khắc Thiện, cùng với ta dẫn quân tiến vào Thượng Phương Bảo, từ Tuyên Phủ chiếm đóng Sóc Châu". Lại cầm lấy hai cờ lệnh Hoàng kỳ từ tay Phạm Văn Trình, lạnh lùng nói, "Như thế... các vị có ý kiến gì không?".

*Siêu phẩm: cấp vị trong triều đình phong kiến, địa vị chỉ dưới hoàng đế, cao hơn cả Chính Nhất phẩm. Quan viên bình thường không thể sánh nổi, dù là Thừa tướng cũng không ngoại lệ. (Nguồn: Baidu.)

Chốc lát trong lều quân yên tĩnh đi vài giây, sau đó lại đồng loạt vang lên tiếng hất tay áo, tôi hé mắt nhìn ra, tất cả mọi người đều cúi thấp xuống, đồng thanh hô: "Đại Hãn quyết định anh minh! Chúng ta tâm phục khẩu phục!"

Hoàng Thái Cực kiêu ngạo nhìn vào đám người phụng chỉ nối đuôi rời khỏi lều, cuối cùng chỉ để lại một mình Phạm Văn Trình.

"Phạm Tiên sinh thấy thế nào?".

Tôi có hơi giật mình, tuy trong lịch sử có ghi chép rằng lễ ngộ và tín nhiệm mà Hoàng Thái Cực dành cho vị Đệ nhất quan Hán của Mãn Thanh này rất khá, nhưng khi chính tai nghe thấy mấy chữ "Phạm Tiên sinh", tôi vẫn thấy khó tin.



"Nô tài không có ý kiến gì khác".

Hoàng Thái Cực gật đầu, đột nhiên nói: "Có một chuyện muốn nhờ tiên sinh chỉ giáo...".

Phạm Văn Trình hất tay áo, cúi người thi lễ: "Chỉ dụ của Đại Hãn, nô tài xin chăm chú lắng nghe!"

Hoàng Thái Cực chắp tay sau lưng rời khỏi bàn làm việc, bước đi hai vòng trong lều, bỗng dừng lại liếc mắt nhìn về phía bức bình phong. Tôi ở sau bức bình phong chạm vào đôi mắt sáng rực ấy, tim liền đập liên hồi, đỏ mặt rụt người lại.

Mới lùi đến một nửa, chưa kịp ngồi ổn định thì bức bình phong trước mặt đã bị mở ra, tôi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ kinh ngạc không kém của Phạm Văn Trình.

Phạm Văn Trình vừa tiếp xúc với ánh mắt tôi liền lập tức cúi đầu, tư thế từ quỳ một gối chuyển thành quỳ hai gối: "Nô tài không biết Đông cung Phúc tấn đang ở đây, thứ lỗi cho nô tài vô lễ".

Vẻ kinh hãi của tôi còn vượt xa cả vẻ sợ hãi của gã, trong lòng như đang dâng lên ba cơn sóng lớn, tôi quay đầu nhìn về phía Hoàng Thái Cực, nhưng chàng lại làm như không thấy, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Phạm Văn Trình đang cúi người.

"Phạm Tiên sinh, ngươi ngẩng đầu nhìn kỹ lại xem".

Phạm Văn Trình theo quán tính thưa không dám, nhưng Hoàng Thái Cực khăng khăng bắt gã phải ngẩng đầu. Cuối cùng sau một hồi lời qua tiếng lại đầy nhàm chán, Phạm Văn Trình cũng ngẩng đầu lên, lần thứ hai chạm vào ánh mắt tôi, lần này đối diện vô cùng rõ ràng, gã chợt sửng sốt: "Vị... vị này là?".

"Ta muốn nạp nàng ấy làm Phúc tấn, phải làm sao?". Giọng nói bình ổn mà mạnh mẽ, không chút lung lay.

Phạm Văn Trình ngẩng đầu, ánh mắt trở nên hoang mang. Hoàng Thái Cực bước từng bước lại gần, nói năng đầy khí phách: "Ta muốn cho nàng ấy địa vị cùng với vinh sủng cao nhất!"

Phạm Văn Trình run lên, trong mắt xẹt qua vẻ hết sức kinh ngạc: "Đại Hãn! Nô tài cho rằng... cho rằng... dù Đại Hãn có xem trọng người Hán đi nữa, cũng... cũng không cần...".

Hoàng Thái Cực xen ngang lời gã: "Nàng ấy không phải người Hán, cũng không phải người Triều Tiên".

Phạm Văn Trình nhẹ nhàng thở phào, vẻ mặt cứng đờ chậm rãi mỉm cười: "Đây, là việc nhà của Đại Hãn, Đại Hãn muốn thế nào thì chính là thế ấy, tục lệ của dân tộc Nữ Chân lại nhiều vợ...".

Khuôn mặt Hoàng Thái Cực dần trở nên lạnh lẽo, Phạm Văn Trình nói năng ý tứ, bỗng chốc nín bặt, không muốn lại nhiều lời.

"Ta... muốn nàng ấy trở thành người vợ duy nhất của mình!"

"Đại Hãn!" Phạm Văn Trình lắp bắp kinh hãi, trên trán đọng đầy mồ hôi, từ cổ chảy vào trong áo.

Không khí đông lại, tôi thở dài, buồn bã lên tiếng: "Phạm Tiên sinh đã nói đây là việc nhà của Đại Hãn mà, người Hán có câu, quan thanh liêm khó định được việc nhà, đây chẳng phải là chàng đang cố ý làm khó Tiên sinh sao?".

Sắc mặt Hoàng Thái Cực sa sầm đến cùng cực, không nói được lời nào.

Tôi đứng lên, đi đến trước mặt Phạm Văn Trình, đưa tay đỡ: "Phạm Tiên sinh đứng dậy đi. Đại Hãn đang đùa với ngài đấy, ngài chớ để trong lòng". Thoáng liếc thấy Hoàng Thái Cực đang siết chặt nắm đấm, các khớp xương trở nên trắng bệch, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Phạm Văn Trình đương nhiên không dám để tôi đỡ, cuống quýt quỳ lùi về sau. Hoàng Thái Cực gượng nói: "Đứng dậy đi, ngươi ra ngoài làm việc đi".

Phạm Văn Trình vội vã cảm tạ, vô cùng lo lắng rời khỏi.

Tôi quay đầu lại xem vẻ mặt không cam lòng của Hoàng Thái Cực, không khỏi thở dài: "Địa vị hay vinh sủng chẳng qua chỉ là mây khói mà thôi, đời này của ta chỉ cầu mong có thể yên bình sống cùng với chàng...".

Thật khó để chàng nhớ về những lời đã nói trước đây, tôi chưa bao giờ coi là thật, nhưng còn chàng mỗi phút mỗi giây đều tính toán với bản thân mình. Tôi biết với diện mạo và dáng người của tôi hiện tại dù có thể miễn cưỡng nói rằng không phải người Hán, nhưng gia thế và bối cảnh thì có gì để tôi có thể trở thành vợ chàng đây? Đừng nói là để tôi trở thành Đại Phúc tấn, ngay cả một Phúc tấn bình thường cũng khó nói.

Danh phận với tôi mà nói đã không còn là thứ câu nệ như trước, có làm Phúc tấn của chàng hay không, không phải điều quan trọng nhất! Có lẽ chàng sẽ cảm thấy như thế là tủi cho tôi, nhưng trải qua nhiều năm sinh ly tử biệt, tìm tìm kiếm kiếm, tôi đã sớm coi nhẹ mấy thứ hư vinh đó. Người ngoài có nói gì tôi cũng không để ý, tôi trở lại nơi đây, đơn giản là vì nơi đây có chàng mà thôi!

Vì chàng, tôi không hề để ý điều gì cả! Kiếp trước, tôi vì chàng mà chết! Kiếp này, tôi cũng sẽ chỉ vì một mình chàng mà sống!